Ernest Thompson Seton
Dịch giả: Lê Thùy Dương
1
Tôi trông thấy nó lần đầu tiên vào lúc hoàng hôn.
Sáng sớm tôi nhận được một bức điện báo của người bạn học cũ
tên là Jack:
“Mình gửi cho cậu một con chó cún xuất sắc. Cậu hãy đối xử
lịch sự với nó. Nó cũng chẳng nguy hiểm gì đâu”.
Cá tính của Jack kì cục lắm, anh ta có thể gửi đến cho tôi
một chiếc máy khủng khiếp hoặc một con chồn điên chứ không phải là một chú cún,
vì thế tôi cũng hơi tò mò chờ đợi món đồ gửi tới. Khi món đồ đến nơi thì tôi
nhìn thấy trên đó có ghi dòng chữ: “Nguy hiểm”. Bên trong có cái gì khe khẽ lục
xục kèm theo tiếng gầm gừ cáu kỉnh. Nhưng khi nhìn qua một lỗ hổng bịt lưới sắt
thì tôi trông thấy không phải là con hổ con mà chỉ là một con chó Bull- terrier
bé nhỏ lông trắng mà thôi. Nó định cắn tôi và lúc nào cũng cứ gầm gừ một cách
gai ngạnh. Lũ chó thường gầm gừ theo hai kiểu: khi chúng gầm gừ khe khẽ, giọng
ngực thì đó là chúng cảnh cáo một cách lịch sự hoặc là đáp ứng lại một cách hết
sức đàng hoàng, còn khi chúng gừ gừ lớn tiếng gần như là rít lên thì đó là
chúng sắp sửa nhảy xổ vào để tấn công. Con cún trắng này đúng là đang gừ gừ lớn
như vậy.
Tôi là một người thích nuôi chó cho nên nghĩ rằng mình biết
cách đối xử với bất cứ con chó nào. Vì vậy sau khi cho người công nhân khuân
vác trở về, tôi vồ lấy con dao xếp của tôi - một thứ đồ nghề thay thế rất tốt
cả cái búa con, cái rìu nhỏ, lẫn hòm đồ nghề và cái móc lò (một thứ nghề chuyên
môn của công ty chúng tôi) - và cậy tấm lưới. Con cún gầm gừ lớn hơn mỗi lúc
tôi đập vào ván thùng và tôi vừa mới lật nghiêng cái thùng ra một bên là nó đã
lao thẳng vào chân tôi. Nếu như chân nó không bị vướng vào mắt lưới thì có lẽ
tôi đã gặp rủi ro rồi bởi vì rõ ràng là nó không có ý nô giỡn. Tôi nhảy đại lên
bàn, là nơi nó không thể đuổi được tôi và cố dỗ dành nó. Tôi luôn luôn là người
ủng hộ việc chuyện trò khuyên bảo các súc vật. Tôi tin tưởng sâu sắc rằng, tuy
chúng không hiểu được những từ mà chúng ta nói nhưng chúng vẫn nắm được ý nghĩa
chung của ngôn ngữ, cả ý định chúng ta. Nhưng con cún này rõ ràng đã coi tôi là
một kẻ giả nhân giả nghĩa và khinh thị mọi sự xun xoe của tôi. Thoạt đầu nó
ngồi ở dưới bàn, tỉnh táo nhìn khắp bốn phía để xem tôi có định thò chân xuống
hay không. Tôi hoàn toàn tin chắc rằng có thể dùng con mắt nhìn để khiến cho nó
phải phục tùng, nhưng tôi chẳng làm thế nào bắt nó nhìn vào mắt mình được cả,
vì vậy tôi cứ ở lại trên bàn. Tôi là một con người điềm tĩnh. Bởi vì tôi là
người đại diện của một công ty buôn bán đồ sắt, còn chú em trai tôi thì nói
chung được đánh giá là một con người bình tĩnh, họa chăng chỉ chịu thua có
những ông chủ buôn bán quần áo may sẵn mà thôi.
Tôi bèn móc xì gà ra châm lửa hút và ngồi theo kiểu Thổ Nhĩ
Kỳ ở trên bàn, trong khi tên chuyên chế bé nhỏ thì ngồi đợi những cái cẳng chân
tôi ở bên dưới. Sau đó tôi lôi bức điện ở trong túi áo ra và đọc lại: “Một con
chó cún xuất sắc. Hãy đối xử lịch sự với nó. Nó cũng chẳng nguy hiểm gì đâu”.
Tôi cho rằng sự bình tĩnh trong trường hợp này đã thay thế có kết quả sự lịch
sự, bởi vì sau nửa giờ thì chú cún thôi gầm gừ. Sau một giờ thì nó đã không
nhảy bổ tới tờ báo mà tôi thận trọng thả rơi từ trên bàn xuống đất cốt để thử
xem tình cảm của nó ra sao. Có lẽ sự kích động do bị nhốt trong hòm đã lắng dịu
đi chút ít rồi. Và đến khi tôi hút tới điếu xì gà thứ ba thì chú cún đã thủng
thẳng bước tới chỗ cái lò sưởi và nằm dài ra ở đó tuy rằng vẫn không quên tôi -
tôi cũng chẳng có thể than phiền gì về chuyện này cả. Một con mắt nó lúc nào
cũng theo dõi tôi. Còn tôi thì theo dõi bằng cả hai mắt nhưng là theo dõi cái
đuôi ngắn cũn cỡn của nó chứ không phải bản thân nó. Nếu như cái đuôi đó vắt
sang một bên dù chỉ một lần duy nhất thôi thì cũng có nghĩa là tôi đã thắng
lợi. Nhưng cái đuôi bé nhỏ ấy vẫn cứ bất động. Tôi với một quyển sách và tiếp
tục ngồi trên bàn cho đến khi tê chồn chân và lửa trong lò sưởi bắt đầu tắt.
Đến mười giờ trong phòng đã man mát, còn đến mười một giờ rưỡi thì lửa lò sưởi
đã tắt ngấm. Món quà người bạn tặng tôi liền đứng dậy, ngáp dài, duỗi thẳng bốn
chân ra rồi tiến về phía tôi đến gần giường ngủ, nơi có một tấm thảm chùi chân
bằng lông thú. Tôi cũng nhẹ nhàng từ bàn sang tủ chè rồi lại từ tủ chè bước
sang lò sưởi để về giường ngủ và tôi cởi quần áo thật khẽ khàng để khỏi làm kẻ
điều khiển mình phải lo lắng, cốt làm dịu sự kích động của nó. Tôi chưa kịp ngủ
thì đã nghe có tiếng cào cào khe khẽ và cảm giác thấy có vật gì đó đang đi trên
giường và sau đó đi trên cẳng chân mình. Rõ ràng là con Snap thấy rằng ở bên
dưới quá lạnh và đã quyết định sử dụng mọi tiện nghi có thể có.
Nó cuộn tròn ở chỗ chân tôi một cách rất bất tiện đối với
tôi. Nhưng tôi hoài công vô ích khi định sắp xếp lại cho thoải mái hơn bởi vì
tôi chỉ vừa mới thử cựa quậy là nó đã ngoạm ngay lấy chân tôi một cách hung dữ
đến nỗi nếu như không nhờ mặc một chiếc quần dày thì có lẽ tôi đã mang thương
tích nặng nề rồi. Phải mất cả giờ đồng hồ tôi mới thu xếp được đôi chân bằng
cách mỗi lần chỉ dịch đi một sợi tóc thôi để có thể chợp mắt ngủ được. Suốt đêm
tôi đã nhiều lần thức giấc vì tiếng gầm gừ giận dữ của chú cún - có lẽ nó gầm
gừ vì tôi đã dám động đậy chân mà không được nó đồng ý, hoặc cũng còn vì nó tự
cho phép mình thỉnh thoảng được gầm gừ như thế.
Đến sáng tôi muốn trở dậy trước Snap. Các bạn có thấy không
tôi đã gọi nó là Snap... Tên gọi đầy đủ của nó là Gingersnap. Một số con chó
rất khó đặt tên, một số khác lại không cần phải nghĩ ra tên - cứ như là tự
chúng đã có sẵn tên rồi ấy.
Lúc ấy tôi muốn trở dậy lúc bảy giờ. Snap thích hoãn lại tới
tám giờ vì thế chúng tôi trở dậy lúc tám giờ. Nó quyết định tôi phải nhóm lò
sưởi và cho phép tôi mặc quần áo và không một lần nào đuổi tôi lên ngồi trên
bàn cả. Khi bước ra khỏi phòng để đi sửa soạn bữa ăn sáng tôi đã nhận xét:
- Anh bạn Snap ạ, người khác có lẽ sẽ dùng roi gân bò để
giáo dục mày, nhưng tao lại nghĩ kế hoạch của tao tốt hơn. Các vị bác sĩ ngày
nay khuyên nên dùng hệ thống chữa bệnh gọi là “không cho ăn sáng”. Tao sẽ thử
áp dụng cách đó với mày xem sao.
Cả ngày không cho nó ăn thì thật là khắc nghiệt nhưng tôi
kiên quyết làm. Nó đã cào xước toàn bộ cánh cửa khiến tôi về sau phải cho sơn
lại, nhưng đến chiều tối thì nó đã thích thú đồng ý nhận từ tay tôi một chút
thức ăn.
Không đến một tuần lễ sau chúng tôi đã trở thành bạn của
nhau. Bây giờ nó ngủ trên giường tôi mà không có ý định cắn què chân tôi nữa
mỗi khi tôi cử động chân. Hệ thống chữa bệnh gọi là “không cho ăn sáng” đã tạo
ra được sự thần kì và ba tháng sau thì chúng tôi đã gắn bó thân thiết với nhau
rồi. Anh bạn tôi thật cũng không uổng công gọi nó trong bức điện là con cún
xuất sắc.
Hình như nó không có cảm xúc sợ hãi. Khi nó gặp một con chó
nhỏ nó không thèm để ý mảy may đến gã, nhưng khi nó gặp một con chó to lớn thì
nó duỗi thẳng cái đuôi ngắn ngủn ra như một sợi thừng và đi diễu quanh con chó
lạ rồi vừa kéo lê đôi chân sau vừa nghênh ngáo nhìn trời nhìn đất hoặc nhìn ra
xa chứ chẳng thèm nhìn vào gã chó đó, nhưng vẫn gầm gừ cao giọng để tỏ ra rằng
mình biết có mặt gã ta. Nếu gã chó lạ mặt không mau mau bỏ đi thì lập tức nó ra
trận chiến. Và sau trận chiến thì thường thường là gã chó lạ đặc biệt sẵn sàng
bỏ chạy. Cũng có khi Snap thất trận nhưng chẳng có một kinh nghiệm cay đắng nào
có thể gieo nổi cho nó lấy một hạt nhỏ thận trọng nào cả.
Một bữa đang đi trên một chiếc xe ngựa vào thời gian có cuộc
triển lãm chó thì Snap trông thấy một con chó săn nòi St. Bernard to lớn như
con voi đi dạo chơi dưới đường. Kích thước to lớn của con chó ấy đã làm cho con
cún tức điên lên đến nỗi nó nhoài ra khỏi cửa sổ xe ngựa và do đó mà ngã gãy
chân.
Nó không biết sợ hãi là gì. Nó chẳng giống bất cứ một con
chó nào mà tôi đã biết. Chẳng hạn như nếu một chú bé nào đó lấy đá ném nó thì
nó chạy ngay nhưng là chạy xổ lại chỗ chú bé chứ không hề bỏ chạy đi. Và nếu
chú bé lại ném đá nữa thì Snap thanh toán ngay lập tức với y chứ chẳng chịu
nhịn để lấy tiếng khen của mọi người. Chỉ có tôi và người tùy phái của ban quản
trị công ty chúng tôi là biết đánh giá những mặt tốt của nó. Và nó cũng chỉ coi
hai người chúng tôi xứng đáng là bạn nó. Đến giữa mùa hè thì cả ba nhà triệu
phú Hoa Kỳ là Carnegie, Vanderbilt và Astor gộp lại cũng không thể chung nhau
đủ tiền để mua nổi chú cún nhỏ Snap của tôi.
2
Tuy tôi không phải là người đi chào hàng nhưng công ty mà
tôi phục vụ vẫn cứ cử tôi đi du lịch vào mùa thu, và Snap phải ở nhà cùng với
bà chủ cho tôi thuê căn phòng. Hai người không hợp tính nhau. Gã chó khinh thị
bà chủ phòng, còn bà ta thì sợ nó, và cả hai đều căm ghét lẫn nhau.
Tôi mắc bận tiêu thụ dây thép gai tại các bang ở phía bắc.
Tôi nhận được thư mỗi tuần lễ một lần. Trong thư bà chủ phòng của tôi luôn luôn
than phiền về Snap.
Khi đến Mendoza, bang Bắc Dakota, tôi tìm được mối tiêu thụ
nhiều dây thép gai. Dĩ nhiên tôi giao dịch chủ yếu với những nhà buôn lớn,
nhưng tôi cũng có bàn chuyện với những chủ trang trại để tìm hiểu nhu cầu của
họ và do đó mà tôi được làm quen với trang trại của anh em Penroof.
Không thể đến được nơi có bãi chăn thả và không thể nghe nói
tới những chuyện tàn bạo của một con sói tinh ranh và khát máu nào đó. Thời kì
người ta đánh bả độc lũ sói đã qua rồi.
Anh em nhà Penroof cũng như tất cả những nhà chăn nuôi gia
súc thông minh khác đều khước từ không dùng bả độc và bẫy và bắt tay vào việc
dạy chó săn sói với hi vọng không những diệt được kẻ thù của vùng mà còn được
có dịp tiêu khiển nữa.
Những con chó săn rượt thì yếu đối với trận giáp chiến quyết
định, lũ chó săn nòi Đan Mạch thì quá vụng về, còn những con chó săn chân dài
thì lại không thể rượt theo được con mồi vì không nhìn thấy được chúng. Mỗi nòi
chó đều có một thiếu sót tai hại nào đó. Bọn chăn ngựa hi vọng dùng một đàn chó
hỗn hợp thì sẽ có lợi, và khi người ta mời tôi tham gia cuộc săn thì tôi rất
buồn cười về sự đa dạng của lũ chó có mặt trong đàn. Ở đây có không ít con chó
tạp giống nhưng cũng có cả những con chó thuần giống, và trong số đó có được
vài con chó săn sói nòi chó Nga rõ ràng là rất đắt tiền.
Hilton Penroof, người anh lớn và là “chỉ huy” cuộc săn ở địa
phương, tự hào một cách bất bình thường về đàn chó và hi vọng là lũ chó sẽ
giành được những chiến công hiển hách.
- Lũ chó săn chân dài quá nhu nhược đối với một cuộc săn sói,
lũ chó Đan Mạch thì chạy chậm, nhưng rồi các vị sẽ xem, khi lũ chó săn sói xáp
vô là chúng xé tan xác lũ sói ra thôi.
Như vậy là chó săn chân dài sẽ dùng để rượt đuổi, chó Đan
Mạch để dự trữ, còn chó săn sói thì dùng cho việc tổng công kích. Ngoài ra trong
đàn chó còn có hai ba con chó săn rượt, chúng sẽ phải sử dụng tài nhanh nhẹn
của mình bám sát con thú săn nếu như chúng chạy ra ngoài tầm mắt thấy.
Cảnh tượng lúc chúng tôi lên đường giữa vùng đồi núi vào một
ngày tháng Mười trong trẻo mới hùng dũng làm sao! Không khí trong sáng, sạch
sẽ, và tuy đã về cuối năm mà trời vẫn chưa có tuyết và cũng chưa rét cóng. Lũ
ngựa của những người đi săn đã hơi nổi xung và chúng đã hai lần chứng tỏ cho
tôi thấy là chúng sẽ thoát khỏi các kị sĩ đang cưỡi chúng như thế nào.
Chúng tôi nhận thấy trên bình nguyên hai ba chấm màu xám mà
theo lời Hiiton thì đó là lũ sói hoặc sói đồng cỏ. Đàn chó sủa oang oang. Nhưng
chẳng con chó nào bắt được sói cả mặc dầu chúng đuổi cho đến tận chiều. Chỉ có
một con chó săn chân dài đuổi kịp sói và bị rớt lại phía sau vì bị một vết
thương vào vai.
- Hilton ạ, tôi thấy lũ chó săn sói được tâng bốc tận mây
xanh của anh chẳng được tích sự gì cả, - Garvin, người em nói. - Con chó Đan
Mạch, đen nhỏ ở đây còn tốt hơn mặc dầu nó chỉ là một con chó tạp giống thôi.
- Chẳng tóm được gì cả! - Hilton làu nhàu. - Thậm chí sói
đồng cỏ cũng chưa bao giờ thoát khỏi tay những con chó săn chân dài này chứ
đừng nói là sói nữa. Lũ chó săn rượt cũng là những con chó xuất sắc, chúng rượt
theo được vết chân để lại từ ba ngày trước. Còn lũ chó Đan Mạch thì có thể chọi
được gấu ấy chứ.
- Ba không tranh luận đâu, - người cha nói, - lũ chó của con
có thể rượt đuổi, có thể tìm được dấu vết và có thể chọi được gấu, nhưng vấn đề
là chúng lại không săn được sói. Cả cái đàn chó đáng ghét này chỉ là một lũ hèn
nhát. Có lẽ ba sẽ phải tốn nhiều công sức mới thu hồi được số tiền bỏ ra để mua
chúng.
Họ cứ tranh cãi và càu nhàu như thế cho đến khi tôi chia tay
họ và tiếp tục đi xa hơn. Rõ ràng là cuộc săn sở dĩ thất bại là vì lũ chó tuy
có khỏe và chạy nhanh thật nhưng khi trông thấy sói thì chúng đã sợ hãi. Chúng
không dám đọ sức với sói, và tự dưng tôi nghĩ ngay đến con cún không biết sợ là
gì từng chia sẻ giường ngủ với tôi suốt một năm vừa qua. Tôi mong muốn nó có
mặt nơi đây với tôi biết bao! Những con chó khổng lồ vụng về có lẽ sẽ có một
con đầu đàn chưa bao giờ biết sợ.
Tới nơi dừng chân tiếp theo của tôi, tại Baroka, tôi nhận
được một đống thư trong đó có hai bức do bà chủ cho thuê phòng gửi đến: bức thư
thứ nhất tuyên bố rằng “cái con chó ti tiện ấy làm điều bậy bạ trong căn phòng
của tôi”, còn bức thư thứ hai thì sôi nổi hơn nữa, đòi tôi phải mau mau đem con
Snap đi khỏi nhà bà ta.
“Tại sao ta không viết thư gọi nó tới Mendoza nhỉ? - Tôi
nghĩ thầm. - Cả thảy chỉ mất có hai mươi giờ đi đường. Anh em nhà Penroof sẽ
vui thích với con Snap của mình. trên đường quay trở lại mình sẽ đón nó”.
3
Lần gặp gỡ thứ hai của tôi với con Gingersnap cũng hoàn toàn
y hệt như cuộc gặp gỡ thứ nhất, đúng như điều có thể chờ đợi xảy ra. Nó nhảy xổ
vào tôi, mồm liên tục gầm gừ như tuồng muốn cắn. Nhưng tiếng gầm gừ trầm trầm
còn mẩu đuôi ngắn ngủn thì giật giật rất mạnh.
Từ khi tôi đến thăm, anh em nhà Penroof đã tổ chức săn sói
nhiều lần, và đã phát bực vì những thất bại liên tiếp. Lũ chó hầu như lần nào
cũng bắt gặp sói nhưng chẳng làm thế nào kết liễu được chúng; mà những người đi
săn thì chẳng lần nào đến được đủ gần để biết rõ tại sao chúng lại sợ sói.
Ông già Penroof bây giờ hoàn toàn khẳng định rằng, “trong cả
đám lũ hèn hạ vô dụng ấy chẳng có được lấy một con chó nào can đảm hơn con thỏ
đế cả”.
Ngày hôm sau chúng tôi ra đi từ lúc hừng đông. Cũng vẫn
những con ngựa xuất sắc, những kị sĩ tài ba, những con chó to lớn màu lông xám,
vàng, đốm như cũ. Nhưng ngoài ra cùng đi với chúng tôi còn có một con chó nhỏ
màu lông trắng lúc nào cũng bám sát lấy tôi và nhe răng ra làm quen với cả lũ
chó lẫn lũ ngựa mỗi khi chúng cả gan đến gần tôi. Dường như Snap bất hòa với
bất kì người, chó và ngựa ở bên cạnh nó. Chúng tôi dừng lại trên một đỉnh đồi
bằng phẳng. Đột nhiên Hilton nhìn qua ống nhòm quan sát xung quanh bỗng kêu to:
- Thấy nó rồi? Nó đang chạy về phía con suối kia kìa. Skull.
Nhất định đó là một con sói đồng cỏ.
Bây giờ phải bắt cả những con chó săn chân dài trông cho rõ
con mồi. Đó không phải là một việc dễ dàng, bởi vì chúng không thể nhìn được
qua ống nhòm, mà bình nguyên thì đầy những cây ngải cứu cao hơn tầm vóc lũ chó.
Hilton liền gọi: “Lại đây, Dander!” - và đặt một chân lên
phía trước. Con Danđer nhảy một bước nhanh nhẹn bay lên yên ngựa và đứng đó lắc
lư, trong khi Hỉlton kiên nhẫn trỏ cho nó thấy:
- Nó kia kìa, Dander, nhìn đi nào! Cắn nó đi, cắn nó đi, đó,
đó!
Con Dander cố căng mắt nhìn theo cái chấm mà chủ trỏ cho nó,
và sau đó nhất định nó đã trông thấy một vật gì đó rồi bởi vì nó đã nhảy phóc
xuống đất và chạy lao đi. Những con chó khác cũng chạy theo nó. Chúng tôi cũng
vội vã phóng ngựa theo chúng nhưng rớt lại sau nhiều bởi vì bình nguyên đầy
những khe trũng, những hang chồn, đá tảng và ngải cứu cao. Phi ngựa quá nhanh
có thể sẽ gặp kết thúc đau đớn.
Như thế là chúng tôi vẫn cứ tụt lại sau: riêng tôi là một kẻ
không quen cưỡi ngựa thì còn rớt lại sau tất cả mọi người nữa. Chốc chốc lại
nghe tiếng lũ chó sủa rộ lên ở phía trước, lúc thì nghe thấy chúng chạy ở bình
nguyên, lúc lại thấy chúng bay trong mương xói để xuất hiện nhanh chóng ở sườn
khe bên kia. Dẫn đầu là con chó săn chân dài Dander, và khi chúng tôi phi ngựa
đến đỉnh ngọn đồi sau thì đã trông thấy được toàn cảnh cuộc săn: một con sói
đồng cỏ đang nhảy những bước như bay và lũ chó chạy ở phía sau đến một phần tư
dặm nhưng rõ ràng là sẽ đuổi kịp con sói. Khi chúng tôi lại trông thấy chúng
một lần nữa thì con sói đồng cỏ đã hết thở rồi và lũ chó thì ngồi tất cả xung
quanh nó, trừ hai con chó săn rượt và con Gingersnap.
- Chúng mày chậm chân không được tham gia trận đánh rồi! -
Hilton vừa nhận xét vừa nhìn những con chó rượt đuổi chậm. Sau đó anh ta tự hào
vỗ vỗ vào con Dander:
- Anh thấy đấy, dù sao cũng không cần đến con cún của anh.
- Thế cơ đấy, dũng cảm làm sao chứ: mười con chó to tướng
xông vào đánh một con sói đồng cỏ bé xíu! - Người cha nhận xét một cách giễu
cợt. - Cứ đợi đến lúc chúng ta gặp sói xem sao nào!
Đến ngày hôm sau chúng tôi lại đi săn.
Khi lên đến đỉnh đồi chúng tôi trông thấy một chấm màu xám
đang di động. Chấm màu trắng di động có nghĩa là con sơn dương, chấm màu đỏ có
nghĩa là con cáo, còn chấm màu xám thì tức là sói hoặc sói đồng cỏ. Đó là sói
hay sói đồng cỏ thì xác định căn cứ vào cái đuôi của nó. Đuôi thõng xuống là
sói đồng cỏ, còn đuôi vểnh lên cao thì đó là con sói đáng ghét.
Dander cũng được trỏ cho thấy con mồi như hôm qua, và nó
cũng như hôm qua dẫn theo nó cả một bầy đàn pha tạp những chó săn chân dài, chó
săn sói, chó săn rượt, chó Đan Mạch, chó Bull-terrier và các kị sĩ. Trong phút
chốc chúng tôi đã trông rõ cuộc truy đuổi: Không còn gì nghi ngờ nữa, đằng
trước lũ chó là một con sói đang nhảy từng bước dài để chạy trốn. Tôi không rõ
tại sao những con chó chạy trước lại đuổi không được nhanh bằng lúc chúng rượt
theo con sói đồng cỏ. Không ai trông thấy được những gì đang xảy ra ở đằng xa
cả. Lũ chó lần lượt chạy trở về, còn con sói thì biến mất tăm.
Bây giờ là những lời giễu cợt và quở trách trút xuống đầu lũ
chó.
- Chà chà! Chúng nó sợ, chỉ đơn giản là chúng nó sợ thôi mà!
- ông già Penroof thốt lên một cách khinh bỉ. - Chạy thoải mái thì chúng có thể
đuổi được sói, nhưng nó vừa quay lại đối diện với chúng một cái là chúng đã sợ
hết hồn rồi. Thật là tởm!
- Thế còn con chó terrier anh hùng, không biết sợ và không
có gì so sánh nổi đâu ấy nhỉ? - Hilton hỏi một cách khinh thị.
- Tôi không rõ. - tôi trả lời. - Có lẽ nó cũng không trông
thấy sói. Nhưng nếu có lúc nào đó nó trông thấy thì tôi dám đánh cuộc rằng nó
sẽ hoặc là chiến thắng hoặc là chết.
Đêm hôm đó lũ sói lại cắn chết vài con bò ở gần trang trại,
và chúng tôi lại đi săn một lần nữa.
Cuộc săn bắt đầu cũng gần giống như ngày hôm trước. Đã gần
chiều chúng tôi mới trông thấy một chấm xám nhỏ có cái đuôi vểnh cao cách xa
chúng tôi không đến nửa dặm. Hilton cho con Dander đứng lên yên ngựa. Tôi cũng
bắt chước anh ta và cho con Snap đứng lên yên. Chân con chó của tôi ngắn ngủn
nên nó không thể nhảy lên được lưng con ngựa. Cuối cùng nó phải bám vào cẳng
tôi mới leo lên được. Tôi trỏ con sói cho nó và nhắc đi nhắc lại: “Cắn đi, cắn
đi!” - cho đến lúc rốt cuộc nó nhận ra con thú và lao cả bốn chân chạy theo con
chó săn chân dài đang chạy phía trước.
Cuộc chạy đuổi lần này không diễn ra qua rừng cây bụi ở
thung lũng sông, mà ở trên một vùng quang đãng. Chúng tôi cùng lên tới một bình
sơn nguyên và trông thấy cả cảnh chạy đuổi đúng vào phút Dander đuổi kịp con
sói và định ngoạm lấy chân sau nó. Con sói xám quay ngoắt lại đánh nhau với con
chó và tôi trông thấy rõ tất cả những gì xảy ra sau đó. Lũ chó chạy từng tốp
hai, ba con bao vây con sói vào giữa và sủa oang oang cho đến khi một con chó
nhỏ lông trắng chạy tới sau cùng nhảy xô vào con sói. Con chó nhỏ này không phí
thời gian vào việc sủa, mà nó xông thẳng tới cắn cổ con sói nhưng trật đích và
chỉ kịp đớp vào mũi con sói mà thôi. Thế là mười con chó to ào vào con sói và
hai phút sau con sói đã bị cắn chết rồi. Chúng tôi phóng ngựa đến để khỏi bỏ
qua mất đoạn kết cục, và mặc dù còn ở đằng xa nhưng chúng tôi cũng đã trông
thấy rõ ràng, con Snap chứng thực sự tiến cử của tôi và cả bức điện tán dương
nó là hoàn toàn đúng đắn.
Bây giờ đến lượt tôi đắc thắng. Snap đã chứng tỏ cho lũ chó
biết phải bắt sói như thế nào, và cuối cùng đàn chó ở Mendoza đã hạ được con
sói không cần có sự giúp sức của người.
Tuy nhiên có hai việc khiến cho mọi người không vui lắm vì
thắng lợi. Thứ nhất, đó là một con sói non, gần như chỉ là sói con. Chính vì
thế nó mới chạy một cách ngu ngốc trên bình nguyên. Và thứ hai là, Snap đã bị
thương; con sói đã ngoạm sâu một vết vào vai nó.
Khi chúng tôi kiêu hãnh quay trở về thì tôi nhận thấy Snap
đi khập khiễng.
- Lại đây! - Tôi gọi. - Lại đây, Snap!
Hai lần nó cố nhảy lên yên nhưng không được.
- Đưa cái roi đây cho tôi, Hilton, - tôi đề nghị.
- Xin lỗi ông tôi đâu dám. Ông có thể tự mình xoay xở với
con rắn mai gầm của ông. - Hilton trả lời, vì anh ta cũng như mọi người bây giờ
đã biết rõ là dây dưa với Snap nguy hiểm như thế nào rồi.
- Lại đây, Snap, ngoạm lấy! - tôi vừa nói vừa chìa cái roi
ngựa ra cho nó. Nó cắn chặt lấy cái roi và tôi đưa được nó lên yên ngựa trở về
nhà. Tôi chăm sóc nó như chăm một đứa trẻ nhỏ. Nó đã chứng tỏ cho những người
chăn nuôi gia súc này biết trong đàn chó của họ còn thiếu loại chó nào. Những
con chó chuyên rượt đuổi có những cái mũi đánh hơi giỏi, những con chó săn chân
dài có chân chạy nhanh, lũ chó săn sói và chó nòi Đan Mạch có sức mạnh, nhưng
cả lũ chúng đều không đáng giá chút nào vì chỉ có chó Bull-terrier mới có lòng
dũng cảm tuyệt đối. Ngày hôm đó các nhà chăn nuôi gia súc đã giải quyết xong
xuôi vấn đề săn sói, và điều này các bạn có thể tin chắc một cách dễ dàng nếu
các bạn đến thăm Mendoza, bởi vì trong đàn chó săn nào của vùng này bây giờ
cũng đều có một con chó Bull-terrier thường thường là nòi chó có dòng máu của
giống chó Snap ở Mendoza.
4
Hôm sau là ngày kỉ niệm ngày Snap đến với tôi. Thời tiết khá
trong sáng, có nắng. Tuyết vẫn chưa có. Chúng tôi lại tổ chức đi săn sói. Mọi
người đều lấy làm buồn khi thấy Snap không được khỏe. Nó vẫn ngủ như thường lệ
ở dưới chân tôi, và đã để dây vết máu ở trên chiếc mền. Dĩ nhiên nó không tham
gia vào cuộc vây bắt được. Mọi người đã quyết định ra đi không có nó. Người ta
nhốt nó vào kho chứa thóc. Sau đó chúng tôi lên đường, nhưng tôi linh cảm thấy
sẽ xảy ra một điều gì đó không hay. Tôi biết rằng không có con chó của tôi thì chắc
sẽ thất bại nhưng cũng chưa hình dung được thất bại sẽ to tát như thế nào.
Chúng tôi đã đi một quãng xa, và đang khi len lỏi qua những
quả đồi thì đột nhiên thấy một quả bóng trắng nhỏ chạy đuổi theo chúng tôi qua
những bụi ngải cứu. Một phút sau thì Snap chạy đến kịp con ngựa của tôi, rồi
vừa sủa vừa ve vẩy cái đuôi ngắn ngủn. Tôi không thể bắt nó quay trở về bởi vì
nó sẽ chẳng chịu nghe lời. Vết thương của nó có vẻ tồi tệ. Tôi bèn gọi nó và
chìa cái roi ngựa ra cho nó cắn để đưa nó lên yên. “Mày sẽ ở nguyên tại đây cho
đến lúc quay về nhà”. - tôi nghĩ thầm. Nhưng tình hình đã không diễn ra như
thế. Hiiton kêu to “atu, atu!” để báo tin cho chúng tôi biết đã trông thấy sói.
Dander và Riley, con chó đối thủ của nó, cả hai đều lao lên trước nhưng đã va vào
nhau và ngã sóng soài. Trong lúc đó con Snap chăm chú nhìn và đã tinh mắt nhìn
thấy con sói, và tôi chưa kịp ngoảnh nhìn thì loáng một cái nó đã nhảy phóc từ
trên yên ngựa xuống rồi chạy theo đường zíc-zắc, lúc nhô lên, lúc tụt xuống,
qua đám ngải cứu, thẳng về phía kẻ thù. Vài phút sau nó đã dẫn cả đàn chó chạy
theo sau nó rồi. Dĩ nhiên là nó dẫn đầu không lâu. Những con chó săn chân dài
to lớn đã trông thấy cái chấm di động, và một chuỗi dài những con chó lập tức
trải ra trên bình nguyên. Cuộc vây bắt hi vọng sẽ lí thú bởi vì con sói chẳng
còn xa lắm và đàn chó thì đang dốc hết sức đuổi.
- Chúng vòng về khe Gấu kìa! - Garvin kêu to. - Theo tôi!
Chúng ta có thể đón đầu nó!
Và chúng tôi cũng vòng ngựa lại phóng nhanh theo sườn đồi
phía bắc trong lúc cuộc rượt đuổi rõ ràng là đang diễn ra trên sườn đồi phía
nam.
Chúng tôi đã lên đến đỉnh đồi và sắp sửa phóng xuống thì
Hilton kêu to:
- Nó đây rồi! Ta đã chặn đúng đầu nó.
Hilton nhảy xuống khỏi ngựa, quẳng dây cương và chạy thẳng
lên phía trước. Tôi cũng làm theo anh. Một con sói lớn vừa chạy vừa quay nhìn
về phía sau đang lao thẳng đến chỗ chúng tôi. Đầu nó cúi thấp, đuôi duỗi thẳng,
và ở đằng sau cách nó năm chục bước là con chó Dander đang chạy với vận tốc lớn
gấp đôi con sói. Một phút sau con chó săn chân dài đã đuổi kịp con sói và nhe
răng ra, nhưng khi con sói vừa quay đầu lại một cái là con chó lùi ngay lại.
Lúc này chúng nó ở ngay gần sát chúng tôi, không quá năm chục foot. Garvin rút
khẩu súng lục ra nhưng tiếc thay Hilton đã ngăn lại:
- Đừng, đừng! Để xem sao đã.
Khoảnh khắc sau một con chó săn chân dài thứ hai, rồi lần
lượt cả lũ chó đều đuổi tới. Con nào cũng phóng như bay, hừng hực sự hung dữ và
khát máu, sẵn sàng xé tan xác con thú xám thành từng mảnh. Nhưng con nào cũng
lần lượt lùi lại và đứng cách một quãng an toàn mà sủa. Hai phút sau lũ chó săn
sói cũng đến kịp, chúng là những con chó khả ái, đẹp đẽ. Không còn nghi ngờ gì
nữa, khi chúng sắp tới gần là muốn lao thẳng vào con sói già. Nhưng cái vẻ
không chút sợ sệt của con sói cùng với bộ ngực nở nang và hàm răng khốc liệt
của nó đã khiến cho chúng khiếp sợ từ trước khi gặp nó lâu rồi, và chúng cũng
xúm lại với đám chó đứng bao quanh, trong khi tên tướng cướp xám thì cứ lúc
quay sang phía này lúc lại quay sang phía khác trong tư thế sẵn sàng đánh nhau
với từng con chó hoặc với cả đàn chó một lúc cũng được.
Đến lượt những con sói nòi Đan Mạch ục ịch, con nào cũng
nặng bằng con sói, chạy đến nơi. Đang thở hổn hển chúng chuyển thành gầm gừ một
cách đầy đe dọa và tiến lại gần với vẻ sẵn sàng xé nhỏ con sói ra. Nhưng vừa
trông thấy con sói ngay trước mắt trong tư thế dữ dằn, không sợ sệt, với những
chiếc răng ghê gớm, những cặp chân không biết mỏi mệt, và sẵn sàng chết nếu cần
phải chết, nhưng tin chắc rằng mình không chịu chết một mình, - thì cả ba con
chó nòi to lớn ấy cũng y như những con chó khác đều cảm thấy ngập ngừng: phải,
phải, không phải bây giờ mà lát nữa, khi chúng lấy lại được tinh thần thì chúng
sẽ xông vào con sói. Dĩ nhiên là chúng không sợ sói. Tiếng sủa của chúng nghe
vang vang lòng dũng cảm. Chúng hiểu rõ rằng con nào xông vào đầu tiên tất không
tránh khỏi tai họa, nhưng lúc nào cũng thế thôi, chỉ có điều không phải là xông
vào lúc này. Chúng còn tiếp tục sủa để tự cổ vũ mình nữa.
Trong khi mười con chó to tướng cứ đứng bao vây một cách vô
tích sự xung quanh con thú chẳng hề lên tiếng, thì ở đám ngải cứu phía sau
chúng nghe có tiếng loạt soạt. Sau đó một quả bóng cao su nhỏ trắng như tuyết
xuất hiện nhảy lật bật tới và nhanh chóng biến thành một con chó Bull-terrier
nhỏ. Snap, con chó chậm chân nhất và cũng bé nhỏ nhất trong đàn chó chạy tới,
thở hổn hển - nó thở nặng nọc như sắp ngộp hơi, và lao thẳng vào vòng chó bao
vây quanh con ác thú nhưng không dám đánh nhau kia. Con chó nhỏ có do dự không?
Không do dự một giây nào hết. Nó xông qua đám chó đang sủa oăng oẳng, lao vào
lão bạo chúa của vùng đồi núi định ngoạm vào cổ lão. Con sói đã đớp cho nó một
miếng bằng cả hai mươi cái răng sắc như dao của nó. Nhưng con chó nhỏ lại xông
vào con sói lần nữa, và thật khó nói rõ được điều gì đã xảy ra lúc đó. Lũ chó
rối tung hàng ngũ. Tôi cảm thấy hình như con chó trắng bé nhỏ đã bám chặt được
vào mũi con sói trong lúc cả đàn chó bây giờ đã lao vào tấn công nó. Chúng tôi
không thể giúp gì lũ chó, mà chúng cũng chẳng cần đến sự giúp đỡ của chúng tôi.
Chúng đã có con đầu đàn dũng cảm vô song rồi, và cuối cùng khi cuộc chiến kết
thúc thì con sói - một con vật khổng lồ lực lưỡng, đã nằm sóng soài trên mặt
đất trước mắt chúng tôi, với con chó trắng bé nhỏ bám chặt lấy mũi nó.
Chúng tôi đứng xúm quanh, ai cũng sẵn sàng can thiệp nhưng
chẳng ai có thể làm được điều đó. Mọi việc đều đã xong xuôi: con sói đã chết.
Tôi lên tiếng gọi Snap, nhưng nó không nhúc nhích. Tôi cúi xuống sát nó:
- Snap, Snap, mọi việc đã kết thúc rồi, mày đã cắn chết nó
rồi! - Nhưng con chó nhỏ vẫn bất động. Bây giờ tôi chỉ nhìn thấy hai vết thương
sâu hoắm trên thân thể nó. Tôi cố thử nâng nó dậy - Nhả nó ra nào, ông bạn,
xong xuôi mọi việc rồi mà!
Nó khe khẽ gầm gừ và nhả con sói ra.
Những người chăn bò thô kệch đều quỳ xung quanh nó và ông
già Penroof cất giọng run lẩm bẩm nói:
- Thà rằng ta bị mất hai chục con bò còn hơn là như thế này?
Tôi bế Snap lên tay, gọi tên nó và vuốt ve đầu nó. Nó khe
khẽ gừ gừ như để nói lời vĩnh biệt, rồi liếm bàn tay tôi và nằm yên vĩnh viễn.
Chúng tôi trở về nhà, lòng buồn rười rượi. Chúng tôi được bộ
da con sói khổng lồ nhưng nó chẳng thể an ủi được chúng tôi. Chúng tôi an táng
con chó không hề biết sợ Snap trên ngọn đồi phía sau trang trại. Tôi nghe thấy
tiếng anh Penroof đứng bên cạnh tôi khẽ lẩm bẩm:
- Đây thực sự là một người dũng cảm! Không có lòng dũng cảm
thì trong sự nghiệp của chúng ta chẳng có thể tiến xa hơn được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét