Ernest Thompson Seton
Dịch giả: Lê Thùy Dương
1. Chú bé
Thorburn chỉ mới vừa tròn mười lăm tuổi. Chú rất ham săn
bắn. Đàn bồ câu rừng nối đuôi nhau bay suốt ngày phía trên mặt nước hồ xanh
biếc và đậu thành hàng trên các cành cây khô ở phía ven khoảng trống rừng. Chú
bé ao ước biết mấy dù chỉ có một con bồ câu thôi! Nhưng chú đã uổng công rình
chúng suốt mấy giờ liền. Dường như chúng đã tính toán chính xác được khoảng
cách có thể bắn hạ của khẩu súng săn cổ lỗ của chú, và lần nào chúng cũng cất
cánh ầm ĩ bay lên không chịu để cho chú bé kịp tới gần. Cuối cùng có một đàn
chim không đông lắm đến đậu rải rác trên những bụi cây bên con suối gần túp
lều, nơi chú bé ở. Thorburn nấp đằng sau lều thận trọng len lén đến gần chúng.
Chú ngắm một con bồ câu đứng tách khỏi đàn và nổ súng. Một khẩu súng khác cũng
lên tiếng gần như cùng một lúc, và con chim rơi xuống đất.
Thorburn lao ra nhặt chim, nhưng đúng lúc đó có một chàng
trai trẻ cao lớn từ phía sau các bụi cây bước ra và nhặt con chim lên.
- Ê, Corney! Cậu lấy chim của tớ!
- Chim của cậu ư? Chim của cậu đã bay ra đằng kia kìa! Tớ
trông thấy chúng nó đậu ở đây và đã quyết định dùng súng trường bắn hạ một con
bồ câu.
Sau khi xem xét cẩn thận họ thấy rằng con bồ câu bị trúng
đồng thời một viên đạn súng trường và một viên đạn chì của súng săn. Hai người
cùng ngắm bắn một con chim. Cả hai người cùng cười cởi mở một hồi về sự trùng
hợp, mặc dầu ngoài điều đáng cười ra thì sự trùng hợp ấy cũng còn có nhiều điều
đáng buồn phiền bởi vì trong cuộc sống ở rừng thiếu cả dự trữ thức ăn lẫn đạn
dược.
Corney là con trai cả trong một gia đình lớn. Do muốn xây
dựng nhà riêng cho nên anh chàng vào ở trong rừng. Hai cô em gái lớn của anh là
cô Margat chín chắn và cô Loo tươi vui đi theo để lo việc nội trợ cho anh.
Thorburn Alder bèn đến thăm họ. Chú bé vừa mới qua một trận ốm nặng, và cha mẹ
chú cho chú vào rừng sống cuộc sống nguyên thủy với hi vọng chú sẽ phần nào
được như anh bạn khỏe mạnh của chú. Căn nhà của họ ghép bằng những thân cây
không đẽo gọt, không có sàn, mái lợp cỏ với những đám cỏ tha hồ phát triển trên
đó. Vẻ đơn điệu của những cánh rừng nguyên trinh xung quanh họ chỉ bị phá vỡ
bởi một con đường mới đắp gần đấy, dẫn đến một thành phố gần nhất và một hồ
nước long lanh giữa bốn bề vách đá mà bước qua đó thì trông thấy căn nhà của
người hàng xóm gần nhất.
Cuộc sống của họ trôi đi đơn điệu. Corney thức dậy vào lúc
hừng đông, nhóm lò, đánh thức các cô em gái rồi đi cho ngựa ăn trong khi các cô
chuẩn bị bữa ăn sáng. Sáu giờ sáng, họ đã ăn xong bữa sáng và Corney đi làm.
Khi Margat nhìn bóng cái cây ngả xuống con suối biết là đã đến giữa trưa thì
Loo đem treo một cái khăn trắng lên một cái sào, và Corney trông thấy tín hiệu
liền ngừng cày đất hoặc cắt cỏ quay trở về, người lấm lem, mặt mày sém nắng đỏ
ửng. Thor đôi khi vắng mặt cả ngày. Buổi tối khi tất cả mọi người lại ngồi vào
bàn ăn thì chú mới từ ngoài hồ hoặc từ một ngọn đồi xa trở về và ngồi vào ăn
bữa ăn trưa giống y như bữa sáng hoặc bữa tối, bởi vì bữa ăn cũng đơn điệu
chẳng khác gì cuộc sống; lúc nào cũng là thịt lợn, bánh mì, khoai tây và trà,
và thỉnh thoảng có thêm trứng của chừng một tá gà đẻ sống chen chúc bên cạnh
một tàu ngựa nhỏ ghép bằng cây. Họ ít khi ăn thịt săn bởi vì Thor bắn tồi, còn
Corney thì bận làm công việc ở trang trại.
2. Mèo rừng
Trong rừng có một cây liễu cổ thụ sống cả trăm năm rồi. Tử
thần đã khoan dung đối xử với cái cây bằng cách gửi tặng nó ba điều cảnh cáo
trước: một là nó đã lớn vượt tất cả các chị em nó, hai là các con nó đều đã
lớn, và ba là bản thân nó rỗng ở bên trong. Một cơn bão mùa đông đã vặn gãy nó
và làm lộ ra một cái bộng cây lớn ở chính nơi đáng lẽ phải là lõi gỗ. Bây giờ
cây liễu nằm giữa khoảng trống rừng chan hòa ánh nắng như một cái hang dài bằng
gỗ và một con mèo rừng đến trú ngụ ở đó mong tìm được một chốn nương thân đáng
tin cậy cho lũ con tương lai của nó. Đó là một con mèo rừng già nua lại còn gầy
guộc nữa bởi vì năm đó thức ăn không dồi dào đối với lũ mèo rừng. Một bệnh dịch
hồi mùa thu đã giết chết lũ thỏ là thức ăn chủ yếu của chúng. Mùa đông có băng
đóng đột ngột đã diệt hầu hết tất cả số gà gô. Mùa xuân mưa kéo dài đã làm nước
tràn ngập ao hồ, sông suối đã khiến cho những bàn tay có móng sắc không thế nào
bắt nổi cá và ếch nhái, và con mèo rừng của chúng ta đã phải chịu đựng nhiều
đau khổ chẳng thua gì các đồng loại khác của nó.
Lũ mèo rừng con yếu đuối là cái gánh nặng ghê gớm đối với
con mẹ, làm cho nó hao tốn thời gian đáng lẽ có thể dùng để săn mồi.
Thức ăn ưa thích của mèo rừng là thỏ rừng và thỏ nhà. Có năm
mèo rừng mẹ bắt được năm chục con thỏ trong một ngày. Nhưng năm nay nó chẳng
bắt được một con thỏ nào cả.
Có một bữa nó tóm được một con sóc ở trong bộng cây liễu.
Lần khác thức ăn duy nhất trong một ngày của nó là một con rắn nước thối hoăng.
Tiếp theo đó là một ngày chẳng được chút gì vào bụng, và lũ con kêu gào thảm
thiết bởi vì mẹ không đủ sữa cho con bú. Một bữa nó trông thấy một con vật màu
đen to lớn có cái mùi khó chịu nhưng quen thuộc. Con mèo mẹ nhanh nhẹn nhảy tới
êm ru và đã kịp vả một cái vào mũi con vật. Nhưng con nhím đã cúi đầu xuống,
phóng cái đuôi lên phía trên, và mèo rừng mẹ bị bắn trúng hàng chục mũi tên
nhọn nhỏ buốt nhói. Mèo rừng dùng răng nhổ những cái lông nhím ra bởi vì nó đã
quen với các mánh lới của nhím từ nhiều năm trước rồi, và bây giờ chỉ vì sự bần
cùng cay đắng mà nó buộc phải tấn công nhím mà thôi.
Trong ngày hôm đó mèo mẹ chẳng bắt được thứ gì khác ngoài lũ
nhái. Ngày hôm sau trong lúc đang đi săn mồi một cách vất vả kéo dài thì mèo
rừng nghe thấy một âm thanh vang lên kì lạ mà nó chưa từng biết. Nó thận trọng
tiến về phía tiếng đó ngược chiều gió thổi và thấy được nhiều mùi mới và một số
âm thanh lạ. Âm thanh vang lanh lảnh kia lại nổi lên khi con mèo rừng mẹ đến
được một khoảng trống lớn ở rừng. Ở giữa khoảng trống có hai ngôi nhà của loài
chuột xạ hoặc loài hải ly khổng lồ gì đó. Mèo rừng mẹ chưa bao giờ thấy những
căn nhà lớn như thế. Nhà ghép bằng thân cây và dựng trên đất khô chứ không ở
trong ao.
Ở gần những căn nhà ấy có một vài con gà gô đang đi dạo
chơi, nói đúng ra là những con chim giống như lũ gà gô nhưng lớn hơn và có màu
lông khác nhau: có cả màu cỏ, màu vàng và màu trắng.
Mèo rừng xốn xang xúc động. Thức ăn, thức ăn, vô số thức ăn
rồi! Và con thú đi săn già liền nép sát người xuống mặt đất. Nó trườn ngực trên
cỏ. Trong lúc rình mò ranh ma, tinh tế đó các khuỷu chân nó nhô cao hơn lưng
nó. Nó cần phải bắt kì được một con trong đám gà gô kia, dù phải trả giá thế
nào. Trong cuộc săn này nó không có quyền phạm một sai sót nhỏ nhặt nào, và
phải đem vận dụng mọi mưu mô mánh khóe. Dù phải mất hàng giờ hoặc cả ngày đi
nữa thì vẫn cứ phải tiến đến thật gần để đảm bảo chắc chắn thắng trước khi con
chim kịp bay đi.
Giữa khu rừng và căn nhà hải ly chỉ có một khoảng cách cả
thảy vài bước nhảy nhưng con mèo rừng đã dành cả giờ đồng hồ để bò trườn qua.
Nó cứ bò trườn từ gốc cây đến bụi cây, rồi lại từ thân cây đến bụi cỏ, bụng dán
chặt xuống đất, và lũ gà gô không hề nhận ra nó. Chúng cứ tiếp tục kêu cục cục
và con gà to lớn nhất cứ chốc chốc lại cất tiếng gáy vang vang, cái thứ âm
thanh mà mèo rừng đã nghe thấy lúc còn ở trong rừng. Đã có lúc lũ gà dường như
ngờ ngợ có một mối nguy hiểm nào đó, nhưng sau một hồi chờ đợi lâu lắc thì
chúng hết sợ. Bây giờ chúng đã nằm trong tầm cách thích hợp và mèo rừng toàn
thân rung lên vì đói, vì lòng ham say săn bắt. Mắt nó nhìn chằm chằm vào một
con gà trắng không phải là đứng ở chỗ gần nhất nhưng không hiểu sao lại có màu
lông lôi cuốn nó nhất.
Ngôi nhà hải ly dựng lên một nơi quang đãng. Hơi xa đó một
chút bắt đầu là những bụi cỏ cao với những gốc cây nhô lên lác đác đó đây. Con
chim trắng ghé vào một bụi cỏ, còn con chim đỏ đầu đàn thì bay lên nóc căn nhà
hải ly và lại cất tiếng gáy. Mèo rừng mẹ lại càng nằm dán xuống mặt đất hơn
nữa. Nó nghe trong tiếng gáy của con chim đỏ như có một tín hiệu lo âu nào đó.
Nhưng con chim trắng vẫn ở chỗ cũ - bộ lông nó vẫn thấp thoáng trông thấy qua
các thân cỏ.
Bây giờ trước mặt mèo rừng là một quãng trống. Con thú đi
săn nằm gí xuống đất như một bộ lông thú rỗng tuếch trườn chầm chậm và êm ru đằng
sau một gốc cây chẳng cao hơn cái lưng nó mấy tí. Nếu nó đến được cái bụi cỏ
đằng kia thì nó sẽ từ đó đến được chỗ con gà trắng và lúc đó nó sẽ nhảy vồ. Bây
giờ nó đã ngửi thấy mùi lũ chim, cái mùi ấm áp và mãnh liệt, mùi máu và thịt.
Ngửi thấy mùi ấy rồi thì toàn thân nó căng lên, đôi mắt lóe sáng ngời.
Lũ gà gô vẫn tiếp tục bới đất và kêu cục cục. Lại có một con
gà nữa bay lên mái nhà nhưng con gà trắng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Con mèo rừng
tiến thêm năm bước trườn êm ru nữa và nó đã đến được đằng sau đám cỏ rậm mà qua
đó thấy rõ những cái lông trắng. Nó ước lượng khoảng cách, dò dẫm mặt đất rồi
dùng chân sau gạt cành cây khô cản trở và nhảy vồ. Con gà trắng cũng không biết
cái chết ập đến như thế nào. Nó chỉ thấy một cái bóng xám bay vút tới, rồi
những cái móng nhanh nhẹn và chết người cắm ngập vào thân thể và những con chim
khác vừa kịp nhận ra kẻ thù bay tứ tung, thế là con mèo rừng đã biến mất với
con chim trắng bị cắn chết ngoạm trong hàm răng.
Mèo rừng vừa gầm gừ vì bản năng ác thú và vì vui sướng vừa
nhảy vút vào rừng chạy thẳng về nhà. Phút hồi hộp cuối cùng vừa lắng đi trong
thân thể con mồi thì mèo rừng nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề đi tới.
Nó nhảy phắt lên gốc cây. Những cái cánh gà che mất mắt nó cho nên nó đặt con
gà xuống trước mặt và đè chặt bàn chân lên giữ. Tiếng chân bước lại gần, các
bụi cây lay động và một chú bé hiện ra. Con mèo rừng già biết rõ và căm thù con
người. Nó đã từng quan sát con người trong đêm, theo dõi họ, trốn chạy khỏi họ
và có lần đã bị thương do họ gây cho.
Trong phút chốc mèo rừng và chú bé đã mặt đối mặt nhau. Con
thú đi săn gầm lên cốt để báo trước nguy hiểm và gọi đồng loại rồi ngoạm lấy
con gà và nhảy khỏi gốc cây lẩn trốn vào trong các bụi cây. Từ đây về đến hang
ổ của nó chỉ còn chừng hai dặm nhưng mèo rừng dừng lại ăn mồi lúc trông thấy
khoảng rừng trống chan hòa ánh nắng có cây liễu khổng lồ. Từ cái bộng cây nghe
vọng ra những tiếng “gr-ừ, gr-ừ” của lũ mèo con, và một bữa tiệc thịnh soạn đã
được bắt đầu.
3. Căn nhà của mèo
rừng
Chú bé Thor vốn lớn lên ở thành phố lúc đầu không quyết định
đi sâu vào trong rừng rậm đến những nơi không còn nghe thấy tiếng rìu của
Corney. Nhưng mỗi ngày chú lại mỗi đánh bạo đi xa hơn và dùng la bàn cùng vị
trí mặt trời để định hướng chứ không dựa theo vết rêu mọc trên thân cây là thứ
dấu hiệu dễ đánh lừa người. Không phải chú muốn săn bắn mà muốn nghiên cứu
những con thú hoang, nhưng nhà tự nhiên học bao giờ cũng kết bạn với nhà đi săn
cho nên chú không rời cây súng.
Cư dân dễ thấy duy nhất ở nơi đẵn cây của họ là con ngân thử
sống trong một hốc cây cách lều của họ chừng một trăm bước. Buổi sáng nắng ấm
ngân thử thường thích lên nằm trên gốc cây. Nhưng mọi sinh vật sống trong rừng
đều cần thường xuyên thận trọng. Ngân thử luôn luôn cảnh giác, và Thor đã mất
công vô ích rình bắn nó hoặc rình bắt nó.
- Cậu biết không, - một buổi sáng Corney nói, - có lẽ đã đến
lúc chúng ta nếm thịt tươi rồi đấy.
Anh ta với cây súng hẹp nòng kiểu cổ của mình và nạp đạn với
vẻ thận trọng của một người thiện xạ rồi mở cửa căn lều và nổ súng. Con ngân
thử lộn nhào ra phía sau và nằm yên bất động. Thor chạy đến gần nó và quay trở
lại với vẻ đắc thắng, con thú trong tay và kêu to:
- Cách một trăm hai mươi bước mà bắn trúng đầu này?
Corney cố kìm không nở một nụ cười hài lòng nhưng khóe môi
anh ta hơi giật giật và cặp mắt long lanh của anh có vẻ sáng hơn trước. Đó
không phải là giết thú để mà giết; bởi vì ngân thử phá hoại cánh đồng. Món thịt
thơm tho của nó đủ dùng cho hai bữa ăn ngon, ngoài ra Corney còn chỉ cho Thor
cách chế biến bộ lông thú nữa. Thoạt đầu anh ngâm bộ da lông trong tro bếp hai
mươi bốn giờ để cho tất cả lông mao đều rụng hết đi, sau đó ngâm ba ngày trong
nước xà bông và lấy tay vò cho đến khi được một tấm da trắng khô ráo.
Thor thường đi lang thang trong rừng rất xa. Chú bé đi tìm
những câu chuyện phiêu lưu nhưng chúng luôn luôn khiến cho chú bị bất ngờ bất
kể chú đuổi theo chúng như thế nào cũng mặc. Nhiều ngày hoàn toàn vô vị, nhiều
ngày khác lại đầy rẫy chuyện li kì, nhưng cũng chính sự bất ngờ đã khiến cho
việc đi săn trở nên đặc sắc và tuyệt diệu.
Một lần Thor vượt qua một quả đồi và tới một bãi cỏ trống có
thân cây liễu khổng lồ đổ. Thân cây to lớn làm chú bé ngạc nhiên. Chú đi tiếp
về phía cái hồ mà chú thấy cách đó không xa và vừa đi được vài bước thì bỗng
giật mình vì đột nhiên trông thấy trên cây thông có một con vật đen xì to lớn
cách mặt đất đến ba mươi foot. Gấu! Thế là cuối cùng đã có dịp thử thách lòng
can đảm và sức mạnh của chú, điều mà chú đã mong đợi suốt cả mùa hè! Trong
những năm gần đây chú bé đã nhiều lần thử tưởng tượng ra mình sẽ hành động thế
nào nếu như mình gặp gấu! Thor đứng yên tại chỗ. Chú thò tay phải vào túi áo,
móc lấy vài viên đạn chì lớn nạp vào khẩu súng, chồng lên trên những viên chì
nhỏ đã nạp từ trước, và ấn cái nùi vào trong nòng súng để cho đạn chì khỏi rơi
ra.
Con gấu không động đậy. Chú bé không thể trông thấy đầu nó,
nhưng chú ngắm nó thật cẩn thận. Thực ra nó không to mấy... Đúng thế, nó chỉ là
một con gấu bé nhỏ, và thậm chí rất bé nữa là khác: một con gấu con xíu. Như
vậy là ở gần đâu đây có con gấu mẹ. Thor sợ hãi nhìn quanh nhưng không thấy có
dấu hiệu gì chứng tỏ có gấu mẹ nên chú bé nâng súng lên và bắn.
Chú bé ngạc nhiên thấy con vật rơi xuống đất và đã bị giết
chết tươi. Đó hoàn toàn không phải là một con gấu mà là một con nhím lớn. Chú
bé nhìn ngắm nó với vẻ kinh ngạc và hối tiếc vì chú không có ý định giết chết
một sinh vật vô hại. Trên cái mõm ngộ nghĩnh của con nhím có hai ba vết xước
dài chứng to rằng Thor không phải là kẻ thù duy nhất của nó. Vừa định bỏ đi thì
chú bé trông thấy năm vết máu trên chiếc quần dài của mình và bây giờ chú mới
nhận ra rằng lông nhọn của con vật đã làm cho tay chú bị toạc rách.
Loo đã quở mắng Thor sau khi biết chú bé để con nhím lại
trong rừng. Cần phải lấy bộ da thú để làm một cái khăn choàng mùa đông!
Một lần khác Thor vào rừng không mang theo súng vì chỉ định
đi gần gần quanh nơi đốn gỗ để kiếm vài thứ cây thích thú - nơi này chú đã nhận
biết được qua cây du bị đốn hạ. Đột nhiên chú bé nghe thấy một tiếng động lạ
rồi chú thấy có một vật gì đó chuyển động trên một thân cây. Chú gạt các cành
cây ra và trông thấy rõ ràng đầu và đuôi của một con mèo rừng lớn. Nó cũng nhận
ra chú bé và gầm gừ, đôi mắt nảy lửa. Trên thân cây dưới bàn chân nó là một con
chim trắng mà sau khi nhìn kĩ thì chú bé nhận ra là một trong những con gà quý
báu của nhà mình. Thor thấy con thú mới hung dữ và tàn bạo xiết bao! Chú bé căm
ghét nó. Chú nghiến răng lại tiếc rằng không có sẵn khẩu súng đúng lúc gặp con
mồi chưa từng thấy này. Ngoài ra chú cũng thấy sợ và cứ đứng ngây ra không biết
phải làm gì nữa. Con mèo rừng gầm gừ to hơn. Nó đập đuôi một cách hung dữ rồi
ngoạm lấy con mồi và nhảy qua thân cây và biến mất vào trong rừng rậm.
Mùa hè có mưa và chàng đi săn trẻ tuổi nhiều lần nhận thấy
trên mặt đất ẩm những dấu vết mà chú không hề trông thấy khi trời khô ráo. Có
lần chú trông thấy trong rừng có những vết chân như dấu chân heo. Chú đã theo
các vết chân chẳng khó khăn gì bởi vì có lẽ con heo mới đi qua đây không lâu và
tất cả những vết chân còn lại đều bị cơn mưa rào buổi sáng rửa sạch hết cả. Sau
khi đi được nửa dặm chú bé tới một khe mương và nhận thấy có những vết chấm
trắng ở một bên khe. Cặp mắt tinh tường của chú bé đã phân biệt hình dáng con
hươu đama và đốm hoa của nó nhìn chú bé bằng cặp mắt tò mò. Mặc dầu chú bé đi
tới đây theo dấu chân của chúng nhưng điều khám phá được cũng làm cho chú rất
ngạc nhiên. Chú nhìn chằm chặp vào chúng, mồm há hốc. Con hươu mẹ quay lại, hất
cái đuôi trắng của nó lên báo động rồi cùng với con hươu con nhẹ nhàng nhảy đi.
Nó bay qua một cái cây bị gió vặn gãy chẳng chút khó khăn và luồn bên dưới
những cành cây thấp nhanh nhẹn như mèo.
Không còn có thể gặp lại chúng để mà bắn mặc dù chú bé vẫn
thường xuyên gặp các vết chân của chúng. Chú không có lần nào thấy đồng thời cả
hai mẹ con con hươu đama nhưng có một lần bắt gặp một mình con hươu mẹ. Nó đánh
hơi mặt đất y như tìm kiếm một cái gì đó và ra vẻ lo lắng, bồn chồn. Thor nhớ
lại mánh khóe mà Corney đã dạy chú. Chú thận trọng cúi xuống bứt một lá cỏ rộng
bản đặt vào giữa hai ngón tay và thổi vào cái kèn tự tạo đó. Tiếng kèn lá nghe
giống như tiếng kêu be be rời rạc của con hươu con gọi mẹ. Tuy con hươu đama đã
ở cách đó khá xa nó vẫn phi nước đại về phía Thor. Chú bé vớ lấy cây súng chuẩn
bị bắn chết nó nhưng nó đã kịp quay đầu nhận ra chú bé và đứng dừng lại. Lông
gáy nó hơi dựng đứng lên. Nó khịt phì phì và nhìn chú bé vẻ dò hỏi. Cái nhìn
của cặp mắt to hiền lành làm xốn sang trái tim chú bé và giữ tay chú lại. Con
hươu thận trọng tiến lại gần hơn, hít mạnh không khí và sau khi hiểu ra là có
kẻ thù nguy hiểm đang đứng trước mắt nó thì nó liền nhảy ào vào phía sau một
thân cây và chạy mất trước khi chú bé kịp qua cơn xúc động.
“Con vật khốn khổ! - Thor nghĩ thầm. - Chắc hẳn nó đã bị mất
đứa con”.
Chú bé lại trông thấy con mèo rừng ở trong rừng một lần nữa.
Nửa giờ sau khi bắt gặp con hươu đama mẹ đơn côi, chú bé đi qua một dãy đồi dài
nằm cách túp lều của chú khoảng vài dặm về phía bắc. Chú bé đã đi quá khoảng
trống có cây liễu đổ thì đột nhiên thấy trước mắt hiện ra một con mèo con to lớn
có cái đuôi cụt lủn cứ nhìn trừng trừng vào chú với vẻ ác cảm. Chú nâng khẩu
súng lên vai theo thói quen nhưng con mèo con chỉ hơi nghiêng đầu sang bên và
vẫn tiếp tục quan sát chú bé một cách không e sợ gì cả. Trong lúc đó một con
mèo con thứ hai mà từ trước chú không để ý bắt đầu nô vờn với con thứ nhất, nó
lấy tay đập đập vào đuôi con kia như muốn yêu cầu con này ve vẩy cái đuôi.
Khi trông thấy lũ mèo nhảy nhót vui vẻ, Thor hoàn toàn quên
khuấy khẩu súng. Nhưng chú chợt nhớ lại ngay kẻ thù cũ. Chú sắp sửa nâng súng
lên thì bỗng giật mình vì một tiếng gầm gừ lớn và trông thấy ở cách mình mười
foot có một con mèo rừng già to lớn và hung dữ như một con hổ cái. Bây giờ mà
bắn vào một trong các con mèo con thì thật là ngu xuẩn. Chú bé hồi hộp nhồi một
viên đạn chì lớn vào nòng súng trong lúc tai vẫn lắng nghe tiếng gầm gừ gây gổ
lúc dội lên lúc lặng đi. Nhưng trước khi chú bé kịp ngắm bắn thì con mèo rừng
đã ngoạm lấy một vật gì đó ở dưới chân nó. Chú bé đã nhìn ra những chấm trắng
trên bộ lông sậm màu - đó là cái xác đã hết thở của con hươu đama con. Sau đó
con mèo rừng cùng với lũ con biến mất vào rừng rậm. Chú bé không gặp lại con
mèo rừng nữa cho đến khi cả người và vật lại đối diện nhau một mất một còn.
4. Nỗi đe dọa của
rừng sâu
Một tháng rưỡi trôi qua. Một buổi sáng Corney làm cho cậu
bạn và hai cô em gái ngạc nhiên về thái độ lặng thinh bất thường của anh. Bộ
mặt đỏ ửng của anh nghiêm nghị lạ lùng và trái với lệ thường anh hoàn toàn
không ca hát trong lúc cắm cúi làm việc nữa. Thor và Corney cùng ngủ trên một
cái đệm cỏ đặt ở góc căn phòng lớn, và ban đêm chú bé đã nhiều lần thức giấc vì
anh bạn lớn cứ rên rỉ và trằn trọc trong giấc mê.
Buổi sáng, Corney thức dậy như mọi khi và đi cho ngựa ăn
nhưng rồi đi nằm trở lại trong khi các cô em gái chuẩn bị bữa sáng. Sau đó anh
cố gắng gượng đi làm nhưng quay trở về sớm hơn thường lệ, toàn thân run rẩy.
Mặc dầu thời tiết mùa hè nóng nực nhưng anh không thể nào làm cho hết rét được.
Vài giờ sau anh bắt đầu sốt nóng dữ dội. Bây giờ mọi người đã hiểu rằng Corney
mắc bệnh sốt rét rừng đáng sợ. Margat đi hái lá sắc thuốc cho anh uống nhưng sự
săn sóc của cô không ngăn cản được tình trạng sức khỏe mỗi ngày một kém đi của
anh. Sau mười ngày anh gầy rộc hẳn đi và hoàn toàn không thể làm việc được nữa.
Cuối cùng người bệnh cảm thấy cơn sốt tạm lui bèn nói:
- Các em biết đấy, anh kiệt sức rồi. Tốt hơn là anh quay về
nhà. Hôm nay anh thấy người khá và có thể điều khiển được ngựa dù cho chỉ đi
nổi nửa đoạn đường. Còn khi nào anh thấy ốm quá thì anh sẽ nằm dài trong xe để
cho lũ ngựa tự kéo anh đi. Sau một tuần lễ mẹ sẽ chăm cho anh khỏi bệnh. Nếu
không đủ thực phẩm thì các em hãy đi xuồng đến nhà Ellerton mà mượn tạm ông ấy
nhé.
Và thế là các cô gái thắng ngựa, xếp cỏ khô vào xe, và
Corney xanh lét, ốm yếu từ biệt các em ngồi trên chiếc xe lăn bánh trên con
đường gập ghềnh. Những người ở lại cảm thấy mình như những con người đến một
hòn đảo hoang vu.
Chưa đến hai ngày sau cả ba người - Margat, Loo và Thor đều
bị cơn bệnh sốt rét rừng còn nặng hơn nữa đánh quỵ.
Với Corney thì cứ mỗi ngày qua đi là lại gần đến hơn “những
ngày tươi đẹp”, nhưng ba người bệnh mới thì hoàn toàn chẳng biết có những ngày
đó và trong nhà bắt đầu là cảnh u sầu hoàn toàn.
Đã hết bảy ngày và Margat nằm liệt giường còn Loo thì yếu
đến nỗi không đủ sức lê từ phòng này sang phòng khác. Loo là một cô gái can đảm
có tính hài hước cố giữ vững tinh thần những người bệnh. Nhưng cô gầy guộc và
hốc hác đến nỗi những câu nói đùa vui vẻ của cô phảng phất vẻ khủng khiếp. Thor
tuy cũng ốm đau và yếu ớt nhưng cương nghị hơn hai người kia và hằng ngày vẫn
chuẩn bị nấu bữa ăn đạm bạc cho mọi người. Chú chỉ cho mọi người ăn một bữa
trong mỗi ngày bởi vì họ ăn không thấy ngon miệng. Hơn thế họ còn lấy làm vui
mừng về chuyện này bởi vì thực phẩm còn quá ít mà Corney thì đáng lẽ phải trở
lại sau một tuần lễ rồi. Chẳng bao lâu chỉ còn một mình Thor là đủ sức ngồi dậy
khỏi chỗ nằm.
Một buổi sáng chú bé lê bước đến chỗ để mẩu mỡ lợn thường
ngày thì chú kinh ngạc thấy rằng mẩu mỡ mà chú đã cất cẩn thận đã biến mất rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đã có một con thú rừng nào đó đánh cắp miếng mỡ cất
trong thùng đằng sau túp lều để che giấu lũ ruồi. Bây giờ trong lều chỉ còn có
trà và bột mì. Thor lo âu. Đột nhiên tia mắt của chú dừng lại chỗ lũ gà ở tàu
ngựa. Nhưng ăn thua gì với chúng cơ chứ? Bây giờ chú bé yếu ớt đến nỗi đối với
chú bắt gà cũng khó chẳng kém gì bắt hươu hay bắt diều hâu. Đột nhiên chú nhớ
đến khẩu súng. Chú hạ ngay được một con gà béo mập. Chú nấu tất cả lên và món
xúp này là món ăn thực sự ngon miệng đầu tiên mà họ được ăn.
Nhờ con gà này họ giữ vững được ba ngày nặng nề và khi họ ăn
hết sạch thì Thor lại vớ lấy cây súng; bấy giờ chú cảm thấy súng đã nặng hơn
trước. Chú lê bước đến chỗ kho chứa nhưng người run lẩy bẩy vì sức yếu đến nỗi
bắn trượt mấy phát mới hạ được con gà. Bây giờ chú chỉ còn ba phát đạn. Thor
ngạc nhiên khi trông thấy cả thảy có bốn con gà trong khi trước đây ở đó có tới
trên hai chục con vẫn đi kiếm ăn. Ba ngày sau chú bé lại bắn gà và tìm thấy chỉ
còn một con gà duy nhất mà chú phải dùng đến viên đạn cuối cùng mới hạ được.
Cuộc sống của họ bây giờ đã trở thành bi đát liên tục và đơn
điệu. Buổi sáng, lúc chú còn thấy người kha khá một chút, thì chú đi chuẩn bị
một ít thức ăn cho mình và các cô gái ốm và chuẩn bị cho cơn sốt ban đêm bằng cách
đặt sẵn một xô nước uống ở phía đầu chiếc nệm của mình. Khoảng một giờ chiều,
chính xác một cách khủng khiếp, chú bắt đầu cơn rét run người. Chú bé toàn thân
run lẩy bẩy, răng đánh lập cập và chú thấy rét từ trong xương rét ra ngoài da.
Không cái gì làm cho chú ấm người lên được - cả lửa cũng dường như mất hiệu lực
rồi. Không còn làm nổi việc gì nữa mà chỉ có nằm bẹp, run như cầy sấy và chờ
đợi cái lạnh cóng chậm chạp hành hạ. Cứ như thế cho đến 6 giờ chiều. Kèm theo
cái rét là cảm giác buồn nôn ghê gớm. Đến bảy hoặc tám giờ tối là lúc thay đổi
trạng thái: cơn sốt dữ dội bắt đầu và chẳng có thứ băng đá nào làm cho chú mát
người đi được. Nước, nước - chú chẳng cần thứ gì khác ngoài nước cả, và chú cứ
uống, cứ uống liên tục. Mãi đến gần sáng chú mới thiếp đi trong trạng thái hoàn
toàn kiệt sức.
“Nếu không đủ thực phẩm thì hãy đi xuồng đến nhà Ellerton”,
trước khi ra đi Corney đã khuyên như thế. Nhưng ai đi được trên chiếc xuồng ấy
cơ chứ?
Bây giờ họ chỉ đứng cách cái chết đói có một nửa con gà nữa
mà thôi. Còn Corney thì vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu cả
Nỗi thống khổ này thế là đã kéo dài ba tuần lễ lê thê vô
tận. Ngày nào cũng như ngày nào chỉ có điều mỗi ngày lại một thêm xấu đi hơn
trước một chút. Chỉ thêm vài ngày nữa thôi là chú bé cũng sẽ nằm liệt giường.
Lúc đó rồi sẽ ra sao?
Cả ba người đều thất vọng ê chề. Người nào cũng lo lắng nghĩ
thầm: “Rốt cuộc khi nào Corney mới quay trở lại nhỉ?”
5. Ngôi nhà của chú
bé
Cả buổi sáng ngày hôm đó khi họ sắp ăn hết con gà cuối cùng,
Thor cố gượng lê bước xách ba xô nước chuẩn bị sẵn. Cơn rét đã đến sớm hơn
thường lệ và cơn nóng cũng ác liệt hơn mọi khi.
Chú bé uống nước thường xuyên hơn và nhiều hơn. Buổi chiều
chiếc xô đựng nước đặt ở phía trên chỗ nằm của chú còn đầy tới miệng thế mà đến
hai giờ sáng, khi chú bé lui cơn sốt và ngủ thiếp đi, thì xô đã không còn dính
một giọt nước nào.
Tờ mờ sáng chú bé thức giấc vì một tiếng động kì lạ ở gần đó
- đó là tiếng nước rỏ tí tách. Chú quay đầu lại và trông thấy gần như ở sát mặt
mình hai con mắt sáng quắc; một con thú rừng to lớn nào đó đang uống nước ở
chiếc xô đặt ở bên chỗ nằm của chú.
Thor sợ hãi nhìn con thú sau đó chú nhắm mắt lại, cố tin
rằng mình đang ngủ và nằm mơ thấy nước Ấn Độ và con hổ đi tới đầu giường của
mình. Nhưng tiếng nước tí tách vẫn nổi lên. Chú bé nhỏm đầu lên nhìn: đúng, con
thú vẫn còn ở đó. Chú cố kêu lên - từ cổ họng chú chỉ bật ra một tiếng khò khè
yếu ớt. Cái đầu lông thú to lớn khẽ lắc, hai con mắt sáng lóe lên, một tiếng
khịt khịt phát ra rồi con thú lạ bước lùi trên bốn chân và đi qua căn phòng đến
dưới gầm bàn. Bây giờ Thor đã tỉnh ngủ hẳn. Chú cố chống khuỷu tay nhổm lên và
kêu lên yếu ớt: “Xù-ùy-ùy!”. Những con mắt rực lửa lại ló ra từ dưới gầm bàn,
và sau đó là cả một bộ mặt xám. Con thú bước bình tĩnh về phía tường nhà, chui
qua cái lỗ đổ khoai tây và biến mất.
Con gì đó nhỉ? Chú bé ốm, mãi mới đoán ra được: rõ ràng đó
là một con thú ăn thịt nguy hiểm nào đó. Lòng can đảm đã từ bỏ chú mất rồi. Chú
run run vì sợ hãi, vì ý thức được sự bất lực của mình, và lúc thì chú thiếp đi
trong cơn mộng mị hãi hùng lúc lại choàng tỉnh và nhìn đăm đăm vào trong bóng
tối để tìm kiếm cặp mắt đáng sợ cùng với cái bóng xám bí mật. Suốt cả đêm trôi
qua như thế và đến sáng thì chú bé hầu như tin chắc rằng ban đêm chú đã mê
sảng. Nhưng dù sao chú cũng cố lấy những cây củi bịt kín lỗ thủng ở tường lại.
Cả ba người đều không muốn ăn thế mà họ vẫn phải kiềm chế ăn
bởi vì họ chỉ còn lại cả thảy nửa con gà, và Corney thì chắc hẳn đã tưởng là họ
đi được đến nhà Ellerton và có đủ mọi thứ dự trữ cần thiết.
Đến đêm sau, khi chú bé Thor mệt lử vì cơn sốt hành hạ vừa
thiu thiu ngủ thì một tiếng động trong phòng nghe như tiếng xương rau ráu làm
cho chú thức giấc. Chú nhìn kĩ và thấy mờ mờ hình thù một con thú to lớn đang
ngồi trên bàn. Thor kêu lên và nhặt chiếc giày cố ném vào nó. Con thú nhẹ nhàng
nhảy khỏi bàn và chui qua cái lỗ hổng này đã lại mở toang hoác rồi.
Bây giờ thì chú bé biết không phải là mình mê ngủ. Cả các cô
gái cũng tin lời chú bởi vì họ không những nghe thấy tiếng con thú mà cả chỗ
thịt gà còn lại - phần thức ăn cuối cùng của họ, cũng đã mất tiêu rồi.
Chú bé Thor khốn khổ hầu như nằm liệt giường suốt cả ngày.
Nhưng nỗi lo lắng cho các cô gái ốm buộc chú phải gắng ngồi dậy. Chú lăn ra bờ
suối hái một ít quả rừng và mang về nhà. Sau đó chú chuẩn bị những việc thông
thường chống chọi lại cơn sốt và rét, và thêm vào đó một việc nữa: để sẵn bên
cạnh chỗ nằm của mình một cây đóm, vài que diêm và một chiếc đinh ba cũ - thứ
vũ khí duy nhất còn lại trong tay chú bởi vì khẩu súng hết đạn đã trở thành vô
dụng. Chú biết rằng con thú sẽ quay trở lại và quay lại với cái bụng đói. Nó sẽ
không tìm được thức ăn, thế thì có gì đơn giản hơn là vồ lấy con mồi sống đang
nằm bất lực trước mặt nó? Và trước mắt Thor đã hiện lên những cái chân thõng
thượt của con hươu con bị ngoạm chặt trong những hàm răng hung bạo nhất ấy.
Chú bé lại lấy củi bịt kín lỗ hổng, cố bịt thật chắc, và đêm
ấy đã trôi qua yên tĩnh: kẻ thăm viếng hung dữ không xuất hiện. Ngày hôm sau họ
ăn chè bột quả và phải rút bớt củi ở chiến lũy ra để nấu chè. Loo cố nói đùa
rằng cô ta tin chắc rằng người nhẹ bỗng đủ để cất cánh bay, nhưng khi cô ta
muốn đứng dậy thì lại không sao ngồi dậy được.
Gần hết đêm thì Thor đột nhiên thức giấc vì tiếng lưỡi liếm
nước, và chú nhìn thấy trên cái nền cửa sổ mờ mờ sáng những con mắt đỏ rực, một
cái đầu to tướng và một cái bóng xám.
Thor thu hết sức lực để nạt một tiếng hùng dũng nhưng chỉ
được một tiếng thều thào. Chú từ từ ngồi lên và gọi:
- Loo, Margat! Mèo rừng, con mèo rừng lại đến!
- Bọn mình chẳng thể giúp gì được cậu đâu. - các cô gái trả
lời.
- Xù-ùy-ùy… - Thor lại cố dọa cho con thú sợ.
Con mèo rừng nhảy trên bàn đến gần cửa sổ và dừng lại, gầm
gừ nhìn khẩu súng vô dụng. Lúc nó nhảy tới chỗ cửa sổ Thor đã tưởng là nó sẽ
đập vỡ cửa kính và chuồn ra ngoài. Nhưng nó đã quay ngay trở lại và giương cặp
mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào chú bé. Thor từ từ đứng lên. Chú hiểu rằng đã đến
lúc giết chết con thú hay để con thú giết chết mình. Chú lấy diêm đánh lửa và
đốt cây đóm. Tay trái chú giơ cao cây đóm cháy
còn tay phải giơ chiếc đinh ba như tựa vào một cây nạng vậy. Con thú lớn ở trên
bàn hơi nhổm người lên chuẩn bị nhảy vồ. Cặp mắt nó lóe lên những tia đỏ rực
dưới ánh sáng từ cây đóm rọi tới, cái đuôi cụt lủn cứ quất qua quất lại, còn
tiếng gầm gừ thì cứ mỗi lúc một to hơn và cao hơn. Đôi chân Thor run lẩy bẩy
nhưng chú giơ cao chiếc đinh ba lên và lay động nó một cách yếu ớt.
Đúng lúc đó con mèo rừng nhảy, nhưng không nhảy vồ chú bé
như chú tưởng lúc đầu. Ngọn lửa và lòng can đảm của chú bé đã làm nó sợ và nó
nhảy qua đầu chú bé để ẩn nấp vào bên dưới chỗ nằm của chú.
Nhưng đó chỉ là giây phút tạm ngưng chiến. Thor dắt cây đóm
vào một khúc cây và cả hai tay cầm lấy chiếc đinh ba. Sắp sửa là cuộc chiến đấu
sống chết chứ không phải chỉ để kiếm miếng ăn, chú biết rõ như thế. Các cô gái
kêu thét lên sợ hãi. Thor chỉ trông thấy những con mắt sáng quắc ở bên dưới tấm
nệm, nghe thấy tiếng gầm gừ mỗi lúc một to của con thú. Chú thu thập toàn bộ ý
chí, lấy hết sức đâm một nhát đinh ba.
Đinh ba xiên vào một vật gì mềm mềm và có tiếng gào rú rùng
rợn vang lên. Chú bé dùng sức nặng toàn thân đè xuống chiếc đinh ba.
Con mèo rừng cố chồm lên chú, chú bé nghe rõ tiếng răng nó
cắn và tiếng móng nó cào vào cái cán đinh ba, và cảm giác thấy tay mình đã cố
gắng hết sức nhưng con mèo vẫn cứ tiến mỗi lúc một lại gần mình hơn. Những cái
móng sắc của nó đã vươn gần tới chỗ chú bé. Chú biết rằng chẳng bao lâu mình sẽ
kiệt sức cho nên lại đè lên chiếc đinh ba bằng tất cả chỗ sức tàn còn lại. Con
mèo rừng giãy giụa, gầm gào và nghe thấy một tiếng rắc. Cái cán đinh ba bị mục
đã gãy, con thú xiêu vẹo lao vào chú bé, chạy phóng ngang qua thậm chí không
chạm được vào người chú nữa, rồi luồn qua lỗ hổng và biến mất vĩnh viễn.
Thor ngã vật xuống nệm và ngất đi.
Không biết chú bé nằm như thế bao lâu, nhưng khi mặt trời đã
lên cao thì một giọng nói oang oang vui vẻ mới lôi chú ra khỏi trạng thái mê
man:
- Này, nhà đâu hết rồi! Chết cả rồi hay sao thế! Loo! Thor!
Margat!
Thor không đủ sức để trả lời nhưng chú nghe rõ tiếng móng
ngựa gõ trên sân và tiếng chân bước nặng nề.
Một bàn tay đẩy mạnh cái cánh cửa ra, và Corney bước vào
khỏe mạnh, đẹp đẽ.
- Chết rồi sao? - Anh lo lắng hỏi. - Ai chết rồi? Các em ở
đâu? Thor!... - Và sau đó là - Ai chết? Loo? hay Margat?
- Corney! Corney! - Chú bé nằm trên nệm nói yếu ớt. - Các cô
ấy ở trong nhà kia kìa. Rất yếu. Chúng tôi chẳng còn gì ăn...
- Tôi mới ngu xuẩn làm sao chứ? - Corney buồn phiền kêu lên.
- Tớ cứ nghĩ rằng các cậu đã đến nhà Ellerton và mượn được thực phẩm chứ?
- Bọn mình không thể nào đi nổi, Corney! Cậu vừa đi xong là
cả ba đứa mình quỵ luôn. Sau đó lại có con mèo rừng đến và cuỗm hết đám gà cùng
mọi thứ có trong nhà đi.
- Ái chà, cậu đã thanh toán sòng phẳng với nó rồi đây! -
Corney vừa nhận xét vừa trỏ vào những vết máu mất hút bên dưới những khúc củi ở
góc nhà.
Chẳng bao lâu thức ăn ngon, sự chăm sóc và thuốc men đã giúp
cho cả ba người đứng lên đi lại được.
Hai tháng sau, khi thấy các cô gái cần đóng một cái thùng gỗ
mới, Thor bèn nói:
- Mình biết chỗ có một cây liễu rỗng ruột to như cái thùng
ấy.
Thor cùng đi với Corney vào khoảng rừng trống và khi cưa
xong một khúc cây cần thiết để làm thùng thì họ trông thấy ở cuối bộng cây
những cái xác đã chết khô của hai con mèo rừng con nằm bên cạnh xác con mèo mẹ
có một đoạn đinh ba gãy còn nhô ra bên cạnh sườn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét