Ernest Thompson Seton
Dịch giả: Lê Thùy
Dương
1
Có một con gấu cái lông xám sống lặng lẽ tại một vùng rất xa
bây giờ là trang trại Palette, thuộc miền Tây hẻo lánh ở thượng nguồn con sông
Piney - Nhỏ. Đó là một con gấu bình thường nhất, mỗi ngày chỉ lo chăm sóc đàn
con. Điều nó mong mỏi nhất trên đời là người ta để cho gia đình nó được sống
yên ổn.
Đến tháng Sáu, cuối cùng gấu cái quyết định đưa gia đình đến
vùng sông Graybull và dạy cho đàn gấu nhỏ biết thế nào là dâu đất và phải tìm
kiếm thứ đó ở đâu.
Gấu mẹ tin chắc rằng lũ con nó khỏe mạnh và thông minh nhất
đời, nhưng sự thực thì không hoàn toàn được như thế. Dù sao đi nữa trong số bốn
chú gấu con thuộc giống gấu xám y như mẹ nó ít khi có được nhiều quá hai đứa
con đáng khoe khoang đến như vậy. Những chú gấu con lông xù đã trải qua một
thời gian tuyệt vời, hưởng thụ cả mùa hè kì diệu với những món ăn ngon lành
nhiều vô kể.
Gấu mẹ lật từng gốc cây, tảng đá trên đường đi cho chúng. Lũ
gấu con lập tức xô lại như một đàn lợn con, tranh nhau liếm những con kiến và
ấu trùng ẩn náu ở đó. Chúng không bao giờ nghĩ rằng mẹ chúng có thể đuối sức và
làm tuột tảng đá khỏi tay khi chúng bò bên dưới. Thực ra không ai nghĩ như thế
dù chỉ một lần trông thấy bàn tay to tướng và đôi vai vạm vỡ ẩn dưới bộ lông
xám vàng dày sụ. Không đời nào bàn tay như vậy lại có thể làm rớt tảng đá,
những chú gấu con thật đã nghĩ đúng. Chúng ba chân bốn cẳng phóng đến từng gốc
cây mới, xô đẩy, chen lấn nhau để kịp là người đến đầu tiên, rồi kêu chí chóe,
rít lên, xoay ngang xoay dọc như hệt một đống láo nháo vừa lợn con, vừa chó con
và mèo con gộp lại. Lũ gấu con biết rất rõ đàn kiến nâu bé tí xíu hay làm tổ
dưới gốc cây trong núi. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng gặp một tổ kiến rừng
to, con nào con nấy béo ngậy và ngon ngọt. Gấu con xoay xỏa vòng quanh cố dùng
lưỡi tóm gọn lũ kiến đang tìm cách chạy trốn. Tuy nhiên chẳng bao lâu chúng đã
khẳng định được rằng chúng sẽ chỉ liếm được gai xương rồng và cát nhiều hơn là
kiến. Cuối cùng gấu mẹ đã nói với bầy con bằng ngôn ngữ của loài gấu: “Dừng
lại, mẹ sẽ chỉ cho các con biết phải làm như thế nào”.
Mặt trên tổ kiến lại lộ ra. Gấu mẹ đặt bàn tay duỗi dài của
mình lên đó và chỉ sau mấy giây đồng hồ là lũ kiến đã tức giận bu đầy tay. Nó
liền đưa lưỡi liếm bàn tay một cái hết sạch và bắt đầu nhai một cách ngon lành.
Không cần lâu lắc gì lũ gấu con đã hiểu ngay bản chất của vấn đề. Chú nào cũng
đặt lên tổ kiến cả hai bàn tay nâu bé tẹo của mình và cứ ngồi như vậy rất lâu
quanh tổ kiến, lần lượt liếm hết tay phải lại đến tay trái, rồi lại còn tặng
nhau những cái tát tai nếu như ai đó liếm lầm bàn tay của kẻ khác. Chẳng mấy
chốc tổ kiến đã rỗng tuếch, và những cái tay nhỏ xíu lại sẵn sàng tiếp nhận một
thứ gì đó mới mẻ.
Nhưng kiến là món ăn khá chua nên lũ gấu con muốn uống nước.
Gấu mẹ dẫn chúng xuống dưới, phía dòng sông. Chúng đi dọc bờ sông, vỗ oàm oạp
vào nước và cuối cùng đến một chỗ mà cái nhìn tinh ranh của gấu mẹ đã phát hiện
ra có rất nhiều cá con nằm sưởi ấm dưới đáy sông. Dưới đáy khúc sông đó có
những hố sâu đen ngòm, xen giữa là những khoảng nông choèn, ở đó nước chảy men
theo các tảng đá. Gấu mẹ bảo lũ gấu con: “Nào, bây giờ ngồi yên trên bờ mà coi
mẹ sẽ bày cho các con một trò mới”.
Thoạt tiên gấu mẹ tiến đến gần một cái hố nằm ở phía dưới
dòng lôi từ dưới đáy lên cả một tảng bùn lớn dồn từ trên xuống theo dòng chảy.
Sau đó nó đi dọc bờ sông tiến đến cái hố ở phía trên dòng và ra sức khuấy nước
ầm ĩ. Đàn cá bị tấn công bất ngờ như thế đã hoảng hốt bỏ chạy vào chỗ nước đục
ngầu, và vì trong số năm chục con cá bao giờ cũng có một số con ngu xuẩn cho
nên khoảng chừng nửa tá con đã cố gắng bơi tiếp xuyên qua chỗ nước đục theo
dòng chảy, và chúng chưa kịp định thần thì đã vừa vặn mắc kẹt vào bãi đá. Gấu
mẹ lập tức vớt chúng vứt lên bờ. Lũ gấu con ào ào lao tới những con “rắn” buồn
cười ngắn ngủn đó và ăn ngấu nghiến cho đến khi bụng chúng no phình ra như
những cái trống.
Mặt trời nung cháy bỏng, lũ gấu con đã no nê và bắt đầu buồn
ngủ. Gấu mẹ dẫn chúng đến một góc hẻo lánh, nằm xuống và cả bốn con gấu con đều
nằm quây quần quanh mẹ.
Thở hồng hộc vì nóng, chúng lập tức ngủ ngay, cuộn tròn
những cái chân nâu lại và chúi mõm vào lông cứ như trời đang lạnh lắm vậy.
Gấu con ngủ ngon lành chừng một tiếng đồng hồ, sau đó chúng
bắt đầu ngáp và vươn vai. Cô gấu bé nhất, Gấu Bông, thò cái mũi nhọn hoắt của
mình ra một phút rồi lại chúi luôn vào giữa những bàn chân to lớn của mẹ. Đó là
đứa con gái bé bỏng đáng yêu nhất của gấu mẹ. Chú gấu lớn nhất, Lông Sáng, nằm
ngửa ra và bắt đầu mân mê cái rễ cây trồi từ dưới đất lên. Nó khe khẽ rên ư ử
và lúc thì gặm rễ cây, lúc lại lấy tay vả nhẹ khi cái rễ không chịu nằm như nó
muốn.
Con gấu con hay nghịch ngợm Hói Trán bắt đầu kéo tai con Tóc
Xoăn và nhận được của chú này một cái tát tai nên thân. Thế là chúng đánh lộn
nhau, bám chặt lấy nhau thành một đống màu vàng xám. Chúng lăn tròn trên cỏ,
mỗi lúc một xa dần và chưa kịp tỉnh ra thì đã văng xuống dưới gần dòng sông.
Hầu như ngay lúc đó vang lên tiếng kêu hãi hùng của chúng.
Rõ ràng là có một mối nguy hiểm ghê gớm nào đó đang đe dọa chúng.
Gấu mẹ đang dịu dàng với bầy con là thế trong nháy mắt đã
biến thành một thứ quỷ dữ thực sự. Nó chỉ nhảy một bước đã bay đến ngay bên lũ
con. Và thật vừa kịp bởi vì một con bò mộng cỡ bự đang sẵn sàng lao vào Tóc
Xoăn mà nó tưởng nhầm là một chú chó vàng nhóc con. Gấu mẹ rống lên và lao vào
con bò. Bò chẳng sợ hãi gì cả. Nó cũng buông một tiếng rống đe dọa, tiến về
phía gấu mẹ. Nhưng nó vừa hạ thấp đầu xuống để định hạ kẻ địch bằng một cái
vạng sừng thì gấu mẹ đã giáng một đòn choáng váng vào đầu nó. Nó chưa kịp hoàn
hồn thì gấu mẹ đã ngồi chễm chệ trên mình nó và dùng những cái móng sắc kinh
khủng cào vào hai bên sườn nó.
Bò mộng rống lên điên dại, lồng ngược lồng xuôi, mang theo
cả gấu mẹ trên lưng. Cuối cùng nó nặng nề trượt theo bờ dốc xuống sông, và chỉ
khi đó gấu mẹ mới chịu rời khỏi lưng nó để tự cứu mình.
2
Người chủ trại chăn nuôi giàu có, viên đại tá già Pickett,
đang đi thăm đàn gia súc của mình. Lúc đi vòng qua núi ông chợt nghe thấy tiếng
rống từ xa đưa lại. “Chắc là bò đánh nhau”, ông nghĩ vậy.
Lúc đầu ông không mảy may để ý đến chuyện đó. Nhưng ngay sau
đó ông nhận thấy đàn gia súc cuống quýt lấy móng bới đất. Tiến đến gần, ông
trông thấy chính con đầu đàn - một con bò mộng lớn - người đẫm máu. Lưng và hai
bên sườn nó bị móng sắc cào rách, còn đầu thì bị thương như sau một trận đấu dữ
dội với những con bò khác.
- Gấu xám! - Pickett lẩm bẩm.
Sẵn súng trường, ông lần theo dấu vết con bò. Đến bãi sỏi
nông gần nơi cửa sông Piney - Nhỏ đổ vào sông Graybull, ông lội sang bờ bên kia
và tiếp tục đi dọc lên phía trên theo sườn dốc. Pickett vừa nhô đầu lên khỏi
đỉnh dốc đã nhìn thấy ngay trước mắt cả bầy gấu: một con mẹ và bốn con con.
Gấu mẹ biết loài người bao giờ cũng đi kèm theo vũ khí. “Chạy
vào rừng ngay!”, nó càu nhàu. Gấu mẹ không sợ cho nó mà sợ cho bầy con thân
yêu. Nó vừa dẫn chúng đến bìa cánh rừng rậm thì từng loạt đạn rùng rợn bắt đầu
vang lên.
“Pàng!” - và thế là trái tim người mẹ khốn khổ đau thắt lại
vì một vết thương chết người.
“Pàng!” - và cô Gấu Bông tội nghiệp lăn ra, rên rỉ để rồi im
bặt.
Gấu mẹ rống lên điên cuồng, nó quay ngay lại và lao vào con
người, nhưng “pàng!” - và chính nó bị thêm một vết thương chết người nữa vật
ngã. Những chú gấu con còn lại không biết xử sự ra sao, vội chạy ngược lại về
phía mẹ.
“Pàng! Pàng!” - Hói Trán và Tóc Xoăn ngã lăn bên cạnh mẹ và
giãy chết.
Lông Sáng hoảng sợ và bàng hoàng chạy quanh Hói Trán và Tóc
Xoăn. Cuối cùng cũng chẳng hiểu rõ lí do, nó chạy trốn vào rừng. Nhưng phát
súng sau chót cũng đuổi kịp cả nó, trúng vào một chân sau và làm gãy chân.
Suốt đêm chú gấu bé bỏng khập khiễng lang thang khắp rừng:
chú Lông Sáng đáng thương tập tễnh trên ba chân. Mỗi lần nó định bước bằng cái
chân đau thì máu ở vết thương lại ứa ra, và nó lại khóc, lại rên rỉ: “Mẹ ơi, mẹ
ơi, mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?”
Gấu con bị rét, đói, và cái chân bị thương của nó đau ghê
gớm. Nhưng mẹ nó đã không còn chạy đến được theo tiếng gọi của nó, và bản thân
nó thì không dám trở lại nơi nó đã bỏ mẹ lại, thế là nó cứ tiếp tục lang thang
vô mục đích giữa rừng cây.
Bỗng nhiên nó ngửi thấy một mùi gì là lạ, và không biết phải
làm gì nó đành leo vội lên cây.
Dưới đất xuất hiện vài con thú cao kều, cổ dài, chân khẳng
khiu. Lông Sáng đã thấy chúng một lần khi còn đi bên mẹ. Lúc đó nó không sợ gì
chúng cả, còn bây giờ nó ngồi im thít trên cây. Nhưng những con vật to lớn đó
tiến đến gần cái cây thì ngừng gặm cỏ, huơ mũi trong không khí đánh hơi rồi
nhanh chóng biến mất.
Lông Sáng tội nghiệp ngồi trên cây cho đến sáng và cứng đờ
ra vì lạnh đến nỗi không tài nào tụt xuống đất được. Rồi mặt trời ló ra, nó cảm
thấy khá hơn bắt đầu đi kiếm quả rừng và kiến ăn cho khỏi đói.
Nó quay trở lại dòng sông quen thuộc, nhúng cái chân bị
thương vào nước lạnh buốt. Nó muốn đi vào núi, nhưng nó quyết định trước hết
hãy đi đến nơi mà mẹ và các em nó đã nằm lại. Quá trưa thời tiết đã hoàn toàn
ấm áp, nó tập tễnh xuyên rừng xuống phía dưới rồi đi dọc bờ sông Graybull. Lông
Sáng đi, đi mãi và đến được chỗ hôm qua nó cùng với mẹ còn dự một bữa tiệc cá
no nê. Ở đó vẫn còn lăn lóc những cái đầu cá và nó thèm khát nhặt ăn hết. Nhưng
từ đâu đó đưa đến một mùi lạ khó chịu làm gấu con sợ hãi. Khi nó tiến đến gần
cái nơi còn nhìn thấy mẹ lần cuối thì mùi đó càng bốc lên rõ rệt. Gấu con thận
trọng nấp sau một gốc cây quan sát và nó thấy một đàn sói đồng cỏ đang gặm ăn
một cái gì đó.
Nó không biết đó là cái gì nhưng mẹ nó đã không còn ở nơi ấy
nữa và mùi thì ngày càng nặng nề hơn khiến cho Lông Sáng cảm thấy kinh tởm. Nó
lặng lẽ quay trở lại rừng và quyết định không bao giờ trở về chốn này nữa. Nó
vẫn như trước đây muốn thấy mẹ, nhưng nó đoán chừng rằng tìm mẹ là hoàn toàn vô
ích.
Đêm lạnh đã đến. Chú gấu con đáng thương càng thấy đau khổ
vì thiếu mẹ. Con gấu mồ côi không ai chăm sóc nấc lên cay đắng, khập khiễng đi
xa dần, xa dần. Nó đau đớn và cô đơn, cái chân hành hạ nó, và dạ dày thì thèm
khát dòng sữa mẹ, cái dòng sữa mà nó sẽ chẳng bao giờ còn được thưởng thức nữa?
Đêm đó nó tìm được một cái cây rỗng bị đổ và chui vào đó. Nó cố gắng tưởng
tượng sau khi đã xoay trở được tư thế thoải mái rằng mình đang nằm trong vòng
tay rộng lớn của mẹ và giấc mơ đó đã ru nó ngủ thiếp đi.
3
Lông Sáng lúc nào cũng cau có, và những nỗi bất hạnh càng
làm cho nó thêm lầm lì.
Tất cả dường như đều chống lại nó. Lông Sáng cố gắng không
ra khỏi rừng. Ban ngày nó kiếm ăn, ban đêm ngủ trong hốc cây. Một buổi tối hốc
cây của nó bị một con vật to bằng nó, có gai như xương rồng chiếm mất. Gấu con
không biết phải xử sự với con vật này như thế nào đành phải bỏ ngôi nhà của
mình mà đi.
Có lần Lông Sáng mò xuống gần sông Graybull tìm kiếm những
cái rễ cây ngon lành mà mẹ nó đã từng chỉ cho nó. Nhưng nó chưa kịp gặm thì một
con vật lông xám nào đó đã từ trong hang nhảy bổ vào nó mà gầm gừ, đe dọa. Đó
là một con chồn. Đối với Lông Sáng, con chồn quả là hung dữ, mà gấu con lại
đang ốm và què dở. Nó vội vàng tập tễnh tháo lui và không dám dừng chân mãi cho
đến khi tới được quãng đèo sang khe núi bên cạnh. Nhưng lúc đó một sói đồng cỏ
nhận ra và lại còn gọi thêm một con sói nữa đuổi theo nó. Lông Sáng leo vội lên
cái cây gần nhất, sói chồm lên, sủa ầm ĩ phía dưới. Nhưng chẳng mấy chốc chúng
hiểu rằng trên cây là một chú gấu con, như vậy có nghĩa là gần đâu đây tất phải
có gấu mẹ, cho nên tốt hơn cả là hãy để cho nó yên.
Sói biến mất, và Lông Sáng từ trên cây tụt xuống. Nó quyết
định trở về vùng sông Piney của mình. Thực ra ở Graybull kiếm ăn dễ hơn, nhưng
từ khi mất mẹ đến giờ hình như tất cả đều chống lại nó. Ở Piney ít nhất cũng
không có ai làm phiền nó. Hơn nữa ở đó có nhiều cây cối có thể lẩn tránh kẻ
thù. Bàn chân bị thương lành lại một cách chậm chạp. Sự thực thì bàn chân đó sẽ
không khỏi hoàn toàn được. Vết thương đã kín miệng, cơn đau đã qua đi, nhưng
bàn chân không liền lại hoàn toàn giống như chân kia, và Lông Sáng suốt đời
khập khiễng. Đó là điều đặc biệt bất tiện mỗi khi bắt buộc phải leo lên cây
hoặc nhanh chóng trốn chạy kẻ thù.
Kẻ thù của chú gấu mồ côi rất nhiều, còn bạn thì hoàn toàn
không có. Người bạn tốt duy nhất là người mẹ đã mất. Rất nhiều, rất nhiều nỗi
bất hạnh đổ lên đầu chú Lông Sáng khốn khổ, kẻ bị mất mẹ quá sớm, sự bất hạnh
nhiều đến nỗi chỉ nhờ có sức chịu đựng dẻo dai bẩm sinh nó mới trải qua được.
Năm đó được mùa tuyết tùng. Mỗi khi gió thổi quả tuyết tùng
chín lại rơi xuống đất. Lông Sáng sống đã dễ chịu hơn một chút. Nó đã lấy lại
được sức khỏe khoắn và sức mạnh. Bây giờ ngay những con thú nó đã gặp hằng ngày
đã không dám đụng đến nó nữa.
Nhưng một lần vào buổi sáng, khi nó đang thưởng thức ngon
lành quả tuyết tùng thì một con gấu đen to lớn từ phía núi đi đến, Lông Sáng
leo vội lên cái cây gần nhất. Gấu đen ngửi thấy mùi gấu xám và thoạt đầu nó sợ.
Nhưng khi nhận ra đó chỉ là một chú gấu nhóc thì nó dũng cảm hẳn lên và rống
lên đuổi theo Lông Sáng. Gấu đen leo rất nhanh và Lông Sáng leo cao đến đâu nó
cũng đuổi theo đến đó. Cuối cùng chú gấu nhỏ của chúng ta cố thủ trên cành cây
mảnh dẻ cao nhất. Gấu đen túm lấy nó quẳng xuống dưới đất một cách không thương
tiếc. Lông Sáng choáng váng, xây xát và đau nhừ vừa tập tễnh bỏ đi vừa rên rỉ,
nức nở. Gấu đen có thể đuổi theo nó và hoàn toàn tóm gọn, nhưng sợ có gấu mẹ ở
gần đâu đây. Thế là Lông Sáng đã bị gấu đen tống cổ ra khỏi những cánh rừng
tuyết tùng tuyệt diệu.
Dọc theo sông Graybull thức ăn hoàn toàn hiếm hoi: trái cây
hầu như đều chín rụng cả, chẳng có cá mà cũng chẳng có kiến. Chú Lông Sáng đáng
thương bắt buộc phải đi xa mãi, xa mãi tìm kiếm thức ăn.
Một lần trong các trảng ngải cứu sói đồng cỏ lại đuổi theo
nó. Lông Sáng chạy trốn, nhưng sói đuổi kịp. Với lòng dũng cảm phi thường không
lường trước được của sự tuyệt vọng vô biên mà có, Lông Sáng quay ngoắt lại và
lao vào sói. Con sói luống cuống sợ hãi, cụp đuôi lại chạy mất.
Thế là Lông Sáng hiểu rằng, ở trong rừng hòa bình được trả
giá bằng chiến tranh.
Nhưng nơi ở mới quá ít thức ăn. Lông Sáng liền quay trở lại
những cánh rừng tuyết tùng xa xôi trong thung lũng sông Meteetsee. Tại đây đột
nhiên nó gặp một con người, hoàn toàn giống hệt như người đã giết mẹ nó. Ngay
phút đó vang lên tiếng súng nổ “pàng!” - và lập tức có những ngọn ngải cứu run
rẩy rồi rơi xuống người nó. Lông Sáng bỗng nhớ lại tất cả mùi vị và âm thanh
của cái ngày khủng khiếp trước, nó bỏ chạy như điên. Chẳng mấy chốc nó đến được
khe núi và lần theo đó xuống thung lũng. Lông Sáng nhìn thấy một kẽ hở giữa hai
vách đá và quyết định chọn nơi ẩn náu tốt ấy. Nhưng nó vừa tiến đến gần thì một
con bò rừng cái nhảy ra, ả phì phì hăm dọa và vung tít đôi sừng lên.
Gấu con phốc luôn lên một cái cây gần nhất, nhưng ngay lúc
đó ở phía bên kia cây xuất hiện một con mèo rừng. Chú Lông Sáng tội nghiệp bắt
buộc phải cuốn gói khỏi nơi đây vì xem chừng mèo rừng chẳng có thiện ý gì với
nó mà gây sự bây giờ thì không đúng chút nào. Chú gấu con đáng thương nuốt hận
mà đi và tin chắc là trên thế gian này đầy rẫy kẻ thù. Nó không biết làm gì
khác hơn là trèo lên dốc núi đá và đi sâu vào rừng tùng Meteetsee.
Nhưng ở đây sự có mặt của nó lại làm cho lũ sóc hoàn toàn
khó chịu và kêu ầm lên. Lũ sóc lo sợ cho đám hạt dẻ của chúng - chúng biết rằng
gấu đến đe dọa chúng. Chúng truyền từ cành nọ sang cành kia theo sau Lông Sáng
và từ trên cao trút tới tấp lên đầu Lông Sáng những lời chửi bới, có dùng tiếng
động ầm ĩ để gọi tới một kẻ thù nào đó của gấu. Tất nhiên đây là sự ranh ma của
lũ sóc.
Tuy chưa thấy có kẻ thù nào tới nhưng Lông Sáng cũng thấy lo
ngại và cứ đi tiếp đến tận bìa rừng phía trên, nơi có ít thức ăn và cũng ít cả
kẻ thù. Chỉ ở đó, nơi cuối rừng và bắt đầu bãi chăn cừu, nó mới có thể bình
tĩnh nghỉ ngơi.
4
Sự săn đuổi của vô số kẻ thù làm cho Lông Sáng ngày càng trở
nên hung dữ. Tại sao tất cả đều không để cho nó, một kẻ bất hạnh, được yên
thân? Tại sao tất cả, hoàn toàn tất cả đều chống lại nó? Ôi, giá như mẹ nó trở
về! Ôi, giá như nó có thể mặt đối mặt với con gấu đen đã đuổi nó khỏi khu rừng
chôn rau cắt rốn! Nó tạm thời chưa đoán ra được rằng nó sẽ lớn lên theo thời
gian. Thậm chí con mèo rừng khốn kiếp cũng xua đuổi nó, còn con người thì muốn
bắn chết nó. Ôi, nó sẽ không quên một ai trong số những kẻ thù của nó và căm
thù tất cả bọn chúng?
Lần này Lông Sáng tìm được một chỗ ở khá tốt. Xung quanh rất
nhiều hạt dẻ. Chẳng bao lâu tài đánh hơi mách bảo nó ở đâu có kho dự trữ mùa
đông của bọn sóc. Những phát hiện đó tất nhiên gây đau khổ cho lũ sóc nhưng
Lông Sáng lại rất hạnh phúc, và đến thời kì ban đêm bắt đầu se lạnh thì Lông
Sáng đã dần dần mượt mà béo tốt ra.
Bây giờ Lông Sáng lang thang khắp các cánh rừng thung lũng
sông Meteetsee. Phần lớn thời gian nó ở trong những cánh rừng phía thượng
nguồn, nhưng thỉnh thoảng cũng lần xuống tìm thức ăn tận dưới bờ sông.
Một lần vào ban đêm đi qua bờ sông nó ngửi thấy một mùi gì
đó đặc biệt. Nó cảm thấy mùi đó rất dễ chịu liền tiến đến sát mép nước. Mùi tỏa
đến từ một khúc gỗ ngâm dưới nước, Lông Sáng trèo lên gỗ nhưng bất thình lình
một cái gì đó sập mạnh, và một chân của nó nằm gọn trong một cái bẫy hải ly
bằng sắt rất chắc.
Lông Sáng rống lên và dùng hết sức lực giật lùi về phía sau
lôi cả cái cọc gắn liền với cái bẫy ra. Lúc đầu nó còn cố tháo bẫy, nhưng sau
thì mang theo cả bẫy chạy vào bụi cây. Nó bắt đầu lấy răng cắn bẫy, nhưng cái
bẫy sắt chặt cứng, lạnh ngắt không hề suy suyển và điềm nhiên treo lủng lẳng
trên bàn chân gấu con. Chốc chốc Lông Sáng lại dừng lại, cào cấu cái bẫy đáng
nguyền rủa và đập nó xuống đất. Nó thử vùi bẫy xuống đất, mang bẫy trèo lên
cây, hi vọng tìm ra cách rút chân khỏi bẫy, nhưng cái bẫy cứ bám chặt lấy nó.
Lông Sáng bèn đi vào rừng, ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ cách xử sự với cái
bẫy này. Nó không thể hiểu nổi đó là cái gì. Trong ánh mắt xanh nâu của nó phản
ánh cả nỗi đau đớn, cả sự sợ hãi và lòng căm thù đối với kẻ thù mới này.
Lông Sáng nằm xuống dưới bụi cây, quyết tâm cắn nát bẫy. Nó
lấy chân giữ chặt một đầu bẫy, còn đầu kia ghé răng cắn. Ngàm bẫy liền mở ra và
chân nó được giải phóng.
Lông Sáng hoàn toàn tình cờ ấn cùng một lúc cả hai lò xo. Nó
không hiểu tại sao lại có thể thoát khỏi bẫy, nhưng tất cả những dữ kiện đó hằn
sâu vào trí nhớ nó, và nó hình dung mọi việc đơn giản thế này: “Trong số các kẻ
thù có một tên ẩn dưới nước để rình bắt những chú gấu con. Kẻ thù đó có mùi rất
mạnh. Hắn chuyên tóm lấy chân, và không thể cắn được hắn. Muốn thoát khỏi hắn
thì phải ấn mạnh”.
Gần suốt một tuần chân của chú Lông Sáng bé bỏng bị đau!
Nhưng đau nhất là khi bắt buộc phải leo trèo. Tiết trời đã sang thu. Đàn nai
cất tiếng kêu như âm thanh kèn hiệu làm rung động rừng núi. Đêm nào Lông Sáng
cũng nghe thấy những âm thanh đó. Một vài lần nó bắt buộc phải trèo lên cây để
tránh những con nai có đôi gạc lớn. Bây giờ trong rừng đã bắt đầu có những
người đi săn bắt thú, còn trên trời cao đã nghe vang tiếng kêu của những đàn
ngỗng trời. Trong rừng xuất hiện thêm nhiều mùi mới. Lông Sáng lần đến nơi có
một trong những mùi lạ đó. Ở đó có mấy khúc gỗ xếp lại thành đống. Nhưng cùng
với thứ mùi quyến rũ kia còn thoang thoảng thấy cả cái mùi đáng ghét mà nó đã
ghi nhớ từ ngày mất mẹ. Mùi này không rõ rệt lắm. Lông Sáng thận trọng đánh hơi
xung quanh và khẳng định rằng cái mùi khó chịu đó đưa đến từ một khúc gỗ ở phía
trước, còn cái mùi ngon lành thì bốc ra từ một bụi rậm ở phía sau, tách khỏi
bụi cây, tiến đến gần mồi thịt. Đúng lúc nó chộp miếng thịt thì khúc gỗ đổ nhào
xuống đất.
Bị bất ngờ Lông Sáng nhảy dựng lên, nhưng vẫn còn kịp rút
lui an toàn với miếng thịt và một vài hiểu biết mới. Nó khẳng định chắc chắn
thêm rằng “cái mùi đáng căm thù đó luôn luôn dẫn đến sự chẳng lành”.
Thời tiết ngày càng trở lạnh, Lông Sáng cũng ngày càng thèm
ngủ dữ dội. Khi có băng giá nó ngủ suốt cả ngày. Nó không có chỗ ngủ cố định,
nhưng dù sao cũng có được vài chỗ khô khi đẹp trời và hai ba góc dành cho những
lúc bão tố. Đặc biệt nó khoái nằm trong một cái ổ thuận tiện ở dưới rễ một cái
cây. Và một lần khi trời nổi gió và có tuyết rơi Lông Sáng chạy tới cái ổ đó
nằm cuộn tròn lại và thiếp đi. Bão tuyết mỗi lúc một tăng, tuyết rơi mỗi lúc
một nhiều. Tuyết phủ kín các cành cây, đè trĩu chúng xuống dưới sức nặng của
mình. Tuyết cứ rơi và chẳng mấy chốc các cành lá đã dày đặc những bông tuyết
phẳng phiu. Tuyết rắc khắp núi, phủ đầy thung lũng. Gió mang tuyết đến tận chân
khe núi. Tuyết dồn lại thành đống trên chỗ ẩn của Lông Sáng. Đống tuyết tuyệt
vời đó bảo vệ nó khỏi bị lạnh, và Lông Sáng cứ say sưa ngủ vùi trong hang của
nó.
5
Như tất cả họ nhà gấu, Lông Sáng ngủ suốt mùa đông. Khi mùa
xuân đến cũng là lúc Lông Sáng tỉnh giấc và nó hiểu rằng đã ngủ rất lâu. Nó
không thay đổi mấy, chỉ lớn lên và hơi gầy đi. Nó thấy rất đói, bèn chui qua
đống tuyết lúc này vẫn còn che kín hang để ra ngoài kiếm thức ăn.
Tuy nhiên bây giờ chẳng có quả tuyết tùng, chẳng có quả cây
nào khác mà cũng chẳng có kiến. Lông Sáng ra sức đánh hơi và khứu giác dẫn nó
đến khe núi, nơi có một con nai bị chết cóng trong mùa đông. Lông Sáng chén đầy
bụng, chỗ còn lại đem giấu kín. Hằng ngày nó đến đó đánh chén. Tuy thế chẳng
bao lâu cũng hết sạch mọi thứ, và nó nhịn đói luôn hai tháng trời. Sau mấy
tháng đó nó tiêu hết tất cả chỗ mỡ còn lại qua kì ngủ đông.
Một lần nó sang được một thung lũng khác nằm bên kia đường
phân thủy, và ở đó trong khu rừng rậm nó ngửi thấy mùi một con gấu xám khác.
Lông Sáng tiến đến gần nơi có mùi đó và gặp một cái cây đứng đơn độc cạnh con
đường gấu thường đi qua. Nó đứng trên hai chân sau và bắt đầu ngửi ngửi cái cây
sực mùi gấu. Bùn và những túm lông bám vào cây ở độ cao đến nỗi Lông Sáng không
tài nào với tới được. Rõ ràng đã có một con gấu rất to cọ người vào cái cây
này. Lông Sáng lo lắng. Lâu lắm rồi nó thèm khát gặp một con nào đó thuộc cùng
nòi giống mình, nhưng giờ đây nó cảm thấy sợ hãi. Trong cuộc sống cô đơn nó chỉ
gặp kẻ thù, còn bây giờ nó không biết con gấu to đó sẽ đón tiếp nó như thế nào.
Trong khi Lông Sáng còn đứng nghĩ ngợi xem phải làm gì thì
chính con gấu già đó đã hiện ra trên sườn núi. Nó bước đi, đầu cúi xuống, thỉnh
thoảng dừng lại dùng tay lôi lên một củ cải rừng hoặc một cái rễ cây ngọt.
Con gấu già đó giống như một con quỷ to lớn. Lông Sáng lập
tức cảm thấy nguy hiểm. Nó nấp vào phía sau tảng đá nằm giữa đám cây cối và bắt
đầu quan sát xem con gấu to sẽ làm gì.
Kìa, con gấu to đã nhận ra dấu vết của Lông Sáng. Nó rống
lên giận dữ và lần theo dấu chân đến gần cái cây. Nó đứng lên trên hai chân sau
và dùng móng chân tước vỏ cây. Nó với cao hơn Lông Sáng nhiều. Sau đó gấu to
rời cái cây và nhanh chóng đuổi theo dấu Lông Sáng. Lông Sáng kinh hãi chạy
ngược trở lại khe núi của mình, nó mang máng hiểu rằng nếu ở đó ít thức ăn thì
các con gấu khác sẽ không đến.
Mùa hè tới gần, Lông Sáng bắt đầu thay lông. Da nó ngứa ngáy
và nó thích thú lăn lộn trong đất bùn hoặc cọ mình vào rễ cây hay tảng đá. Giờ
đây nó không thể leo cây được nữa: móng chân nó mọc rất dài, còn chân trước tuy
có to lên hơn trước nhưng đã mất sự linh hoạt mà nhờ đó gấu xám con và gấu đen
leo trèo được dễ dàng. Bây giờ ở Lông Sáng đã hình thành một thói quen mới vốn
có ở loài gấu: khi cọ sát vào thân cây nó cố gắng dùng mũi với thật cao. Rất có
thể chính bản thân Lông Sáng cũng không để ý rằng mỗi lần sau một hoặc hai tuần
lễ nó đến cùng một cái cây lúc trước thì nó đã với được cao hơn trước. Giờ đây
nó lớn lên nhanh chóng và trở nên khỏe hơn.
Lông Sáng lúc ở chỗ này lúc ở chỗ khác trong khe núi
Meteetsee và ở đâu nó cũng thấy mình là chủ nhân. Nó cọ sát vào nhiều cây khác
nhau, khắp nơi nó đều để lại dấu vết trên thân cây. Thế là nó đã tự định ra
giới hạn lãnh địa của mình.
Tiết trời đã vào cuối hè. Một lần Lông Sáng nhìn thấy trong
lãnh địa của mình một con gấu đen có bộ lông bóng mỡ. Lông Sáng rất tức giận.
Gấu đen đến gần, và Lông Sáng thấy rõ cái mõm nâu đỏ, cái yếm trắng trước ngực
và lỗ tai của nó, ngửi thấy cả mùi của nó nữa. Và mùi đó chính là mùi con gấu
đen hồi nào đã đuổi chú Lông Sáng bé bỏng ra khỏi vùng sông Piney quê hương.
Nhưng sao bây giờ cái con gấu đen ấy lại bé đến thế. Có một thời Lông Sáng
tưởng con gấu đen ấy là một vị khổng lồ, còn bây giờ nó có cảm giác chỉ dùng
một bàn chân cũng có thể đè bẹp được. Lông Sáng sung sướng nhận ra rằng nó đủ
sức trả thù con gấu mũi đỏ này. Nhưng gấu đen phốc lên một cái cây không cao
lắm nhanh như sóc. Lông Sáng muốn trèo theo, nhưng không tài nào leo cây được.
Nó đành từ bỏ ý định đuổi theo và quay đi, mặc dù gấu đen lên tiếng đằng hắng
giễu cợt mấy lần làm cho nó bắt buộc phải quay lại. Một lúc sau Lông Sáng lại
trở lại chỗ cái cây đó nhưng Mũi Đỏ đã biến mất rồi.
Trời đã bước vào cuối hè. Ở trên cao thức ăn trở nên ít ỏi.
Một bữa, khi đêm xuống Lông Sáng quyết định xuống hạ lưu sông Meteetsee để tìm
kiếm thức ăn. Gió đưa đến một mùi thật dễ chịu, và lần theo mùi đó chú gấu của
chúng ta gặp một cái xác bò rừng. Cách đó không xa có vài con sói ngồi chực.
Đối với Lông Sáng chúng hoàn toàn chỉ là những con chim chích nếu đem so sánh
với những con sói mà nó đã gặp hồi nào. Một con sói đứng ngay cạnh xác con thú.
Nó nhảy một cách ngu xuẩn tại chỗ, và hình như nó không tài nào rời khỏi chỗ
được. Lông Sáng trông thấy sói là mối căm thù cũ đã bừng bừng nổi dậy trong
tim. Nó lao vào con sói và chỉ vả một cái đã biến sói thành một nắm lông thảm
hại. Chính lúc đó Lông Sáng đánh hơi thấy cái mùi sắt đáng nguyền rủa: lúc
trước con sói kia điên cuồng vật lộn tại chỗ chỉ vì nó đã sập bẫy!
Lông Sáng tiến thêm vài bước nữa, thế là một tiếng tách vang
lên và chân nó mắc ngay vào bẫy sói.
Nhưng Lông Sáng nhớ lại nó đã có lần thoát ra khỏi bẫy như
thế nào. Nó đặt hai chân sau lên cả hai ngàm bẫy ấn mạnh và giải thoát được cái
chân bị kẹp bẫy.
Ở đó khắp nơi đều có mùi con người làm cho Lông Sáng khó
chịu. Nó đi xuống phía dưới theo dòng chảy của con sông, nhưng mùi người bay
đến tận đây. Nó bèn quay lại đi ngược về phía những cánh rừng tuyết tùng của
mình.
6
Lại bắt đầu mùa hè thứ ba trong đời Lông Sáng. Bây giờ nó đã
có vóc dáng một con gấu trưởng thành, nhưng còn chưa có được sức lực và mức béo
tốt thực sự của loài gấu. Lông của nó lợt màu, và người thợ săn da đỏ Spahwat
từng nhiều lần săn đuổi nó đã gọi nó là “Lông Sáng”. Spahwat là một thợ săn cừ,
và khi ông vừa nhìn thấy dấu vết mà Lông Sáng cọ mình vào để lại trên cái cây ở
thượng nguồn sông Meteetsee thì ông đoán ngay rằng đó là một con gấu lớn, và nó
ở gần đâu đây thôi. Nhiều ngày trời ông đi khắp thung lũng cho đến khi gặp con
gấu nhưng ông chỉ gây được cho nó một vết thương ở vai mà thôi. Lông Sáng rống
lên điên cuồng vì đau, nhưng nó hoàn toàn không có ý muốn chiến đấu. Nó tập
tễnh đi ngược lên thượng nguồn, băng qua vùng đất dưới chân núi rồi tìm một nơi
yên tĩnh nằm xuống. Nó liếm sạch bùn đất trên vết thương, nước dãi làm cho lông
nó bết lại tạo thành một thứ băng bảo vệ, giữ cho vết thương khỏi bị không khí,
bụi bẩn và vi trùng bám vào.
Nhưng Spahwat lần theo vết gấu. Ở nơi ẩn nấp Lông Sáng ngửi
thấy mùi kẻ thù đang tiến lại gần liền trốn lên chỗ khác cao hơn ở trên núi.
Nhưng chẳng mấy chốc cả tại đây nữa Lông Sáng cũng lại ngửi thấy mùi thợ săn.
Nó bắt buộc lại phải di chuyển. Nó cứ rút lui trước kẻ thù như vậy rất lâu cho
đến khi phát súng thứ hai của Spahwat tặng cho nó một vết thương mới. Lúc này
Lông Sáng nổi giận như điên. Từ khi mẹ nó bị giết chết nó không sợ cái gì hơn
mùi con người với mùi sắt và súng đạn. Nhưng giờ đây mọi sự sợ hãi của nó đều
biến mất. Nó chạy ngược lên núi, cao hơn, luồn lách qua những bậc đá lớn để leo
lên cao hơn nữa, rồi sau đó nó quay trở lại chỗ một bậc đá ở phía dưới và duỗi
dài người ra ẩn nấp vào đó.
Spahwat nhanh chóng theo sát dấu chân. Có trang bị súng và
dao săn ông lẹ làng tìm dấu vết Lông Sáng và ông vô cùng sung sướng nhận ra vết
máu con thú bị thương để lại. Ông vui vẻ trèo theo sườn núi đầy đá sắc nhọn. Và
ở trên cao Lông Sáng đang cố kìm nỗi đau đớn và cơn tức giận để rình ông. Người
thợ săn ngoan cố ngày càng tiến đến gần hơn, gần hơn. Mọi chú ý của ông đều tập
trung vào dấu máu con gấu để lại. Ông không hề mảy may nhìn vào bậc đá. Lông
Sáng nhìn thấy rất rõ người da đỏ, kẻ mang sự chết chóc đến cho nó đang tiến
lại gần, và ngửi thấy cả cái mùi người rất khó chịu. Nó thu tất cả sức lực lại,
tì lên cái chân bị thương đang run bần bật và nhổm dậy. Nó cố đợi. Đợi mãi cho
đến phút chót, nó dùng bàn tay không bị thương vả một đòn trời giáng. Cái vả đó
tập trung toàn bộ sức lực ghê gớm sẵn có cộng thêm lòng căm thù tuyệt vọng đối
với kẻ săn đuổi nó. Người da đỏ ngã vật xuống, không kịp kêu một tiếng. Bấy giờ
Lông Sáng mới đứng dậy đi tìm một nơi khác yên tĩnh hơn để chữa chạy những vết
thương của mình. Từ đó nó không lần nào còn gặp Spahwat nữa và có thể yên tâm
chữa những vết thương.
Thế là Lông Sáng đã nhận ra rằng, nếu muốn hòa bình và yên
ổn thì cần phải chiến đấu.
7
Năm tháng trôi đi không có gì thay đổi. Chỉ có điều cứ mùa
đông năm sau Lông Sáng lại ngủ không được say bằng năm trước và mùa xuân tới
lại thức dậy sớm hơn năm trước. Nó đã trở thành một con gấu thực to bự, kẻ thù
dám mặt đối mặt với nó cũng ít dần đi.
Sau sáu năm nó đã thành một con gấu cao, to, khỏe mạnh và
cau có. Nó không hề biết trong đời mình thế nào là tình yêu, tình bạn kể từ
ngày nó mất mẹ và các em.
Mùa yêu đương của loài gấu đến rồi lại đi, năm này qua năm
khác, nhưng chẳng có ai nghe thấy nói bao giờ là Lông Sáng có một người bạn
gái. Trong thời kì sung sức Lông Sáng cũng đơn côi như khi mới lớn. Loài gấu
rất đáng sợ khi sống cô độc. Trạng thái cau có dễ tức giận của nó tăng lên cùng
với sức lực của nó. Bây giờ tất cả những ai rủi ro gặp nó đều gọi nó là con gấu
nguy hiểm.
Tình cờ Lông Sáng đến được thung lũng sông Meteetsee và tiếp
tục sống ở đó. Tính tình nó được hình thành dưới ảnh hưởng của những cuộc phiêu
lưu với những cái bẫy và những cuộc đụng độ với các thú dữ khác. Thực ra giờ
đây không con thú nào làm nó sợ cả. Bẫy cũng chẳng còn đáng sợ, bởi vì nó đã
học được cách đánh hơi tuyệt diệu mùi nồng hăng của sắt và mùi người. Đặc biệt
đến năm thứ sáu của cuộc đời nó lại được thêm một bài học quý báu nữa.
Một bữa nó đánh hơi thấy trong rừng có mùi thú chết. Nó lần
theo mùi đó và thấy xác một con nai to tướng. Chỗ ngon nhất trên xác nai đã bị
xé nát. Mùi người và mùi sắt vẫn còn phảng phất nơi đây, nhưng món ăn ngon lành
mới quyến rũ làm sao. Lông Sáng đi vòng quanh cái xác, đứng lên trên hai chân
sau, quan sát cái xác từ chiều cao 8 foot của thân hình và thận trọng bước lên
trước. Bỗng nhiên nó rống lên vì đau và cuống cuồng chạy tới chạy lui. Chân
phải trước của nó đã bị một cái bẫy gấu kếch xù kẹp chặt.
Lông Sáng hung hãn gặm bẫy, nó tức giận đến sùi bọt mép. Rồi
nó thử áp dụng biện pháp cũ: nó ấn cả hai chân sau lên hai lò xo giữ ngàm bẫy
và lấy cả sức nặng thân mình đè chặt, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì. Lông Sáng bèn
nhổ cái cọc lên và mang theo cả bẫy lên núi khiến cho cứ mỗi bước đi lại làm
cho nó kêu loảng xoảng. Nó dùng tất cả sức lực để rút chân ra nhưng vô hiệu.
Tình cờ một cây cổ thụ đổ nằm ngang đường đập vào mắt nó, và một tia sáng hạnh
phúc lóe lên trong đầu nó. Nó tiến lại gần cái cây đổ, lại dùng chân sau đè lên
các lò xo của bẫy còn bàn chân nó thì tựa đôi vai lực lưỡng vào một chạc cây và
dồn hết sức lực cường tráng ấn mạnh. Lần này bẫy không còn ngoan cố mãi được,
lò xo bật lên và Lông Sáng rút được chân ra. Chân được giải phóng nhưng nó phải
bỏ lại một ngón ở trong bẫy.
Lông Sáng lại bắt buộc phải chữa chạy vết thương. Nó trở
thành “người thuận tay trái” mất một thời gian. Chẳng hạn như khi nó cần lật
tảng đá thì nó đứng trên chân trước phải và làm việc này bằng chân trước trái.
Kết quả là Lông Sáng mất nhiều cơ hội ăn thức ăn ngon chỉ có thể tìm thấy bên
dưới những tảng đá và gốc cây lớn.
Cuối cùng vết thương cũng kín miệng. Tuy nhiên không bao giờ
Lông Sáng quên được chuyện này. Từ đó trở đi mùi người và sắt thường làm cho nó
tức giận điên cuồng.
Kinh nghiệm hằng ngày dạy nó rằng, nếu như ngửi thấy hoặc
nghe thấy người đi săn từ xa, tốt hơn hết là bỏ chạy. Còn nếu như con người đã
ở gần thì cần liều lĩnh lao vào cuộc chiến.
Chẳng bao lâu tất cả những người chăn gia súc đều biết rằng
tốt nhất là đừng có động đến con gấu sống ở thượng nguồn sông Meteetsee.
8
Một bữa Lông Sáng lần được xuống vùng hạ lưu con sông của
mình. Lâu lắm rồi nó không trở lại nơi đây và bây giờ vô cùng ngạc nhiên về
những cái “hang bằng gỗ” mà con người sống trong đó. Lông Sáng đi vòng quanh
ngôi nhà về phía cuối gió và lập tức ngửi thấy mùi người và súng, cái mùi làm
cho nó tức điên lên. Đúng lúc đó một tiếng “pàng” rất to vang lên và Lông Sáng
thấy đau nhói ở chính cái chân trái phía sau, nơi nó đã bị què từ lâu. Lông
Sáng quay lại và trông thấy một người đang chạy về phía túp lều. Giá như Lông
Sáng bị thương vào vai thì nó đã đuối sức rồi, nhưng đàng này nó lại chỉ bị vào
chân mà thôi.
Bàn tay lực lưỡng của Lông Sáng có thể quẳng những súc gỗ
thông đi như liệng những cái que bé xíu, một cái tát của nó cũng có thể hạ nổi
một con bò rừng cỡ bự, móng của nó thừa sức bứt từng tảng đá lớn khỏi vách núi.
Vậy thì thậm chí cái khẩu súng giết người kia có ý nghĩa gì đối với nó cơ chứ?
Chiều tối ông bạn đồng hành với người đã bắn Lông Sáng trở
về lều. ông tìm thấy xác người bạn mình nằm trên nền lều lênh láng máu.
Theo dấu máu ở gần nhà và qua mẩu thư được viết trên rìa một
tờ báo bằng bàn tay run rẩy của bạn. Ông hiểu rõ mọi việc. Thư viết rằng:
“Lông Sáng đã xé tan xác tôi. Tôi nhìn thấy nó ở gần nguồn
nước và bắn vào nó. Tôi định chạy trốn về nhà nhưng nó đuổi kịp. Tôi đau quá!
Jack”.
Đọc xong mẩu thư, Miller, bạn của Jack, thề sẽ giết chết con
gấu này. Ông lên đường theo dấu vết mà Lông Sáng để lại trong khe núi và lang
thang ở đó hết ngày này qua ngày khác. Ông vứt rải rác các miếng mồi, đặt bẫy
và một lần nghe rõ tiếng động ầm ầm khua vang, sau đó nhìn thấy một tảng đá vĩ
đại lăn xuống từ sườn núi, làm cho hai chú hươu đang đi trên đường kinh động
lao vút đi như tên bắn.
Thoạt tiên Miller nghĩ đó là đá lở. Nhưng ông hiểu ngay rằng
Lông Sáng lăn đá xuống để lôi từ dưới đá lên vài ba con kiến.
Gió thổi từ phía Lông Sáng lại và Miller thuận lợi quan sát
gấu theo ý muốn mà không sợ bị phát hiện.
Gấu Lông Sáng lực lưỡng thơ thẩn tìm thức ăn. Nó cố không
đặt chân trái sau xuống và khe khẽ rên lên mỗi khi một cử chỉ thiếu thận trọng
làm dấy lên cơn đau.
Miller nấp kín và nghĩ bụng: “Hoặc là mình hạ nó ngay bây
giờ, hoặc là mình sẽ bắn trượt”. Ông huýt lên một tiếng sáo chói tai.
Con gấu khựng lại như bị đóng đinh tại chỗ và dỏng tai lên
nghe ngóng. Miller bắn một phát súng vào đầu nó, nhưng con gấu vừa kịp hơi quay
người đi một chút, và viên đạn chỉ sượt qua cái đầu bù xù vĩ đại. Khói từ nòng
súng mách cho Lông Sáng biết chỗ người nấp, nó lao nước đại như điên về phía kẻ
thù.
Miller quăng súng đi và leo vội lên một cái cây cao đứng đơn
đọc gần ngay đó. Lông Sáng lồng lộn quanh cái cây một cách vô ích, nó lấy răng
cắn xé vỏ cây và dùng móng chân cào cấu, nhưng không tài nào với tới được chỗ
người thợ săn ngồi.
Bốn giờ đồng hồ liền Lông Sáng canh giữ người đi săn, sau
cùng nó chậm rãi bỏ đi về phía các bụi cây và nấp kín ở đó. Miller còn ngồi nán
trên cây thêm một giờ nữa để tin chắc rằng con gấu đã bỏ đi thực. Lúc đó ông
mới tuột khỏi cái cây, nhặt lấy súng và định ra về. Nhưng Lông Sáng khá tinh
ranh: nó chỉ giả vờ làm ra vẻ bỏ đi, chứ thực tình thì nó quay lại ngay lập tức
và lại bắt đầu rình. Đợi cho đến khi Miller chỉ vừa xách cây súng đi cách cái
cây đủ một đoạn để không tài nào chạy kịp trở lại cái cây là con gấu đã lao ra
đuổi theo ông. Mặc dù bị thương nhưng gấu chạy nhanh hơn Miller và sau khi đuổi
được bốn dặm thì nó đối xử với con người đúng như con người định đối xử với nó.
Phải một thời gian sau bạn bè mới tìm thấy khẩu súng của
Miller và đoán ra sự việc.
Lều trại ở thung lũng Meteetsee tan hoang. Nó không đủ sức
chờ đợi cư dân mới: chẳng ai muốn dọn đến cái nơi ít hấp dẫn này, nơi mà con
gấu khủng khiếp đang cai quản.
9
Sau đó trên thượng lưu sông Meteetsee người ta tìm thấy
vàng. Những người tìm vàng đến đây ngay lập tức. Họ dò dẫm giữa các đỉnh núi,
đào bới đất và làm hư hại các con suối. Họ phần lớn là những người đứng tuổi,
tóc đã hoa râm. Họ thường sống trong núi và chẳng khác gấu mấy tí. Họ cũng đào
bới và ủi dũi khắp nơi như gấu, tuy không phải vì những cái rễ cây ngon lành
nuôi sống họ mà vì loại cát vàng lóng lánh không thể ăn được. Và cũng như gấu,
họ muốn người khác để cho họ yên ổn, đừng quấy rầy họ tìm kiếm trong lòng đất.
Hình như họ hiểu rõ Lông Sáng. Khi Lông Sáng gặp họ lần đầu
nó đứng chồm lên trên hai chân sau và trong ánh mắt nó lóe lên những tia lửa dữ
dội. Người lớn tuổi nhất trong đám thợ tìm vàng bảo đồng bọn:
- Đừng động đến nó, nó sẽ không làm gì chúng ta đâu.
- Nhưng anh hãy xem kìa, con vật mới bự làm sao!
Lông Sáng đã chuẩn bị lao vào họ, nhưng không hiểu sao nó
dừng lại. Tất nhiên nó chẳng thể biết con người nói gì với nhau nhưng nó linh
cảm thấy ở họ có điều gì khác so với thường ngày. Nó thấy ở đây cũng có mùi
người và sắt, nhưng mùi đó không hắc do đó không làm cho nó tức giận. Thấy
người vẫn đứng bất động, Lông Sáng gầm gừ khàn khàn rồi hạ chân trước xuống và
bỏ đi.
Cuối năm đó Lông Sáng lại gặp con gấu mũi đỏ, nhưng sao mà
nó bé nhỏ lạ lùng! Chỉ một đòn Lông Sáng đã có thể quăng nó qua cả sông
Graybull.
Vừa thấy Lông Sáng con gấu đen đã vội vàng leo tót lên cây.
Đó là một con gấu béo tốt mỡ màng. Nó thở hồng hộc vì quá sức. Lông Sáng tiến
lại gần cái cây, đứng thẳng lên và với tay đến độ cao tới chín bộ so với mặt
đất. Tiếp đó Lông Sáng dùng móng vuốt bứt hết cả vỏ cây. Cứ mỗi cú móc cả cái
cây lại rung lên làm con gấu đen cũng run bắn lên và kêu thất thanh vì sợ hãi.
Bóng dáng con gấu đen làm cho Lông Sáng nhớ đến quê hương
Piney và những cánh rừng đầy rẫy thức ăn ngon. Lông Sáng bỏ mặc con gấu run rẩy
trên cây, xuôi xuống phía dưới dọc theo sông Meteetsee, sau đó theo sông
Graybull và sau vài giờ nó đã có mặt ở khu rừng quen thuộc hạ nguồn sông Piney,
nơi đầy rẫy trái cây và tổ kiến.
Những nơi ở mới tuyệt diệu làm sao! Tuyệt diệu hơn nữa là ở
đó hoàn toàn không có dấu hiệu nào chứng tỏ có con gấu xám nào khác đã lảng
vảng đến. Kẻ nắm toàn quyền sở hữu nơi đây là những chú gấu đen, nhưng cần gì
phải bận tâm đến chúng cơ chứ.
Lông Sáng rất hài lòng. Việc đầu tiên là nó đi tắm bùn. Tiếp
đó nó tiến lại gần cái cây đứng ngay nơi hai con sông hợp dòng chảy với nhau.
Nó tựa lưng vào chạc cây và đánh một cái dấu vào chỗ cao hơn tám bộ so với mặt
đất.
Những ngày sau Lông Sáng cứ đi, đi mãi khắp khu đất mới nằm
giữa các mỏm núi cheo leo của dãy Shoshone và đặt các dấu hiệu của mình. Nếu nó
gặp những cây khô queo có dấu của lũ gấu đen thì nó lấy bàn tay vĩ đại của mình
đập nát cây, và tất cả cây cối đều đổ rạp xuống đất trong tiếng gãy răng rắc.
Còn nếu dấu gấu đen để lại trên cây xanh tươi thì nó đánh luôn cái dấu của mình
lên chính cây đó nhưng ở chỗ cao hơn nhiều, và lại còn củng cố thêm dấu hiệu
bằng những vết cào sâu của các móng sắc.
Nơi đây từ lâu lũ gấu đen vẫn làm chủ. Chúng săn đuổi kho dự
trữ của bọn sóc trong các hốc cây và sóc phải đưa kho lương thực vào tít sâu
dưới những tảng đá lớn. Lũ gấu đen không thể lật nổi những tảng đá như thế lên.
Nhưng Lông Sáng lăn đá ra dễ đàng và đối với nó thì nơi đây quả là có nhiều
thức ăn được chuẩn bị sẵn sàng. Cứ dưới tảng đá thứ tư hoặc thứ năm trong rừng
là nó lại tìm một kho thức ăn của sóc, và thỉnh thoảng trong kho lại có cả một
cô chủ nhân bé nhỏ nữa. Lông Sáng lấy tay vỗ lên người cô sóc và chén cô như
một thứ gia vị thêm vào chỗ thức ăn trong kho.
Đi đến đâu Lông Sáng cũng để lại những dòng chữ đề của nó:
“Hỡi những kẻ lấn chiếm ranh giới, hãy coi chừng!”
Những dòng chữ đề đó được đặt trên cây ở chỗ cao nhất mà nó
có khả năng với tới. Tất cả những ai đến gần các dấu hiệu trên cây đó, căn cứ
theo mùi và lông mà Lông Sáng để lại đều đoán được rằng ở chỗ này có một con
gấu khổng lồ đã đến ở.
Giá như Lông Sáng được mẹ dạy bảo thì nó đã biết được là ở
đâu nhàn hạ về mùa xuân thì ở đó cực nhọc về mùa hè. Còn Lông Sáng thì bắt buộc
phải tự mình suy đoán ra rằng cần đổi chỗ vào mỗi mùa trong năm.
Đầu xuân luôn luôn được dự tiệc ở vùng nuôi thả gia súc và
nơi bầy hươu nai trú ngụ. Tại đây có rất nhiều xác súc vật chết cóng trong mùa
đông. Đầu hè tốt hơn cả nên kiếm thức ăn ở những sườn đồi ấm ánh nắng mặt trời.
Ở đó có thể tìm được đủ thứ rễ cây ngon lành và củ cải dại. Cuối hè có rất
nhiều quả chín trong các bụi rậm phía dưới dọc bờ sông. Mùa thu thì ở trong rừng
thông có nhiều thức ăn, và chính tại đó có thể tích trữ mỡ cho mùa đông.
Mỗi năm khi di chuyển từ nơi này sang nơi khác Lông Sáng lại
mở rộng thêm vùng đất đai sở hữu của mình. Nó không những xua đuổi lũ gấu đen
ra khỏi lưu vực các sông Piney và Meteetsee mà còn đi quá cả đường phân thủy và
giết chết con gấu xám già đã từng có lần đuổi nó khỏi chốn này.
Lông Sáng không những biết chiếm vùng đất mới mà còn biết
giữ vững đất nữa.
Có lần trong lãnh địa của Lông Sáng có những người đi tìm
đất xây dựng trang trại đến dựng lều ở khoảng giữa khúc sông Meteetsee. Lông
Sáng phá tan lều trại và đuổi ngựa của họ. Bây giờ tất cả loài vật cũng như
người đều biết rõ ràng, từ đỉnh Frank đến các nhánh núi của dãy Shoshone đâu
đâu cũng thuộc quyền cai quản của vị lãnh chúa Lông Sáng từ Meteetsee đến, và
vị lãnh chúa này biết cách bảo vệ lãnh địa của mình khỏi mọi cuộc xâm lăng.
Ai khỏe mạnh đến độ có thể không cần lo ngại những cuộc tấn
công trực diện thường mất đức tính tinh khôn. Nhưng Lông Sáng không quên những
cuộc phiêu lưu của mình với những cái bẫy thời trai trẻ. Ở nó hình thành một
quy định khắt khe: không khi nào được lại gần chỗ có mùi sắt và mùi người, và
chính vì thế nó chẳng bao giờ còn bị sập bẫy nữa.
Cứ như thế, cuộc đời cô đơn của Lông Sáng trôi qua trong
phiêu lãng từ núi này đến núi khác, chính ở những nơi đó khi tìm kiếm thức ăn
nó đã ném đá tảng như hòn sỏi con và quẳng những cành cây to sụ tựa như quẳng
que diêm. Bây giờ thì mọi con thú ở trong núi cũng như ở dưới đồng bằng đều
biết danh tiếng Lông Sáng và đều sợ hãi chạy trốn trước con quái vật đã từng có
thời chỉ là một chú gấu nhóc con bất hạnh bị tất cả xua đuổi.
Lông Sáng đã giết chết nhiều gấu đen dường như để trả thù
cái việc thời trước một con trong bọn chúng đã hành hạ Lông Sáng. Mèo rừng vừa
nhìn thấy nó đã vội lẩn trốn lên cây, nhưng nếu là cái cây khô thì Lông Sáng
ngả ngay nó xuống đất và biến cả cây lẫn mèo thành những mẩu nhỏ. Thậm chí con
ngựa đực đầy kiêu hãnh đầu đàn cả một bầy ngựa rừng, khi gặp Lông Sáng cũng
phải nghĩ đến chuyện nhường lối cho nó. Những con sói xám to lớn và cả báo núi
cũng phải đánh bài chuồn và để lại miếng mồi vừa kiếm được còn tươi máu khi
nhác thấy Lông Sáng xuất hiện.
Những con dê rừng nhút nhát cố gắng tránh xa nó mỗi khi nó
đi qua cánh đồng ngải cứu. Nếu Lông Sáng bất ngờ chạm trán một chú bò rừng nào
đó quá to lớn đến phát sợ nhưng lại còn nông nổi vì tuổi trẻ, nó chỉ cần vả một
đòn bàn tay vĩ đại đã đủ đập vỡ sọ bò. Thời trẻ Lông Sáng đã bắt buộc phải chịu
đựng nhiều thứ mất mát và đau khổ, nhưng chính do những cái đó mà nó trở nên
dẻo dai hơn, có kinh nghiệm hơn và thông minh hơn.
Cứ như thế, cuộc đời Lông Sáng trôi đi hết năm này qua năm
khác, không bạn đời không đồng chí. Lúc nào nó cũng khó đăm đăm, chẳng sợ cái
gì cả, luôn luôn sẵn sàng lao vào trận chiến. Nó chỉ mong muốn tha thiết mỗi
một điều là mọi người hãy để cho nó được yên thân. Nó chỉ biết có một niềm
khoái cảm duy nhất, đó là cái thú thường xuyên nhận thấy mình có một sức khỏe
hiếm thấy. Nó run run sung sướng lâng lâng trong giây phút giẫm lên kẻ thù đã
bị giết chết hoặc bị tử thương, cũng như khi nó thử sức mình xoay vần một tảng
đá thật lớn.
10
Đối với ai có khứu giác phát triển tốt thì mỗi vật đều có
mùi riêng. Suốt cả đời Lông Sáng nghiên cứu các loại mùi khác nhau. Bây giờ nó
biết rất rõ ý nghĩa của phần lớn những mùi hay gặp trong núi. Mỗi vật kể cho
Lông Sáng nghe về mình bằng mùi đặc trưng của nó. Và mỗi thứ dường như nói với
Lông Sáng rằng: “Tôi là người như thế đó!”.
Tất cả những trái cây đỗ tùng, kim anh, dâu đất đều hát lên với
giọng dịu dàng, mềm mại “Chúng em ở đây, quả ngọt trái thơm!”. Những cánh rừng
tùng bách bao la hát lên bài ca hùng tráng: “Có chúng tôi đây, thông và tuyết
tùng!”.
Còn khi Lông Sáng đến gần những cánh rừng đó thì nó lại nghe
thấy âm điệu du dương: “Chúng tôi là những quả tuyết tùng đây!”
Từ bụi cây rậm rạp những cái rễ ngọt lịm cất lên tiếng hát
của một dàn đồng ca: “Rễ ngọt, rễ ngọt!”.
Và khi Lông Sáng vào sâu trong những bụi rậm đó, nó còn nghe
rõ từng giọng hát riêng biệt. Mỗi rễ cây nói lên tiếng thì thầm riêng của mình,
chẳng hạn như: “Tôi đây, rễ to, chín và ngon đây!”, hoặc là một giọng lanh
lảnh, chua loét: “Còn tôi, một cái rễ ranh con cứng quèo hoàn toàn vô dụng”.
Mùa thu những cái tai nấm sữa rộng bản, căng nhựa sống vẫy
gọi thiết tha: “Tôi đây cơ mà, nấm béo ngậy, nhiều chất bổ đây!”. Còn nấm độc
thì hét lên xua đuổi: “Tao là nấm độc, chớ có động vào tao, mày sẽ mắc bệnh
đấy!”.
Hoa lá cũng có giọng hát của mình. Dọc theo sườn khe núi
nghe thấy rõ bản hòa tấu của hoa chuông, bài hát thanh cao như những cái cuống
của chúng và tươi mát như màu xanh da trời của cánh hoa. Nhưng giọng hát của
mấy bông hoa không gây hứng thú gì cho Lông Sáng, thậm chí nó chẳng thèm để ý
đến nữa là khác.
Vậy đó, tất cả mọi vật sống, mỗi bông hoa nhỏ, mỗi vách núi,
mỗi tảng đá đều kể về mình cho mũi chú gấu Lông Sáng của chúng ta. Ngày cũng
như đêm, lúc trời quang đãng hay có sương mù, cái mũi ẩm ướt to tướng của con
gấu cũng nói cho nó rõ về nhiều sự vật cần thiết và không quan tâm đến những sự
vật mà loài gấu không cần biết. Sau một thời gian Lông Sáng hoàn toàn trông cậy
vào mũi. Xảy ra trường hợp mắt và tai nó đồng thanh nhắc bảo nó điều gì thì nó
cũng chỉ tin khi mũi khẳng định: “Đúng điều đó hoàn toàn đúng!”.
Lông Sáng biết hàng trăm mùi dễ chịu khác nhau. Hàng ngàn
mùi chẳng có gì để nó phải phân biệt, nhiều mùi khác gây khó chịu, còn một số
mùi lại làm cho nó tức giận mãnh liệt.
Khi Lông Sáng dạt vào mạn trên khe núi Piney nó ngửi thấy
một mùi gì là lạ theo gió tây đưa lại. Đôi lúc Lông Sáng không mảy may để ý đến
mùi đó, và có khi mùi đó làm nó khó chịu. Nhưng Lông Sáng không bao giờ lại gần
phía có mùi đó.
Chốc chốc gió bắc đưa từ phía đường phân thủy đến mũi nó một
thứ mùi nào đó khủng khiếp chưa từng thấy, hoàn toàn không giống cái gì cả. Đó
là loại mùi chỉ muốn chạy trốn khỏi nó càng nhanh càng tốt.
Lông Sáng không còn ở lứa tuổi thanh xuân nữa, và chân sau
của nó, cái chân biết bao lần bị thương, bắt đầu đau. Khi thời tiết ẩm ướt hoặc
sau những đêm giá lạnh nó phải khó nhọc lắm mới đặt chân xuống đất được. Một
bữa khi chân nó bị đau và nó phải đi tập tễnh thì ngọn gió tây từ khe núi lại
đưa đến cái mùi kì lạ đó.
Lông Sáng không hiểu mùi này nói cho nó biết điều gì, nhưng
có một giọng nói nào đó ở bên trong dường như kêu gọi nó về phía cái mùi ấy,
giọng nói đó thì thầm vào tai nó: “Đi đi!”
Con thú no không thiết gì hương vị thức ăn, những khi thú
đói thì mùi thức ăn quyến rũ nó. Thường thường cái mùi khó hiểu do gió tây mang
lại gây cho Lông Sáng một cảm giác kinh tởm. Bây giờ mùi đó lại cuốn hút con gấu
về phía nó, và Lông Sáng khập khiễng theo đường mòn lên núi, làu bàu giọng mũi
và giận dữ gạt phăng những cành cây thỉnh thoảng đập vào mõm nó.
Cái mùi lạ lùng càng ngày càng tăng và càng lôi cuốn nó.
Cuối cùng Lông Sáng đến được một nơi nó chưa hề đặt chân tới bao giờ. Đó là một
triền núi đầy cát trắng. Từ triền núi chảy xuống một dòng nước lạ kì, và ở dưới
hố bốc lên một làn hơi quái gở. Mũi Lông Sáng thận trọng và cảnh giác đánh hơi.
Cái mùi mới khó hiểu làm sao! Lông Sáng leo ngược lên trên theo triền núi. Một
con rắn uốn mình bò trên cát. Lông Sáng đập nó dữ dội đến mức cây cối xung
quanh rung lên bần bật, còn một tảng đá treo lơ lửng thì rơi ra rồi văng xuống
dưới. Lông Sáng rống to đến nỗi nghe âm vang khắp thung lũng như tiếng sấm rền.
Con gấu quay lại cái hố tỏa hơi mù mịt. Hố đầy nước, một thứ nước tỏa ra làn
khói nhẹ và gợn sóng lăn tăn. Lông Sáng thử thò chân xuống nước. Nước rất ấm và
gây một cảm giác dễ chịu. Bây giờ nó thò cả hai chân xuống. Sau rất nó trầm hẳn
mình trong nước làm cho nước chảy tràn ào ào qua miệng hố. Con gấu nằm xoài
trong nguồn suối lưu hoàng gần như nóng bỏng ấy. Nó cảm thấy nóng dần lên trong
làn nước màu xanh xanh. Gió xoay tròn hơi nước ở trên đầu nó.
Mặc dù ở dãy núi Rocky cũng có nhiều suối lưu hoàng như vậy
nhưng trong lãnh địa của Lông Sáng đây là con suối duy nhất. Lông Sáng nằm
trong nước hơn một tiếng đồng hồ rồi quyết định bò ra và bước lên khỏi hố. Nó
cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái một cách lạ kì. Cái đau đớn nhức nhối ở chân sau
dường như biến mất.
Lông Sáng rũ mạnh bộ áo lông dày của mình cho hết sạch nước
và cất bước đến một mỏm núi nhô ra hứng đầy ánh nắng mặt trời. Nó đứng lên hai
chân sau trước một cái cây gần nhất và đặt dấu hiệu của mình lại đó rồi mới tới
mỏm núi nằm nghỉ. Thực ra gần nguồn suối này có thể thấy nhiều dấu vết chứng tỏ
có những con thú khác cũng đến chữa bệnh nhưng Lông Sáng không thèm đếm xỉa
tới.
Bây giờ ở gần suối nước đó có ngay một dòng chữ đề mà cả mùi
lẫn vệt đất và những túm lông đều nói với tất cả các cư dân trong rừng rằng: “Bồn
tắm của tao. Không được lại gần! Lông Sáng”.
Lông Sáng nằm trên mỏm núi phơi khô cái lưng. Sau đó nó trở
mình nằm ngửa ra và bắt đầu phơi bụng, nặng nề lăn bên nọ qua bên kia cho đến
khi toàn thân khô ráo. Nó hoàn toàn khẳng định rằng, sau khi tắm xong trong
người thực tuyệt diệu. Tất nhiên nó chẳng thể tự bảo mình: “Mình bị cái bệnh
thấp khớp kia hành hạ, và các bồn tắm lưu hoàng giúp mình rất tốt”, nhưng nó
hiểu rõ: “Mình đau đớn kinh khủng và đã khá hơn sau khi nằm kềnh trong cái hốc
bốc mùi đó”.
Từ đấy mỗi lần cơn đau nổi lên Lông Sáng lại mò đến suối
nước nóng và lần nào nó cũng trở về khỏe khoắn hơn.
11
Năm tháng cứ trôi qua. Lông Sáng thôi không lớn thêm nữa,
nhưng bộ lông càng ngày càng trở nên sáng màu hơn và nó cũng ngày càng trở nên
độc ác và nguy hiểm hơn. lãnh địa của nó thực bát ngát mênh mông. Mỗi mùa xuân
nó lại đi khắp lượt đất đai của mình sửa lại dòng chữ đề bị những cơn bão tuyết
mùa đông xóa nhòe. Công bằng mà nói, sự thiếu thốn thức ăn bắt buộc Lông Sáng
mỗi mùa xuân phải đi trông nom lãnh địa. Và cũng chính về mùa xuân ở đâu cũng
có nhiều hố đất sét, mà Lông Sáng thì khắp người ngứa ngáy vì bộ áo lông mặc
đông của nó đã rụng, cho nên nó thấy rất dễ chịu khi được dầm mình vào đất sét
ẩm lạnh, rồi sau đó cọ người vào thân cây để tận hưởng một niềm khoái cảm tột
độ. Nhưng dù thế nào đi nữa thì những dấu hiệu của Lông Sáng cũng được phục hồi
mỗi độ xuân về.
Bấy giờ nơi thượng nguồn sông Piney - Nhỏ có trang trại
Palette mọc lên. Dân cư ở đó được làm quen ngay với “con ngáo ộp già”. Những
người quen dấu thú vật nhìn thấy nó và quyết đoán rằng gấu chẳng mang lại cho
họ điều gì tốt lành, và hay nhất là tránh xa nó ra, đừng có thò mũi vào công
việc của nó. Họ ít có dịp gặp Lông Sáng, nhưng vết chân và dấu hiệu của nó thì
có mặt ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên người chủ trang trại, một kẻ đi săn cuồng tín,
lại rất để tâm đến Lông Sáng. Qua Pickett ông được biết một đôi điều trong tiểu
sử con gấu già, và bản thân ông cũng đoán ra rất nhiều điều về đời tư của Lông
Sáng. Ông biết rằng Lông Sáng hiểu cái bẫy gấu tường tận hơn hẳn cả người đặt
bẫy: nó hoặc đi vòng qua bẫy, hoặc khều miếng mồi lấy đi mà không đụng cò lẫy.
Ấy thế mà ngay chính ông lại có khi cũng bị sập bẫy!
Người chủ trang trại còn biết rằng, hằng năm vào lúc nóng
nhất trong hè Lông Sáng thường biến đâu mất, y như thời kì nó ngủ trong hang
gấu về mùa đông vậy.
12
Nhiều năm trước đây chính phủ quyết định một cách khôn ngoan
biến khu vực gần đầu nguồn Yellowstone thành một vườn quốc gia. Ở nơi đây,
trong xứ sở rộng lớn của những điều kì diệu, không ai phải sợ hãi bởi vì chẳng
ai có thể làm hại được ai. Cả thú dữ lẫn chim chóc ở đây đều không biết đến bạo
lực là gì. Những cánh rừng trinh nguyên không hề biết đến búa rìu; công xưởng
và hầm mỏ không hề làm vẩn đục dòng suối. Ở đây tất cả đều được bảo vệ đúng như
thực chất của nó trước khi người da trắng xuất hiện.
Thú rừng chẳng mấy chốc đã biết khu vườn cấm này. Chúng
nhanh chóng tạo ra ranh giới của khu vườn không có hàng rào bao bọc này và sung
sướng sống ở đó. Cá tính của chúng hoàn toàn thay đổi: ở vườn cấm chúng chẳng
hề sợ hãi khi gặp người, và bản thân chúng cũng không bao giờ tấn công người.
Trong xứ sở an toàn này thậm chí thú vật cư xử với nhau cũng có phần nào rộng
lượng hơn.
Ngoài sự bình an ra, lũ thú còn tìm thấy ở vườn Yellowstone
nhiều thức ăn, và vì thế chúng tập trung ở đây với số lượng nhiều hơn bất cứ
nơi nào khác. Ngay chính trung tâm vườn Yellowstone người ta xây lên một khách
sạn. Lũ gấu đặc biệt tập trung ở vùng xung quanh khách sạn. Trong khoảng cách
một phần tư dặm từ khách sạn đến rừng có một trảng cỏ bằng phẳng, hằng ngày
những người phục vụ thường mang đến đó những thức ăn thừa bỏ đi cho lũ gấu. Và
mỗi năm số gấu tham gia vào bữa ăn này lại mỗi tăng thêm. Thường xuyên có thể
gặp cùng một lúc hàng tá giống gấu khác nhau: đen, nâu, nâu sẫm, xám, trắng
bạc, lớn nhỏ đủ loại. Ở đây có cả những gia đình và cả những kẻ lang thang cô
độc. Tất cả bọn chúng đều hiểu rất rõ ràng, trong vườn quốc gia này cấm không
được sử dụng bạo lực, và ngay cả những con vật dữ dằn nhất cũng cư xử rất nhẹ
nhàng. Hàng chục con gấu qua lại xung quanh khách sạn, thỉnh thoảng cũng ẩu đả
lẫn nhau nhưng không bao giờ có con nào lại dám tấn công người. Hằng năm lũ gấu
đến rồi lại đi, những người sống trong khách sạn thường xuyên trông thấy chúng.
Những người phục vụ ở khách sạn đã quen với nhiều con. Gấu
thường xuất hiện vào mùa hè, khi khách sạn mở cửa và bỏ đi khi khách sạn đóng
cửa. Không ai biết chúng từ đâu đến và đi về đâu.
Tình cờ người chủ trang trại Palette đến vườn quốc gia
Yellowstone. Ông dừng lại nghỉ ở khách sạn và ra trảng cỏ xem bữa ăn của bọn
gấu. Tại đó có một số gấu đen đang ăn. Đến chiều bọn chúng bỏ chạy toán loạn
bởi vì có một con gấu lớn màu lông xám ánh bạc lừng lững tiến đến. Người hướng
dẫn vừa chỉ vào nó vừa nói với viên chủ trang trại:
- Đó là con gấu lớn nhất trong vườn quốc gia. May mà nó trầm
tĩnh hiền lành, chứ không thì có trời biết đã xảy ra chuyện gì.
- Con gấu đó mà hiền lành à? - Người chủ trang trại kinh
ngạc.
Ông chăm chú quan sát con gấu đang đi với cái dáng núng na
núng nính quen thuộc và nổi lên giữa trảng cỏ như một đụn cỏ khô.
- Đúng là con Lông Sáng từ Meteetsee đến rồi! Một con gấu
đáng sợ nhất trong vùng chúng tôi đấy!
- Vị tất đã phải là nó. - người hướng dẫn nói - Nó thường
xuyên tới đây hằng năm vào khoảng tháng Bảy, tháng Tám, và tôi tin là nó sống
đâu gần đây thôi.
- Trong khoảng tháng Bảy, tháng Tám ư? Nếu thế thì đích thực
là Lông Sáng rồi. Đúng thời điểm đó nó biến mất khỏi chỗ chúng tôi. - người chủ
trang trại nói. - Nhìn kìa, nó hơi khập khiễng chân sau, còn một chân trước thì
không đủ móng... Vậy là đã rõ mùa hè nó đi đâu? Tuy nhiên tôi khó mà tin được
là cái lão già hay làm náo động này lại biết cách cư xử lịch thiệp tại nơi ở
cách xa nhà mình.
Lông Sáng trở thành nhân vật nổi tiếng của vườn Yellowstone.
Chỉ có một lần nó xử sự quá đáng. Đó là lần đầu tiên nó đến đây khi còn chưa
biết rõ phong tục tập quán của vườn.
Chẳng biết tại sao nó tiến lại gần khách sạn và vào thẳng
luôn cửa trước. Tại phòng ngoài nó đứng thẳng người trên tầm cao tám bộ và bước
về phía văn phòng quản trị.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hoàng bỏ chạy. Lông
Sáng vào trong văn phòng. Người thư kí ngồi đó bèn nói: “Nếu mày cảm thấy ngồi
đây thích hơn thì xin mời, tao nhường mày”. Nói xong anh ta nhẩy qua bàn và
chạy vào phòng điện thoại.
Từ đó anh ta gọi dây nói cho ông phụ trách khách sạn: “Một
con gấu già đang ngồi trong văn phòng, và rõ ràng là nó muốn điều khiển khách
sạn. Có thể bắn được không?”. Anh ta nhận được câu trả lời qua điện thoại: “Cấm
không được bắn tại vườn quốc gia. Hãy sử dụng vòi cứu hỏa”. Người thư kí làm
đúng như vậy. Gấu hoàn toàn không ngờ có bước xoay chuyển tình thế này liền
nhảy qua bàn và chạy mất. Nó nặng nề giậm chân gõ móng xuống sàn. Nó lạc lối
chạy nhào qua cửa phụ, rồi qua bếp và kịp thời mang theo nửa con bò treo ở đó.
Đấy là lỗi lầm duy nhất của nó... Mặc dù nó còn phá hoại hòa bình trong vườn
một lần nữa nhưng lần này do lỗi của một con gấu cái, con này tấn công nó
trước. Con gấu cái này thuộc nòi gấu đen và nổi tiếng là hay gây gổ. Nó có một
đứa con thiểu não, quặt quẹo. Nhưng con mẹ lại lấy làm kiêu hãnh về đứa con và
thường sẵn sàng bênh vực nó. Như tất cả những đứa con được nuông chiều, chú gấu
con là một kẻ nhõng nhẽo, hay sinh sự đành hanh. Gấu mẹ to cao và dữ tợn, nó dễ
dàng nhấc bổng lũ gấu đen kia, nhưng khi nó định giở trò đuổi cụ Lông Sáng thì
cụ đã tặng cho nó một cái vả xứng đáng đến độ nó bắn lùi lại phía sau như một
quả bóng nhỏ. Lông Sáng đuổi theo và có lẽ đã quật chết nó, nếu con gấu cái
không kịp thời thót lên cây. Con nó cũng đã leo lên cây đó trước rồi và đang
kêu thét vì sợ hãi.
Mọi chuyện phiền phức với con gấu mẹ chấm dứt ở đây. Về sau
nó cố không gây sự với Lông Sáng nữa. Và Lông Sáng nổi tiếng là một con gấu ưa
hòa bình. Rất nhiều người ở khách sạn thậm chí nghĩ rằng nó đến từ một nơi nào
đó không hề có súng đạn, cạm bẫy, và do đó mà nó có đức hạnh như vậy.
13
Mọi người đều biết rõ rằng gấu xám ở vùng Bitter-root là
những con gấu đểu cáng nhất thế giới. Mạch núi Bitter-root phân bố ở phần khó
tới nhất của cả vùng núi non. Nơi đó gập ghềnh những khe đá và mọc đầy bụi cây
rậm rạp.
Không thể đi ngựa đến đó được, mà săn bắn cũng rất khó.
Đó là nơi ở thuận tiện cho lũ gấu. Mật độ tập trung gấu dẫn
đến đây hằng hà sa số thợ săn.
“Lũ gấu xù”, - thợ săn gọi gấu vùng Bitter-root như vậy - là
những con thú rất tinh ranh và dũng cảm. Con gấu xù già hiểu các loại thực vật
và rễ cây còn hơn cả một viện nghiên cứu thực vật học, và còn sành sỏi các loại
bẫy hơn cả trăm ông thợ săn. Gấu xù biết một cách chính xác là ở đâu, và khi
nào mới có loại giun hay ấu trùng này khác. Khứu giác của nó nhận biết từ xa
hàng dặm người đi săn đến với nó mang theo thứ gì: bả, chó, bẫy, súng hay tất
cả các thứ đó cùng một lúc. Và mọi con gấu xù đều có chung một quy tắc thường
làm cho thợ săn bối rối: “Nếu định làm điều gì thì làm ngay đi và làm đến cùng”.
Khi gặp người gấu xù quyết định chớp nhoáng, tấn công hay là
bỏ chạy, và nếu đã lao vào người thì phải chiến đấu một mất một còn.
Gấu vùng Badlands không hành động như vậy. Chúng thường đứng
thẳng trên hai chân sau và cất tiếng rống vang như sấm. Trong khoảnh khắc đó
người đi săn đã kịp thời nhả đạn. Con người đã quen với tiếng kêu rống, nhưng
gấu thì chẳng làm sao quen được với những viên đạn. Đó là lí do vì sao gấu ở
Badlands hoàn toàn bị tiêu diệt.
Với lũ gấu xù thì vấn đề khác hẳn. Không khi nào bạn đoán
trước được con gấu xù sẽ hành động ra sao.
Nói chung gấu Bitter-root rõ ràng là thành thạo trong việc
trốn chạy kẻ thù, và mặc cho số đông người da trắng đến nơi đây chúng vẫn cứ
tiếp tục sống và sinh sôi nảy nở.
Nhưng nơi nào cũng vậy tất nhiên chỉ có thể nuôi sống một số
lượng gấu nhất định, số còn lại buộc phải đi tìm nơi ở mới. Thế là chuyện này
đã xảy ra với một con gấu xù còn trẻ, nhanh nhẹn, tháo vát. Nó không thể ở lại
nơi nó đã sinh ra và đã đi chu du khắp thế gian tìm cho mình một chốn nương
thân.
Nó không to lắm - nếu rất to thì nó đã chẳng phải bỏ đi -
nhưng đủ khôn để kiếm được một chỗ tốt ở nơi thuận lợi. Nó đến tận vùng núi có
con sông Salmon nhưng không ưa nơi đó, nó đến cả vùng đồng bằng có những bờ rào
chăng dây thép gai ở Snake và dĩ nhiên cũng rời khỏi nơi đó; sự ngẫu nhiên ngăn
cản nó không đến được khu vườn quốc gia Yellowstone là nơi nó có lẽ sống được;
nó cũng mò sang cả dãy núi đầu nguồn của con sông Snake nhưng ở đó thợ săn còn
nhiều hơn quả rừng; nó lại quay sang dãy núi Tetons nhưng ở đây cái làng nhỏ
Jackson’s Hole nhan nhản những người lại đe dọa nó nhiều điều phiền toái.
Cho đến lúc này tất cả những điều đó đều không có liên hệ gì
đến câu chuyện chú Lông Sáng của chúng ta, nhưng đến đoạn cuối của toàn bộ cuộc
hành trình đó gấu xù đã đi qua rặng núi Gros Ventre và bước vào thượng lưu sông
Graybull, tức là đi qua đường phân thủy vào lãnh địa của gấu xám vùng
Meteetsee.
Từ khi gấu xù rời khỏi vùng Jackson's Hole nó không gặp con
người lần nào nữa. Lãnh địa của Lông Sáng làm nó ngỡ thiên đường: nơi đây mới
nhiều thức ăn làm sao. Nó hăm hở thưởng thức tất cả mọi thứ ngon lành cho đến
khi bỗng nhiên phát hiện một cái cây có dòng chữ đề của Lông Sáng: “Những kẻ
xâm phạm ranh giới, hãy coi chừng!”.
Gấu xù dựa lưng vào thân cây và vô cùng ngạc nhiên: “Quỷ tha
ma bắt nó đi, nhưng sao mà nó vĩ đại thế”.
Dấu mũi của Lông Sáng có thể cho phép suy ra rằng đầu và cổ
nó còn cao hơn cả nơi mà con gấu xù có thể với tới. Phát hiện ra điều đó, nếu
phải con khác thì đã cuốn gói rồi, nhưng gấu xù nhanh chóng hiểu ra ngay vấn đề
là nó sẽ sống rất sung sướng ở nơi đây nếu như không có con gấu xám khổng lồ.
Nó thận trọng đánh hơi khu vực, chăm chú quan sát một lượt xem có con gấu nào
không, và bắt đầu đi tìm thức ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Cách cái cây có dòng chữ của Lông Sáng hai bước chân có một
gốc thông già bị đổ. Ở rừng núi Bitter-root bên dưới những gốc cây như vậy gấu
xù thường tìm được ổ chuột. Bây giờ nó cũng lật gốc cây lên, nhưng chẳng thấy
gì cả. Gốc cây được nó lăn đến cái cây có ghi dấu của Lông Sáng. Trong bộ óc
láu cá của gấu xù bất ngờ nảy ra một ý hay. Nó quay đầu bốn phía, nhìn bằng cặp
mắt ti hí của mình rồi nhìn lên cây, nó đứng lên gốc thông quay lưng lại phía
thân cây và vạch dấu riêng của mình vào thân cây. Và dòng chữ mới này còn cao
hơn dòng chữ của Lông Sáng đến một cái đầu. Gấu xù cọ lưng vào thân cây rõ lâu
và mạnh. Sau đó nó tìm một vũng nước bẩn, nhúng bẩn một cách kĩ lưỡng toàn bộ
đầu và hai vai, rồi lại trèo lên gốc thông đổ và cọ lưng lần nữa vào thân cây.
Một cái đầu to tướng hiện lên và còn được tăng thêm uy lực bằng những vết móng
cào xước trên vỏ cây. Dòng chữ của gấu xù là lời thách thức với người chủ cũ của
nơi này - lời thách đấu một cuộc tỉ thí một mất một còn vì vùng đất đai phì
nhiêu này. Gốc cây sau khi gấu xù nhảy xuống đã được nó lăn đi chỗ khác.
Gấu xù đi tiếp xuống dưới dọc theo khe núi, đưa mắt láo liên
khắp mọi chỗ xem kẻ thù có ở gần đó không.
Chẳng mấy chốc Lông Sáng nhận ra trong lãnh địa của mình có
dấu vết một con gấu lạ, và trong nó bừng thức dậy tính hung dữ điên dại. Nó lần
theo dấu vết kẻ thù hết dặm này đến dặm khác nhưng gấu xù rất tinh ranh, nó
thành công trong việc tránh không để lọt vào mắt Lông Sáng. Gấu xù tiến đến
từng cái cây có dấu vết Lông Sáng và láu cá cố để lại dấu vết của mình cao hơn.
Để làm việc đó nó sử dụng cả từng gốc cây, từng tảng đá cũng
như những mô đất nhỏ, tùy theo ở đâu có thứ gì thì dùng thứ đó. Nếu gặp phải
cây nào không thể giở trò bịp bợm được thì nó bỏ qua, và chọn cây khác ở gần đó
khi bên cạnh đó có gốc cây đổ hoặc tảng đá nào đó.
Ngay lập tức Lông Sáng nhận thấy có dấu của một con gấu lạ
kì quái nào đó ở khắp mọi nơi, trên các thân cây, cao hơn cả dấu hiệu của riêng
nó. Thậm chí Lông Sáng không tin tưởng rằng nó có đủ sức đương đầu với tên
khổng lồ như vậy không. Tuy nhiên, cũng như mọi lần Lông Sáng không hề run sợ
và sẵn sàng lao vào trận chiến với bất cứ ai. Và hằng ngày nó qua lại khắp lãnh
địa của mình để theo dõi kẻ thù. Ngày nào nó cũng tìm thấy dấu chân hắn và càng
ngày nó càng hay bắt gặp những cái cây có dấu hiệu cao hơn dấu hiệu của bản
thân nó nhiều.
Những năm sau này thị giác của con gấu già kém đi rõ rệt,
mắt nó không phân biệt được các vật ở xa, và mặc dù Lông Sáng thường xuyên ngửi
thấy hơi gấu xù nhưng nó không tài nào gặp được hắn. Đại để Lông Sáng chẳng còn
trẻ trung gì nữa, móng vuốt và hàm răng đã mòn đi, cùn đi, và mối nguy hiểm
thường xuyên đe dọa này làm nó rất lo lắng. Các vết thương cũ bây giờ càng ngày
càng hay đau, và tuy rằng nếu có kẻ nào thách thức nó vẫn đủ dũng khí chiến đấu
với bất cứ ai và thậm chí với bất cứ số đông kẻ thù nào, nhưng sự chờ đợi kẻ
thù căng thẳng liên tục và nỗi lo lắng bị kẻ thù bắt gặp bất ngờ đã ảnh hưởng
mạnh đến tâm trạng và thậm chí đến cả sức khỏe của nó nữa.
14
Gấu xù cũng luôn luôn thận trọng. Hắn làm rối mù dấu vết và
lúc nào cũng sẵn sàng bỏ chạy khi biết rằng cuộc đụng độ với Lông Sáng sẽ đưa
hắn đến chỗ chết.
Thường hắn trốn đâu đó, dõi theo con gấu khổng lồ, lo sợ gió
sẽ tổ cáo sự có mặt của hắn. Chỉ có sự thô bỉ mới cứu thoát được hắn. Một lần
hắn thoát khỏi tay Lông Sáng chỉ nhờ chuồn được lên cao theo một khe núi hẹp mà
Lông Sáng không tài nào lách lọt thân hình đồ sộ của mình qua. Và với sự kiên
trì bền bỉ hắn cứ đánh dấu, đánh dấu mãi lên cây, thâm nhập mãi sâu vào vùng
đất của Lông Sáng.
Bỗng nhiên gấu xù đánh hơi thấy nguồn nước lưu hoàng và đi
về phía đó. Hắn chẳng hiểu đó là cái gì, mà cũng không thèm quan tâm đến nguồn
nước. Nhưng gấu xù để ý đến dấu chân của Lông Sáng để lại xung quanh.
Nhìn thấy những dấu vết đó, gấu xù trước hết cố vét thật
nhiều bùn trong suối. Trên cây, nơi Lông Sáng chải lông, hắn đứng lên đỉnh mỏm
đá đánh một cái dấu cao hơn đúng năm bộ so với dấu của Lông Sáng. Sau đó nó lội
xuống suối, chạy tới chạy lui làm đục ngầu bồn tắm lên. Trong khi làm như thế gấu
xù sắc sảo quan sát bốn phía. Thình lình từ phía rừng đưa đến một tiếng động,
và gấu xù lặng người ngay tại chỗ. Tiếng động đó nghe ngày một gần, và gấu xù
cảm thấy ngay lập tức rất rõ cái mùi hắn căm ghét là mùi của Lông Sáng. Gấu xù
hoảng sợ chạy về hướng ngược lại và trốn giữa đám cây cối.
Thời gian gần đây Lông Sáng không được khỏe. Những cơn đau
cũ ở chân lại hành hạ nó, rồi lại còn cái đau ở vai phải, nơi vẫn chễm chệ hai
viên đạn. Lông Sáng đi chậm chạp, khập khiễng và thỉnh thoảng co giật lên. Bỗng
nhiên mũi nó đánh hơi thấy kẻ thù. Cùng lúc đó nó nhìn thấy dấu chân trên đất
bùn. Dấu chân theo con mắt nó mách bảo thì thuộc một con gấu không to lắm,
nhưng mũi nó một mực khẳng định đó là dấu vết một tên khổng lồ. Thêm vào đó nó
nhìn lên cái cây có dấu vết của mình lại thấy dấu của con gấu lạ nằm ở chỗ cao
hơn. Lông Sáng cảm thấy con gấu lạ hoàn toàn ở gần đâu đây và có thể xuất hiện
bất cứ lúc nào.
Đã lâu Lông Sáng không khỏe khoắn và yếu đi rõ rệt do những
cơn đau. Nó chẳng muốn bắt đầu cuộc giao tranh sống mái. Cho nên nó thậm chí
không dùng cả bồn tắm của mình nữa, và quay đi lê bước về hướng ngược lại với
suối nước. Lần đầu tiên từ khi lớn đến giờ Lông Sáng né tránh cuộc đụng độ với
kẻ thù.
Đó là giây phút quyết định cuộc đời Lông Sáng. Giá như nó
lần theo dấu chân kẻ thù thì chỉ qua năm chục bước nó đã tìm thấy hắn đang sợ
gần chết, người co dúm lại, toàn thân run bần bật. Gấu xù ngồi gần một gốc cây
trên bãi cỏ, bốn phía bao bọc những tảng đá. Bãi cỏ này quả là một cái cạm bẫy
thiên nhiên, và tại đây Lông Sáng chắc chắn có thể hạ thủ kẻ địch. Giá như nó
cứ hãy cứ tắm trong bồn nước lưu hoàng đi đã thì có phải sức lực và lòng dũng
cảm sẽ quay trở lại với nó, và nếu không phải lần này thì sẽ là lần khác nó
cũng gặp gấu xù và giải quyết được một cách thích đáng. Nhưng Lông Sáng đã quay
đi và điều đó đã quyết định số phận của nó.
Lông Sáng lặng lẽ lê bước, chân càng khập khiễng hơn, đi dọc
theo những nhánh dưới của rặng núi Shoshone. Chẳng mấy chốc nó ngửi thấy đúng
cái mùi đáng sợ mà bao năm nay nó đã thấy nhưng chưa hiểu đó là mùi gì.
Bây giờ mùi ấy đưa thẳng lại từ phía nó đang đi tới. Và cuối
cùng Lông Sáng phát hiện được mùi này bốc ra từ một chỗ trũng trơ trụi, không
lớn lắm và dưới đáy đầy những xương cùng xác chết đen xì. Lông Sáng lúc này đã
nhận rõ mùi của đủ loại thú rừng, nhưng đó không phải là mùi của thú còn sống
mà là mùi thú chết. Từ chỗ nứt nẻ của các tảng đá, nằm ở phía cuối hố trũng bốc
lên một luồng hơi chết người. Thứ hơi đó không nhìn thấy nhưng nặng nề, phủ đầy
cả hố trũng và bay ra ngoài từ phía cuối hố. Đó quả là một thứ mùi thối rất ghê
tởm, làm đầu óc quay cuồng và muốn ngủ. Lông Sáng vội vã quay đi và rất hài
lòng khi lại hít thở hương vị trong lành của rừng thông.
Lông Sáng nhường kẻ lạ mặt quyền sở hữu con suối lưu hoàng
và không đến đó nữa. Bệnh thấp khớp của nó không được điều trị ngày càng nặng
thêm và Lông Sáng ngày càng kém khả năng chiến đấu với kẻ địch, thậm chí kém cả
khả năng bỏ chạy nữa.
Thỉnh thoảng có lúc bắt gặp dấu chân địch thủ, Lông Sáng
cũng lấy lại được tinh thần thượng võ khi xưa và buông một tiếng rống vang như
sấm rền. Mặc dầu nó cảm thấy đau đớn ghê gớm nhưng nó vẫn tập tễnh lần theo dấu
vết những mong lập tức kết liễu con gấu đáng nguyền rủa kia. Tuy nhiên nó chẳng
khi nào đạt được mục đích đuổi kịp tên khổng lồ bí mật.
Có lần Lông Sáng đoán kẻ thù ở gần đâu đó đúng vào thời điểm
nó đang lâm vào tình thế hoàn toàn bất lợi trong chiến đấu. Lúc đó nó đành hoãn
cuộc chiến lại bữa khác. Nhưng khi điều kiện chiến đấu hoàn toàn có lợi thì nó
lại không tài nào đến sát gấu xù được. Rõ ràng là lợi thế thuộc về kẻ nào kiên
gan chờ đợi.
Có những ngày Lông Sáng thấy trong người khó ở đến mức không
thể nghĩ tới giao tranh, còn khi nó khá hơn thì kẻ thù lại luôn lẩn tránh.
Lông Sáng nhận thấy ngay lập tức là dấu vết kẻ địch hay gặp
nhất ở những nơi dồi dào thức ăn. Và trong những ngày Lông Sáng cảm thấy không
đủ sức chiến đấu với kẻ thù thì nó bắt đầu lánh xa những nơi đó. Nhưng rồi nó
hầu như lúc nào cũng thấy khó ở cho nên hóa ra là nó đã dâng cho kẻ lạ mặt phần
đất tốt nhất trong lãnh địa của mình.
Mấy tuần lễ qua đi. Nhiều lần Lông Sáng định đi tắm nước suối
lưu hoàng, nhưng rồi nó lại không đi và ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Giờ đây
nó thấy đau thường xuyên cả chân sau lẫn vai phải.
Lông Sáng chờ đợi quá lâu cuộc đụng độ nên luôn ở tình trạng
căng thẳng. Nỗi lo lắng ưu tư thường xuyên làm mất đi vẻ quả cảm của nó. Bây
giờ nó chỉ còn nghĩ đến việc tránh sao khỏi gặp kẻ thù chừng nào nó còn chưa
thấy khá hơn.
Và thế là sự nhượng bộ chút ít ban đầu đã dẫn đến cuộc rút
lui hoàn toàn, Lông Sáng lùi mãi xuống phía dưới dọc bờ sông để khỏi bắt gặp gấu
xù. Càng ngày nó càng kiếm được ít thức ăn hơn. Do thường xuyên không được ăn
no Lông Sáng yếu đi trông thấy.
Dần dà trong lãnh địa của Lông Sáng còn sót lại cho nó mỗi
phần hạ lưu sông Piney. Đó chính là chỗ nó từng sống hồi nào với mẹ và các em
mình. Và cuộc sống bây giờ gợi lại nhiều kỉ niệm cuộc đời của chú gấu xám con
bé bỏng không nơi nương tựa không có gia đình. Có lẽ nó cũng sẽ thấy trong lòng
khác hẳn nếu như có một gia đình.
Một bữa vào buổi sáng Lông Sáng lặng lẽ khập khiễng đi trong
cánh rừng mọc đầy hoàn diệp liễu. Nó tìm kiếm rễ cây nhỏ hoặc trái cây bị sâu
đục mà thậm chí cả sóc và gà rừng cũng ghê tởm chẳng thèm ăn.
Bỗng nhiên nó nghe đâu đây tiếng đá lăn và chẳng mấy chốc đã
thấy cái mùi khó chịu của kẻ thù xộc vào mũi. Lông Sáng nhanh chóng băng qua
con sông Piney lạnh buốt như băng. Thuở xưa nó cũng đã từng qua con sông này
rồi. Nước lạnh làm nó thấy đau ghê gớm. Nhưng nó không để ý đến điều đó và cứ
đi xa mãi, xa mãi. Nhưng đi đâu đây? Nó có dự trữ một con đường duy nhất là đến
với nơi ở của loài người. Tuy nhiên ở đó từ lâu trước khi nó đến đã xảy ra cảnh
chạy ngược chạy xuôi đến độ khiến nó quyết định bỏ đi.
Biết đi đâu bây giờ? Như đã thấy, nó buộc phải bỏ lại tất cả
đất đai của mình cho một kẻ xâm nhập đáng nguyền rủa.
Lông Sáng cảm thấy giờ đây nó đã thất bại hoàn toàn, nó bị
làm nhục và bị đuổi khỏi vùng đất của mình bởi một con gấu lạ hoắc, quá ư là
khỏe nếu như nó có ý định chiến đấu với hắn. Và Lông Sáng đi về hướng tây, bỏ
lại phía sau lãnh địa của mình. Nhưng đôi chân hùng dũng của nó không còn có
được sức lực và sự nhanh nhẹn trước kia, và vì thế bây giờ nó mất nhiều thời
gian gấp ba lần trước trong mỗi cuộc di chuyển quen thuộc. Chốc chốc nó ngoái
lại xem kẻ thù có đuổi theo nó hay không. Trước mắt nó, dãy núi Shoshone ló ra
ở tít đàng xa. Trong rặng núi âm u hiểm trở đó không có kẻ thù, còn đằng sau
rặng núi đó là vườn quốc gia Yellowstone . Tiến
lên phía trước, tiến lên phía trước!
Lông Sáng loạng choạng trèo lên cao, đúng lúc đó mũi nó ngửi
thấy mùi của khe xói Thần Chết, tức là chính cái hố trũng bốc lên thứ hơi chết
người, và nó bỗng cảm thấy khắp nơi đều mang màu chết chóc. Mọi khi Lông Sáng vẫn
tránh xa cái mùi ngột ngạt đó, nhưng lần này một cái gì đó cứ quyến rũ nó lại
gần. Khe Thần Chết nằm ngay trên đường đi của Lông Sáng.
Lông Sáng ngẩng cao cái mõm xám có chòm râu cằm dài bạc
trắng bay phất phơ theo gió. Cái mùi ngộp thở thường vẫn làm nó khó chịu bỗng
dưng trở nên hấp dẫn và ngọt ngào một cách khó hiểu, Lông Sáng dừng lại và quan
sát xung quanh. Đằng xa kia ở khắp mọi phía trong tầm mắt là một vùng mênh mông
tít tắp, đã từng có thời thuộc về nó tất cả, đó là nơi nó đã ngự trị trong rất
nhiều năm và là nơi không có kẻ nào đám cả gan mặt đối mặt với nó.
Khung cảnh bầy ra trước mắt Lông Sáng thật tuyệt mĩ. Nhưng
giờ đây nó không nghĩ đến vẻ đẹp. Nó nghĩ đến niềm sung sướng vô biên được sống
ở miền đất này, nghĩ đến đã có lúc nào đó xứ sở này thuộc quyền sở hữu của nó,
còn bây giờ nó đã mất hết. Nó nghĩ rằng sức lực đã cạn và cần tìm một nơi có
thể yên ổn sống một quãng đời.
Phía xa kia, ở đằng sau đãy núi Shoshone có một nơi như vậy,
ở nơi đó một kẻ bây giờ hoàn toàn yếu đuối, bất lực có thể sống an phận. Đó là
vườn quốc gia Yellowstone . Nhưng liệu nó còn
đủ sức đến đó hay không? Vườn quốc gia quả thực ở rất xa. Nhưng đến đó mà làm
chi? Đấy, ngay tại đây, trong cái hố trũng nhỏ bé này cũng có thể tìm được sự
yên tĩnh và giấc ngủ ngàn thu.
Lông Sáng dừng lại một chút ở lối vào.
Trong lúc nó đứng thì cái thứ hơi độc giết người được gió
đưa đi đã bắt đầu âm thầm làm công việc của mình. Hơi độc dần dần ru ngủ cả năm
kẻ bảo vệ của con gấu: cả khứu giác, thị giác, thính giác, xúc giác và vị giác.
Cả mũi nó, người lãnh đạo đáng tin nhất từ thuở lọt lòng cũng hoàn toàn từ chối
không phục vụ nó nữa. Vài khoảnh khắc trôi qua. Lông Sáng vẫn tiếp tục do dự.
Nhưng lòng dũng cảm xưa kia bỗng làm rung động lồng ngực rậm lông của con gấu
già, và nó nhảy vào hố trũng. Hơi ngạt ập vào nó, phủ đầy thân hình to lớn của
nó. Kẻ bị xua đuổi Lông Sáng bình thản phủ phục xuống miếng đất trơ trọi, lổn
nhổn đá, nằm xoài ra và nhẹ nhàng thiếp đi. Và lịm đi nó mới thấy tuyệt vời làm
sao, dễ chịu làm sao, chẳng khác gì cái ngày xưa ở Graybull khi nó ngủ thiếp đi
giữa vòng tay êm ái của mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét