Giấc Mơ Bị Đánh Cắp
Tác giả: Alexandra Marinina
Người dịch: Nguyễn Văn Thảo
Nhà Xuất Bản Công An Nhân Dân - 09/2004
Chương 11
Olsanxki là người yếu đuối, và ông biết về điều đó.
Đối với nhiều người, sự im lặng - không là vấn đề, họ có thể
không bằng lòng điều gì đó, phật ý gì đó, giấu cái ác, có thể không hiểu gì đó
và ung dung sống như thế hàng tháng, thậm chí hàng năm và không cố làm rõ quan
hệ và đặt chấm lên đầu chữ “i”. Olsanxki tuyệt đối không chịu nổi điều này. Các
nhà tâm lí hẳn sẽ nói rằng ông yếu đuối trước những tình huống kịch tính.
Từ lâu ông đã nhận thấy rằng có gì đó không như thế với
Larsev. Thời gian đầu ông xua đuổi khỏi mình những ý nghĩ khó chịu, biện bác những
lỗi lầm trong công việc của bạn bằng bi kịch phải trải qua chưa lâu và thành thực
hi vọng rằng, ngoài ông ra, chẳng có ai nhận thấy những sai lầm ấy. Nhưng sau
cuộc trò chuyện với Naxtia, khi chị nói to lên và không e ngại gọi các thứ bằng
tên của chúng, Olsanxki cảm thấy hoàn toàn tồi tệ, dù Naxtia đã thể hiện ý định
“hãm phanh tất cả”. Olsanxki cảm ơn chị vì điều này. Nhưng im lặng và làm ra vẻ
không có gì xảy ra càng ngày càng trở nên khó hơn. Giọt nước cuối cùng làm tràn
cốc kiên nhẫn là hồi chuông của đại tá Gordeev, người đã đề nghị công tố viên
không đến Viện Công tố yêu cầu gia hạn thời hạn điều tra sơ thẩm, mà thay vào
đó bất kể có những giả thuyết đầy triển vọng và hình dạng kẻ đáng ngờ nhất đã nổi
lên, vẫn đình chỉ việc tiến hành vụ án Victoria. Olsanxki biết Gordeev đã nhiều
năm và hiểu rằng đằng sau yêu cầu của Gordeev có những luận cứ hết sức nghiêm
trọng mà không thể thảo luận qua điện thoại. Trong tình huống khác có thể ông
đã đòi sự giải thích và những luận cứ xác đáng... Nhưng không phải là bây giờ.
Bởi vì ông sợ rằng câu chuyện này đi vào chiều sâu và tất yếu sẽ đụng chạm đến
những ngày làm việc đầu tiên về vụ án, nói khác đi - đến sự cẩu thả của Larsev.
Không, Olsanxki chưa chuẩn bị về mặt đạo đức đối với điều này: đối với đại tá
và các thuộc cấp của ông, tình bạn của Olsanxki với Larsev chả có gì bí mật.
Nghĩa là, cần làm ra vẻ không nhận thấy gì cả, và tự nhận sự thiếu chuyên môn của
mình, hoặc bằng cách nào đó lí giải sự kiên nhẫn của mình đối với tính không
chu đáo của thiếu tá Larsev. Vì thế Olsanxki chỉ thở dài và dè dặt trả lời
Gordeev:
- Tôi tin lời anh, anh chưa bao giờ đánh ngầm sau lưng tôi.
Tôi sẽ ra quyết định vào ngay ngày đầu tiên sau Năm mới, ngày 3 tháng 1 chính
là vừa hết hai tháng. Anh vừa lòng chưa?
- Cảm ơn Olsanxki, tôi sẽ cố hết sức để không phụ lòng anh.
Đặt ống nói, công tố viên chán ngán vứt kính lên bàn và hai
bàn tay ôm mặt. Thú vị thật. Naxtia có chia sẻ những quan sát của mình với cấp
trên không nhỉ? Là may, nếu như không. Còn nếu có? Lúc ấy Gordeev, con cáo già
tinh khôn, đã vượt qua ông, Olsanxki, trên con lừa què như dân gian vẫn nói. Đại
tá biết rằng vì Larsev, ông chắc gì cứ khăng khăng và mạo hiểm đặt những câu hỏi
và giờ đây có thể yêu cầu bất cứ điều gì về vụ án Victoria mà không sợ bị từ chối.
Gordeev bày trò gì mới được chứ? Phải chăng, biết tính cách mềm yếu của ông,
ông ta đã có một yêu cầu chẳng có gì chung với lợi ích của công lí? Họ - đại tá
Gordeev và cố vấn trưởng tư pháp Olsanxki - rất khác nhau. Gordeev tin tưởng chắc
chắn vào tính chuyên nghiệp và lòng trung thực của công tố viên. Ngược lại,
Olsanxki không tin và không phó thác bất cứ điều gì cho ai, luôn nhớ rằng, thậm
chí người đứng đắn nhất và chuyên gia giỏi giang nhất - vẫn chỉ là một con người,
chứ không phải một bộ máy biết tư duy không chịu áp lực của xúc cảm và bệnh tật.
Sau khi phân vân, Olsanxki nhấc ống nói, tìm Larsev và mời
anh với con gái đến nhà chơi, như ông diễn đạt, đến dùng món bánh cuốn trước tết.
“Trời ạ, cậu ta hoàn toàn bạc trắng kể từ độ Natasa mất” - Olsanxki nghĩ khi
nhìn Larsev đang vui vẻ tán gẫu với Nina và các con gái. Nina chăm chút Larsev
từ khi anh góa vợ, cố bằng mọi khả năng nếu đi đâu đó với các cô bé đều đem
theo cả Nadia trong những kì nghỉ học, thường xuyên mời đến ăn trưa và những bữa
ăn ngày chủ nhật, giúp mua những hàng hóa khan hiếm. Đôi khi bà còn đùa: “Giờ
đây em có một chồng rưỡi và ba con gái”.
- Tại sao lại một chồng rưỡi mà không phải là hai? -
Olsanxki hỏi khi nghe lần đầu tiên.
- Ồ, Larsev không đương nổi vai một ông chồng trọn vẹn: em
lo cho anh ta, còn anh ta không lo cho em. - bà vợ đáp vẻ đùa cợt.
Giờ đây, nhìn bà vợ và anh bạn đang không ngờ vực điều gì,
ông đau khổ thu hết can đảm để nói câu đầu tiên, khi nào Nina ra khỏi bếp vào
phòng. Cuối cùng bà đi đến điện thoại và Olsanxki hít lấy hơi rồi bật ra:
- Larsev, mọi việc với cậu ổn chứ?
Chỉ có Chúa biết, Olsanxki hy vọng làm sao được trông thấy sự
ngỡ ngàng vui vẻ trên khuôn mặt bạn, nghe tiếng cười khục ngắn quen thuộc và lời
đáp đùa bỡn của anh ta. Nhưng thấy cặp mắt Larsev lập tức nheo lại và lạnh
tanh, ông hiểu ngay rằng hi vọng của ông không thể là hiện thực.
- Tại sao anh hỏi thế, Olsanxki? Đã hơn một năm nay mọi thứ
đã không ổn với tôi, đối với anh đó không là sự lạ.
- Tôi không có ý nói điều đó.
- Thế cái gì? Anh ý nói về chuyện gì?
- Cậu làm việc tồi hơn. Xin lỗi, tôi hiểu hết, nhưng không
thể cứ thế...
- Cứ thế là sao?
Trong kinh nghiệm lâu dài của mình Olsanxki đã có bao cuộc hỏi
cung, đến mức ông đã không còn cần tiếp tục câu chuyện.
Larsev không thanh minh, không cố giải thích, anh ta ra câu
hỏi ngược lại, rõ ràng tránh né trả lời và cố để hiểu anh bạn Olsanxki đã rõ điều
gì. Điều tra viên thở dài cay đắng. Nghĩa là, sự thể không ở trong sự tắc trách
thông thường, mà trong điều gì đó nghiêm trọng hơn nhiều. Thấy rõ là Larsev đã
bị móc chặt cứng trên “lưỡi câu”.
- Này, nếu cậu không muốn kể gì hết - đó là việc của cậu. Tất
nhiên, tôi phật lòng khi cậu giấu giếm gì đó, nhưng...
- Nhưng cái gì? - Larsev lạnh lùng hỏi lại.
- Cậu sắp sửa vấp phải scandal.
- Tại sao?
- Tại vì sự lừa dối của cậu có tai dài mà chúng thò ra từ mỗi
biên bản, mỗi tài liệu do cậu viết. Cậu sao đấy, hoàn toàn không tôn trọng tôi,
nếu nghĩ là tôi không nhận ra điều đó?
- A hóa ra anh đã nhận ra, - Larsev nói hơi mỉa mai khi với
tay lấy thuốc lá.
- Cứ tưởng tượng, tôi biết. Dù một thời gian dài đã làm ra vẻ
tôi không nhận thấy. Nhưng không thể tiếp tục mãi thế được.
- Tại sao? - Larsev hỏi khi lấy chiếc gạt tàn từ sàn nhà.
“Quỷ sứ, - Olsanxki thầm nghĩ, - không phải mình hỏi cậu ta,
mà ngược lại. Và cậu ta bình tĩnh như bức tượng đá, còn mình thì toát mồ hôi vì
hồi hộp”.
- Bởi vì bây giờ không chỉ một mình tôi nhận thấy điều đó.
- Còn ai nữa?
- Naxtia. Sau cậu, cô ta đã hỏi cung lại tất cả mọi nhân chứng.
Cậu có biết điều đó không? Cậu mất cho điều vớ vẩn đó mười ngày, còn cô ấy -
thêm mười ngày nữa khi làm thay chính công việc của cậu. Và hầu như tất cả là
vô ích, bởi vì sau hai mươi ngày, lời khai của các nhân chứng đã không còn như
khi còn nóng. Cứ như cậu không biết điều này ấy! Đã mất toi hai chục ngày trong
số sáu mươi ngày dành cho điều tra sơ bộ. Cậu không nói với tôi điều gì nhân việc
này hả?
Trong bếp là sự im lặng trĩu nặng. Olsanxki đứng quay về
phía cửa sổ và chỉ nghe tiếng phun khói của Larsev. Quay lại, ông sửng sốt cắm
mắt vào nụ cười tươi rói của Larsev.
- Cậu vui hả? - Olsanxki hỏi cau có.
- Ừ hử, - Larsev gật đầu - Cảm ơn anh, Olsanxki. Cảm ơn anh
đã nói. Chỉ tiếc anh không nói ngay. Sao kéo dài lâu thế?
- Còn phải tập trung tinh thần. Cảm ơn vì cái gì chứ?
- Sẽ có lúc anh hiểu. Nina ơi! - Larsev gọi. - Thôi buôn dưa
lê trên điện thoại đi, cho chúng ta uống vì anh chồng của cô đi. Anh ta là một
gã tốt!
“Một gã tốt”, Olsanxki trải qua đồng thời cả sự thất vọng lẫn
sự nhẹ nhõm. Tất nhiên là tốt.
Việc Larsev không phật ý, không chối bay chối biến, không cắm
cảu, không thô tục (dù Olsanxki biết rằng trong sự thô lỗ thì chẳng có ai bằng
chính ông. Vì thế sự vi phạm các chuẩn mực giao tiếp là không đáng sợ đối với
ông).
Nhưng tồi tệ là khi không nói “không”, anh ta cũng chẳng
nói “có” hay “có thể”. Anh ta thích đùa trả và trong đó tuyệt đối không phải là
vui vẻ giả tạo. Gì thì gì chứ nụ cười chân tình và nụ cười nhân tạo thì
Olsanxki rõ lắm. Vậy chuyện gì xảy ra với Larsev đây?
* * *
Nadia, mười một tuổi, là cô bé ngoan và rất tự lập. Lần đầu
tiên cô trở thành “cô chủ nhà” khi mẹ nằm mấy tháng trong bệnh viện. Lúc ấy
Nadia tám tuổi, trước đó khi đi còn bíu vào tay mẹ, lần đầu tiên nghe những
giáo huấn của bố về các nguyên tắc an toàn cá nhân. Giờ đây khi mẹ đã mất, cô
bé nhanh chóng quen với việc ở nhà một mình và giải quyết những vấn đề của
mình, thiếu sự giúp đỡ của người ngoài. Trong đáy lòng cô bé cho mình là người
lớn hoàn toàn và rất giận bố, người không ngừng nhắc đi nhắc lại mỗi một điều về
những bà cô ông chú xa lạ mà với họ không nên trò chuvện ở ngoài đường và lại
càng không nên nhận quà của họ, đi cùng họ dù họ có mời mọc bất kì thứ gì quyến
rũ đi nữa. “Điều đó là hoàn toàn tự nhiên, - Nadia thầm nghĩ một cách bực bội mỗi
lần nghe bố, - chả lẽ bố nghĩ ta là một con ngốc?”. Suốt ngày một mình. Nadia học
không chăm chỉ lắm, thế nhưng đọc đi đọc lại vô số sách “người lớn”, chủ yếu là
sách trinh thám mà có thời Larsev mua từng chồng cho chị vợ ốm ngồi ở nhà. Từ
những cuốn sách này cô bé đã biết những chuyện khó chịu như thế nào vẫn xảy ra
với những đứa trẻ cả tin, suốt thời gian cô bé cảnh giác và nhắc đi nhắc lại
không ngừng những nguyên tắc mà bố dạy bé: không đi vào cổng nhà một mình, nhất
định phải chờ có ai đó trong số những người hàng xóm mà mình biết rõ mặt; không
đi gần phần lòng đường; không đi trên những con đường vắng; không đáp lại những
ý đồ bắt chuyện; nếu có gì đó xảy ra ngoài phố. Ví dụ, một người lạ cứ sấn đến,
trong bất kì trường hợp nào cũng không đi về nhà, mà ghé vào một cửa hàng thực
phẩm gần nhà nhất và chờ cho đến khi gặp người hàng xóm nào đó cùng nhà, và
cùng họ trở về và v.v... Nguyên tắc thì nhiều sau những giảng giải của bố, và
Nadia cảm thấy hầu như tất cả đều hợp lí, trừ một số điều. Thì cứ ví dụ, cô bé
vẫn không sao hiểu, tại sao không thể nhận quà từ những người lạ. Dù Larsev có
nói bao nhiêu đi nữa, giảng giải cho con gái rằng, một mặt, khi nhận quà, nó sẽ
cảm thấy phải chịu ơn và không thể trả lời “không”, nếu người cho quà đề nghị
nó gì đó, còn mặt khác, những người xấu có thể giúi gì đó vào gói quà này, ví dụ,
tiền bạc hay cái nhẫn gắn kim cương, và lúc ấy bố sẽ gặp những điều khó chịu, tất
cả đều vô ích.
- Con không hiểu, - cô con gái đáp thành thật. - Con sẽ làm
như bố bảo, nhưng con không hiểu điều đó.
Hôm nay, trước ngưỡng cửa Năm mới, Nadia trở về nhà từ chỗ bạn
gái cùng lớp mà cô cùng đi dạo, đi xem phim, sau đó uống nước chè với bánh gatô
tuyệt ngon do bà của bạn làm.
Tháng 12 trời tối nhanh, và lúc hơn 5 giờ cô bé bước ra phố
thì trời đã tối hẳn. Cạnh ngôi nhà của cô bạn học, có một chiếc ô tô xanh sẫm.
Thực ra, trong bóng tối không trông rõ nó màu gì, nhưng Nadia đã thấy nó khi trời
còn sáng lúc đi xem phim về cùng Rita.
Khi đó chiếc xe đỗ giữa rạp chiếu bóng và cửa hàng “Giày”,
và Nadia chú ý đến nó vì đứng sau tấm kính hậu là một búp bê to tóc sáng kiêu
sa, niềm mơ ước của tất cả các cô bé quen của nó. Nadia và Rita dừng lại. Về
nhà Larsev phải đi thẳng, còn nếu ghé qua Rita thì cần quay về bên phải.
- Có lẽ tớ về nhà đây, - Nadia nói không vững tin lắm, co ro
quấn người trong cái áo lông màu tím và khăn quàng cổ. Thực ra bé không muốn đi
về căn hộ trống rỗng, nhưng nó lịch sự chờ xem bạn gái có mời nó về nhà không.
- Thôi đi cậu, - Rita, cô bé cao kều vụng về không bao giờ
vượt qua điểm 3 và không thừa nhận cái lời “cần phải”, đáp lại một cách vô tư -
Đến nhà tớ. Hôm nay bà nướng bánh. Đi, đi thôi, ít ra cũng được ăn cho ra hồn.
- Tớ đã hứa với bố xem phim xong lập tức đi về nhà rồi. Bố sẽ
nổi giận, - Nadia phản đối yếu ớt. Món ăn ngon, ngon thật sự trong nhà giờ đây
là sự hiếm: bố không biết nấu ăn, mà nó cũng thế. Khi mẹ còn sống thì khác...
Còn bà của Rita nướng bánh thì ngon hết ý. Chúng là những tác phẩm nghệ thuật
đích thực.
- Thôi đi cậu! - Rita nhắc lại câu nói yêu thích của mình. -
Gọi cho ông ấy, nói là cậu ở chỗ tớ. Bà sẽ khẳng định, nếu cần. Mới ba giờ thôi
mà. Nào đi thôi. - và Rita cao kều so với tuổi ôm lấy vai bạn gái với vẻ che chở.
Hai cô bé ngoặt ra góc và vào thời điểm đó Nadia nhìn thấy
Baby tóc trắng. Chiếc xe chầm chậm đi ngang qua chúng, cũng ngoặt sang phải và
dừng lại khi chưa đến ngã ba mà tiếp sau là tòa nhà năm tầng, và sau đó nữa - tòa
nhà mười sáu tầng nơi Rita sống. Trái tim Nadia thắt lại trong thoáng lát từ một
linh cảm không lành, nhưng rốt cuộc nó không chỉ một mình, nó đi cùng với bạn
gái, và đang đến nhà bạn chơi, ở đấy có bà đang chờ. Còn khi nó, Nadia, ra về,
chiếc xe chắc đã đi khỏi rồi. Không hiểu sao cô bé tin chắc điều đó.
Thế nhưng cái xe không bỏ đi. Trong khoang xe đèn sáng, và
trông rất rõ Baby trang điểm quyến rũ trong bộ váy buổi tối màu đỏ rực với những
hạt cườm.
Nadia hoảng sợ, nhưng ngay đấy nó tự trấn tĩnh.
Sao nó lại nghĩ là chiếc xe đợi nó chứ? Nó đỗ thì mặc nó. Cô
bé quả quyết đi về phía ngã ba và đi tiếp đến cửa hàng “Giày”. Cạnh cửa hàng
ngoặt sang phải, về hướng nhà mình, cô bé đã hoàn toàn trấn tĩnh lại. Nơi đây
sáng hơn, đèn đường chiếu sáng, mọi người qua lại. Nhưng rất chóng, cô bé trông
thấy chiếc xe kia lại đi ngang qua, nhấp nháy đèn đỏ và dừng lại cách không xa
cổng nhà của nó. Nadia cuống lên. Cô bé đi chậm lại và bắt đầu nhớ lại, cần phải
làm gì trong những trường hợp như thế. Tất nhiên, cần tìm một người có chó. Bố
đã giảng giải với bé rằng người đi dạo với chó, chắc chắn là sống không xa nơi
đó, nghĩa là ít có khả năng người ấy cùng giuộc với những kẻ đang làm nó sợ. Những
kẻ cứ sấn đến những cô bé con, thường cố làm việc đó sao cho xa hơn nơi chúng
đang sống. Tốt nhất nếu tìm được một người đàn bà đi dạo với chó. Càng tốt hơn,
nếu là một con chó to.
Nadia ngó tứ phía. Xung quanh - chỉ những ngôi nhà, chẳng có
một công viên nhỏ nào nơi có thể bắt gặp người chăm nuôi chó. Nhưng nó biết rằng
gần cạnh nhà chắc chắn sẽ gặp họ. Ở đấy thường có nhiều người, bởi vì bên cạnh
có một cái sân đầy cây xanh. Tệ một nỗi là phải đi ngang qua cái xe kia. Nhưng
có thể nó sẽ gặp may và sẽ gặp ai đó đi lại gần trước khi nó đến ngang chiếc
xe.
Phải, bé đã gặp may. Đi đến cách xe còn chừng mười lăm mét,
nó trông thấy một phụ nữ dễ thương mặc quần bò, áo bludông và đội mũ thể thao,
bên cạnh có đầu dây dắt là một con chó bảo vệ lông ngắn to lớn dáng vẻ đáng sợ.
Nadia hít hơi căng lồng ngực và nói cái câu chuẩn bị sẵn:
- Xin lỗi, cô có thể tiễn cháu đến cổng nhà không ạ? Cháu sống
trong ngôi nhà kia kìa, nhưng cháu sợ đi một mình vào đó, ở đấy tối, đèn không
có, mà bọn con trai thì nghịch ngợm, làm tất cả phải sợ.
Tại sao ấy nó không dám nói với người đàn bà về chiếc xe màu
xanh có con búp bê, sợ trông có vẻ nực cười. Cửa nhà tối là chuyện khác, điều
đó đơn giản ai cũng hiểu. Chứ cái xe... Có thể, đó tất thẩy chỉ là những nỗi sợ
hãi vô lí?
- Tất nhiên, cháu bé, đi nào, chúng ta sẽ tiễn cháu. Đúng
không? - người phụ nữ nói với con chó to.
Nadia hơi phật ý với lời “cháu bé”, nhưng dẫu sao nó cũng rất
cảm ơn người đàn bà xa lạ vì sự nhiệt tình.
Đi qua chiếc xe, nó gắng sức để không ngó con búp bê thêm lần
nữa, trong khoang lại sáng đèn. Baby đẹp đến nỗi thậm chí người phụ nữ đã lớn
còn phải chú ý đến nó.
- Nhìn kìa, mĩ nữ đẹp làm sao! - cô ta kêu lên hoan hỉ khi
bước chậm lại cạnh xe.
Nhưng Nadia cúi đầu và đưa mắt sang chỗ khác, nhanh nhẹn đi
lên phía trước.
Họ đi chậm, bởi con chó luôn dừng lại, ngửi hít mọi thứ cây
và bụi cây cũng như những bức tường nhà bắt gặp trên đường. Cuối cùng họ đi lại
gần cổng. Người đàn bà bước vào trước và nói vẻ trách móc khi giữ cánh cửa cho
Nadia:
- Sao cháu lại lừa cô? Chỗ các cháu sáng, có đèn, tất cả các
bóng đèn đều nguyên. Cháu không xấu hổ à?
Nadia khổ sở tìm lời thanh minh và đã mở miệng để nói, ý là,
cả tháng đèn không sáng, rằng chắc hôm nay người ta vừa lắp... Phía sau lưng nó
có tiếng cửa đụng nhẹ. Nó đã muốn quay lại để xem ai bước vào nhà, nhưng không
hiểu sao nó chẳng làm được gì cả. Hai chân nhũn như bông, còn mắt thì tối sầm.
* * *
Arxen hài lòng. Thằng bé làm việc không đến nỗi tồi, không
phí công người ta vất vả với nó từ nhỏ, không phí hoài bỏ tiền vì nó khi thuê
người kèm cặp và sau đó là huấn luyện viên. Và không phải vì nó học dốt ở trường
phổ thông, hoàn toàn không, ngay từ lớp một nó đã là hoc sinh xuất sắc. Nhưng
“học sinh xuất sắc” là cái gì trong cái hệ thống thảm hại này? Không phải kẻ biết
đích thực điểm “xuất sắc”, mà là kẻ biết tốt hơn những người khác ở trong cái lớp
đó. Và Arxen muốn để chàng trai nhận được những kiến thức thật sự chứ không phải
kiến thức “tương đối”, một sự chuẩn bị đích thực.
Cả đời Arxen làm việc trong công sở gắn bó trực tiếp với
ngành tình báo, hiểu rất rõ rằng một điệp viên được chiêu mộ - hoàn toàn không
giống như điệp viên được cài vào. Không bao giờ có niềm tin đặc biệt với những
kẻ phản bội.
Tất nhiên trong đại đa số các trường hợp lão buộc phải tác động
bằng hứa hẹn và đe dọa, đánh vào những khó khăn vật chất, lòng tham, nỗi sợ, sự
yếu đuối và khát vọng. Nhưng có những người khác mà nhờ họ Arxen giải quyết các
nhiệm vụ được đặt ra trước văn phòng của lão bởi những băng tội phạm khác nhau.
Dĩ nhiên, có những khách hàng đơn độc, ví dụ như Gradov, nhưng điều đó rất hiếm.
Những dịch vụ của Arxer giá cực đắt, chỉ những tổ chức với thu nhập cao mới có
thể trả nổi. Nhưng Gradov cũng đâu đến nỗi đơn độc lắm. Toàn bộ sự nhốn nháo
bùng cháy lên chính vào lúc các nguồn chi phí tài chính của đảng phái của hắn
lâm vào hiểm họa. Đúng. Arxen còn có những người khác, tạm thời bọn họ chưa nhiều.
Hệ thống và chiến thuật cài chúng vào các cơ quan Bộ Nội vụ chưa được mài giũa
đến sáng loáng, nhưng những kết quả ban đầu đã hiển hiện. Những “người khác”
này được chiêu mộ khi còn trẻ, trước khi vào quân ngũ để những năm tháng binh
nghiệp không mất đi phí hoài, để “người dự bị” học được tất cả những gì có thể,
trong công tác của ngành công an luôn luôn cần đến kĩ năng quân sự. Đã chiêu nạp,
như nguyên tắc, những kẻ khi gia nhập quân đội, để lại ngoài đời những cha mẹ
già cả thiếu thốn, những bạn gái mang thai hay những cô vợ trẻ với con thơ. Họ
phục vụ hai năm, được hứa rằng gia đình sẽ được chăm lo và giúp đỡ về vật chất.
Thế nhưng người dự bị phải phục vụ hết lòng, nắm chắc kĩ năng quân sự, kiếm được
bằng khen và huy chương, rèn cơ bắp và sau khi giải ngũ thì thi vào Học viện Cảnh
sát và trong tương lai sẽ nghe lời Arxen và những người của lão trong mọi sự. Ở
đây Arxen là kẻ đòi hỏi một cách nghiêm khắc tính tự nguyện, xem một cách công
bằng rằng, chỉ những người cùng chí hướng và liên minh trung kiên mới đáng tin
cậy. Vì thế, sau khi từ quân ngũ trở về, không phải tất cả những người mà gia
đình họ sống không nghèo đói bằng số tiền của văn phòng suốt hai năm, đều đến với
“những người tuyển dụng”, nhưng lão kiên quyết cấm tìm kiếm họ và làm rõ quan hệ
đối với họ. Không đến - nghĩa là đã suy nghĩ lại. Đã suy nghĩ lại - nghĩa là
không trung kiên. Không trung kiên - nghĩa là có thể “hỏng”, có thể “choảng lại”,
“đem đi cầm cố”. Tiền tiêu phí trong hai năm - đành vậy, coi như bỏ, số tiền ấy
đâu đến nỗi lớn theo tính toán của Arxen. Thế nhưng những ai quay về và xuất hiện
ngay chỗ “người tuyển dụng", đã chắc chắn như mỏm đá. Họ thi vào Học viện
Cảnh sát, một số đã kịp tốt nghiệp và giờ đây đang làm việc trong các cơ quan
công an Moskva. Những chuyên gia am hiểu, được huấn luyện tốt với những đánh
giá xuất sắc của quân đội và của Học viện, với kiến thức vững chắc và cơ bắp cứng
như sắt, họ hoàn thành tốt cả công vụ của mình cũng như công việc cho văn
phòng.
Nhưng trong số họ còn có những người được chọn lựa. Đó là những
người được tuyển dụng không phải trước khi vào quân ngũ mà trước rất nhiều. Là
những kẻ được nhận ra và được chăm sóc khi chúng còn là trẻ con, đang học phổ
thông và chỉ mới tiếp xúc với rượu và trò trộm cắp. Người ta nắm giữ bọn này
trên cơ sở tính lãng mạn. Trên tính lãng mạn của cuộc đấu tranh với chế độ bất
công, với hệ thống được tổ chức dốt nát và tàn nhẫn, trên tính lãng mạn của niềm
hân hoan trước ưu thế và khả năng của mình điều khiển số phận của người khác, từ
sau cánh gà điều khiển mọi người, các ý nghĩ và hành động của họ. Người ta lựa
chọn chỉ từ số trẻ mồ côi sống trong trại mồ côi và nhận làm con nuôi, trong
khi đó nếu cần thiết, đã đút lót số tiền rất lớn. Chúng được huấn luyện kĩ, bởi
phía trước đã định sẵn cho chúng một con đường công danh sáng láng. Một trong số
được lựa chọn là Meserinov hiện đang tập sự tại 38 Petrovca, trong Phòng do đại
tá Gordeev phụ trách. Và đó chính là gã đề đạt kế hoạch đơn giản và hiệu quả về
việc bắt cóc Nadia, con của Larsev. Nhiều lần gã nghe thấy Larsev nói chuyện với
con gái qua điện thoại như thế nào, và hình dung không tồi về tính cách của
chính cô bé và bản chất những lời giáo huấn của Larsev đối với con gái. Điều kiện
chủ yếu của toàn bộ chiến dịch - không gây chú ý, để không có ai nghĩ rằng ta bắt
cóc đứa bé ngay trước mắt. Cần biết cách làm Nadia sợ và đẩy nó vào vòng tay của
một người mà nó sẽ chờ sự giúp đỡ. Tìm một người như thế và đưa đến vào lúc cần
thiết và ở địa điểm cần thiết - chỉ là của kĩ thuật và đạo diễn. Và cũng
Meserinov nghĩ ra búp bê Baby. Cô bé có thể không nhớ mặt người săn đuổi nó, chỉ
đơn giản là nó không nhận ra anh ta và không sợ. Nó chắc gì biết nhiều về ô tô,
dù là một xe mác ngoại đắt và hiếm nhất, và không để ý đến việc cả ngày chỉ vẫn
mỗi một chiếc xe bám riết nó. Nhưng cô bé nhất thiết nhận thấy ngay Baby. Nếu
con bé đủ sáng dạ, nó nhất định sẽ sợ. Nếu là đứa ngốc và không chú ý đến những
lời khuyên của bố, nó sẽ cắm mắt vào con búp bê và dễ dàng tiếp xúc, nếu thử bắt
chuyện với nó. Đúng, Baby là một phát kiến thành công mọi mặt. Arxen rất hài
lòng. Lão rất muốn nghe, giờ đây cái cô Naxtia máu lạnh, không thể xuyên thủng
này sẽ cất lên bài gì.
* * *
Tiếng chuông cửa làm Naxtia giật nẩy người. Chị liếc sang
Alexei đang cắm cúi vào tivi.
- Anh mở chứ?
- Thế cần không? - anh đáp lại câu hỏi bằng câu hỏi, không rời
khỏi chỗ.
Naxtia nhún vai. Chuông vang lên lần nữa.
- Chắc là cần. Thiếu gì chuyện...
Alexei bước ra gian ngoài, khép cửa lại sau lưng.
Tiếng khóa mở, và Naxtia nghe giọng nói quen thuộc của
Larsev:
- Naxtia ở nhà không?
Chị thở phào nhẹ nhõm, ơn Chúa, không phải bọn chúng! Khó mà
nhận ra Larsev. Bộ mặt rám nắng của anh xám ngoét, cặp môi có sắc xanh nhợt như
thường thấy ở người bị bệnh tim, mắt thành ra điên dại hoàn toàn. Anh bước từ
gian ngoài vào phòng, không cởi áo khoác, đóng cửa lại ngay trước mũi Alexei và
nghiêng về phía chị, thở một cách khó nhọc.
- Chúng đã bắt Nadia, - Larsev buột ra.
- Bắt đi là sao? - chị hỏi giọng bất chợt lạc đi.
- Cứ thế bắt đi thôi. Tôi về nhà - không có nó, và lập tức
có chuông điện thoại, chúng nói, cô bé của anh chỗ chúng tôi, sống khỏe mạnh,
nhưng đó là hiện thời.
- Và chúng muốn gì?
- Hãy dừng lại, Naxtia ơi. Tôi lạy cô, hãy dừng lại, đừng đụng
thêm gì nữa đến vụ án Victoria. Chúng chỉ trả lại Nadia cho tôi khi cô dừng lại.
- Khoan, khoan đã. - chị ngồi lên đi-văng và hai tay bóp
thái dương. - Nào, hãy bắt đầu từ đầu đi, tôi không hiểu gì cả.
- Đừng giả vờ, cô hiểu tất cả. Cô đủ sức chịu đựng và tự chủ
để không sợ và tránh tiếp xúc với chúng. Chúng quyết định hành động thông qua
tôi. Và tôi thề với cô, Naxtia, với những gì thiêng liêng nhất nếu xảy ra gì đó
với Nadia, tôi sẽ bắn chết cô. Tôi sẽ đi theo sau cô cho đến khi...
- Thế, phần này tôi đã hiểu, - Naxtia cắt ngang anh. - Và
tôi phải làm gì để chúng trả lại con gái cho anh?
- Cô cần nói với Olsanxki là không thể làm gì thêm được nữa
về vụ án Victoria. Olsanxki sẽ tin cô và đình chỉ vụ án.
- Cứ thế này anh ấy vẫn đình chỉ ngay sau Năm mới. Dù sao sớm
hơn cũng không được, luật pháp không cho phép. Anh muốn gì ở tôi?
- Tôi muốn cô ngừng chuyên trách vụ án mạng Victoria và để
cho việc điều tra vụ án được ngừng lại. Trên thực tế, chứ không chỉ cho có vẻ.
- Larsev nói chậm rãi, không rời ánh mắt khỏi Naxtia.
- Tôi không hiểu anh...
- Tưởng tôi không biết Gordeev chắc! - Larsev nổ tung. - Một
vụ thế kia! Sự bẩn thỉu thò ra tứ phía! Tôi đã mất mười ngày “tỉa tót”, san bằng,
tìm cách nào đó giấu sự bẩn ấy đi, nhưng không biết làm đến tận cùng, vì sau đó
cô đã thấy ra. Gordeev sẽ không bỏ những vụ như thế đâu, ông ta sẽ cắn xé chúng
cho đến chết.
Cô đừng có làm mụ đầu tôi bằng những ảo thuật với việc tạm
ngừng giả vờ nữa.
- Từ đâu anh biết sự đình chỉ là “giả vờ”?
- Tự tôi hiểu. Nếu cô hiểu tôi đã làm việc như thế nào những
ngày đầu, thì phải hiểu cả việc tại sao tôi đã làm điều đó. Mà đã là vậy - cô sẽ
không chịu lùi. Cả Gordeev cũng vậy. Tôi quá biết các vị.
- Thế Olsanxki nói gì?
- Nói rằng cô đã cắn vỡ tôi và tôi sắp vấp phải scandal.
Naxtia, Olsanxki dính líu gì ở đây? Quyết định về sự đình chỉ vụ án - đó chỉ là
một mẩu giấy đối với công tố viên, chứ không dành cho chúng ta, những nhân viên
tác chiến. Công tố viên xếp hồ sơ vào két sắt và quên nó đi cho đến lúc chúng
ta ngậm trong mỏ đưa đến cho anh ta cái thông tin cho phép tiếp tục điều tra.
Đó là anh ta ngừng làm việc chứ không phải chúng ta. Vì thế nên tôi muốn là cô
dừng nó lại. Bây giờ là 11 giờ rưỡi. Hai giờ đêm chúng sẽ gọi cho tôi, và tôi sẽ
phải cho chúng sự bảo đảm rằng cô sẽ để thi thể Victoria yên. Naxtia, tôi lạy
cô, Nadia cần được về nhà sao cho nhanh nhất. Có thể, chúng sẽ chẳng làm gì tồi
tệ với nó, nhưng nó bị sợ hãi, nó có thể bị sốc. Nó đã chịu khốn khổ khi
Natasa... - Larsev nghẹn đi, im lặng. - Nói chung, hãy lưu ý, Naxtia, nếu gì đó
xảy ra với Nadia, chỉ cô là có lỗi. Và tôi sẽ không tha cho cô. Không bao giờ.
- Còn anh, Larsev? Chính anh không có lỗi gì à? Anh không có
gì trách cứ bản thân ư?
- Tôi phải trách cứ bản thân tôi cái gì chứ? Trách rằng tôi
bảo đảm sự an toàn cho con mình? Chúng bấu lấy tôi gần như ngay sau khi Natasa
chết. Tôi đã nói chuyện với bố vợ - ông kiên quyết phản đối việc chuyển đến
Moskva. Họ có con và cháu ở Xamara, và chúng tôi sống chung với họ ở đâu cơ chứ?
Tôi không có tiền mua căn hộ lớn, cũng không có cơ hội nào đổi nhà của họ lấy
nhà ở Moskva, họ có hai phòng trong nhà tập thể. Bố tôi - một ông già ốm yếu bất
lực, ông đã ngoài bảy mươi, chính ông cần có sự chăm sóc, và tôi không thể để
ông lại cho Natasa. Hãy tin tôi, tôi đã tính đến vô số phương án. Thậm chí đã
muốn thuê một người phụ nữ kiểu như vú nuôi, để chăm lo cho con bé, nhưng túi
tiền không đủ. Đã muốn đổi nghề, nhưng cả việc này cũng không thành.
- Tại sao?
- Vì ở nơi cần những kiến thức của tôi thì mafia quanh quẩn
bên cạnh, và tôi lại phải lựa chọn: hoặc trở thành kẻ tội phạm, hoặc cả ngày lẫn
đêm run rẩy vì con gái. Chắc phải chọn một công việc hoàn toàn không cần chuyên
môn cao và lương thấp hơn nhiều, mà điều đó cũng không thể được. Cô biết giá một
bộ quần áo trẻ con bao nhiêu không? Còn trường học nơi Nadia đang học? Vả lại,
làm sao cô biết, cô cao hơn tất cả mọi thứ đó, cô không cần quan tâm đến lũ trẻ.
- Anh Larsev, gì mà anh phải...
- Xin lỗi, Naxtia, tôi không hiểu thế được. Cô cần phải hiểu
tôi, tôi không còn lối thoát.
- Anh có thể lập tức nói điều đó với Gordeev. Ông nhất định
đã nghĩ ra gì đó. Tại sao anh không tin ông ấy?
- Cô không hiểu, Naxtia ạ. Tôi không phải là người duy nhất.
Những người như tôi nhiều, nhiều lắm. Cô thậm chí không tưởng tượng nổi, chúng
đã giăng lưới của mình rộng thế nào đâu. Người của chúng có thể là bất kì ai, nếu
cô muốn.
- Cả Gordeev cũng có thể ư?
- Cả Gordeev cũng có thể.
- Tôi không tin. Không thể có điều đó.
- Thế tôi mới không khẳng định. Tôi chỉ muốn để cô hiểu: thực
tế chúng có thể tìm cách tiếp cận với bất cứ ai bởi chúng rất rõ thông tin và
biết về mỗi người trong chúng ta nhiều hơn chúng ta. Cứ cho là Gordeev trung thực,
nhưng khi cố gắng giúp tôi, sớm hay muộn ông cũng vấp phải người của chúng, và
thông tin lập tức thoát đi, và tôi sẽ bị chẹt cổ. Nếu tôi có thể tin chắc rằng
trong toàn bộ Tổng cục Điều tra Moskva chỉ một mình tôi là kẻ quái thai như thế,
hẳn tôi không một giây chần chừ chạy đến Gordeev nhờ giúp đỡ rồi. Hoặc, ví dụ,
đến cô. Nhưng bất hạnh là ở chỗ, chúng ta thì nhiều, nhưng chúng ta không biết
về nhau.
- Hóa ra, chúng điều khiển trọn vẹn chúng ta và chúng ta bất
lực trước chúng?
- Hóa ra là thế.
- Anh có biết gì về chúng không? Mà anh ngồi xuống, rốt cuộc,
đừng tựa cửa nữa, cuộc nói chuyện của chúng ta không chỉ năm phút đâu. Tiện thể
cởi áo ngoài ra.
Larsev chậm chạp vẻ miễn cưỡng lùi khỏi cửa, cởi bludông và
cẩu thả ném nó xuống sàn. Naxtia hiểu rằng hai chân không chịu nghe lời anh, vì
thế cử động của Larsev uể oải và không tự tin. Anh nhìn đồng hồ.
- Tôi phải kịp ra metro khi nó chưa đóng cửa. Vào hai giờ
chúng sẽ gọi điện thoại.
- Không sao, - Naxtia mỉa mai, - chúng sẽ gọi đến đây. Chúng
quá rõ là anh đi đâu, phải không? Thêm vào đó, chúng càng thú vị hơn khi cuối
cùng, được nói chuyện với tôi để tự khẳng định rằng anh không lừa chúng và anh
thực sự đã làm cho tôi sợ. Vậy anh rõ gì về chúng? - chị nhắc lại câu hỏi khi
Larsev đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
- Không nhiều. Chúng nhờ tôi chỉ hai lần, về những việc khác
nhau. Lần thứ nhất - hơn một năm về trước. Cô nhớ vụ án mạng Iuxupov chứ?
Naxtia gật đầu.
- Nhưng án đã được phá. Lẽ nào không phải?
- Đã được phá, - Larsev khẳng định. - Nhưng ở đấy có một thời
điểm tinh tế... Ngắn gọn, trong hồ sơ cần phải bỏ đi lời khai của một trong số
những người chứng kiến. Điều đó không hề ảnh hưởng đến chứng cứ tội lỗi của bị
can, cũng không ảnh hưởng đến mặt khách quan của sự cấu thành tội phạm. Dẫu sao
đó vẫn là vụ giết người đặc biệt tàn nhẫn, dù có những lời khai này hay không
cũng thế. Nhưng mà động cơ giết người đã thay đổi một cách cơ bản. Có lẽ cô vẫn
nhớ rằng, tòa xem vụ này được gây ra từ những kích động của bọn mất dạy. Còn
người chứng kiến kia đã nghe tên giết người nói thế nào với Iuxupov, và từ cuộc
trò chuyện này trở nên dễ hiểu rằng Iuxupov liên quan với một trong những nhà
băng mà qua đó những đồng tiền nhận từ việc vận chuyển phi pháp vũ khí và nhiên
liệu chiến lược từ Ijevsk được rửa. Iuxupov gian lận đút túi một số tiền lớn,
và giám đốc nhà băng trừng trị ông ta để làm gương cho hậu thế. Vậy nên cần phải
bỏ lời khai ấy đi, kiểu như không có nó.
- Anh đã làm việc đó như thế nào? Ăn cắp biên bản từ hồ sơ
hình sự ư?
- Ôi, tại sao phải thô lỗ như vậy. Có thể ăn cắp biên bản từ
hồ sơ, chẳng cần nhiều đầu óc gì, mà từ trí nhớ của người tiến hành hỏi cung
cơ, cô nói phải làm gì? Và thế là trong hồ sơ xuất hiện một biên bản khác,
trong đó người chứng kiến kia thừa nhận đang trong trạng thái say heroin, vào lần
hỏi cung đầu tiên, còn vào thời điểm vụ tội ác xảy ra thì không nhìn và nghe thấy
gì rõ ràng, bởi vì chính trước việc này người ấy đã chích và chờ cơn lên. Chỉ
có thế.
- Một công việc siêu hạng! - Naxtia nói một cách khâm phục.
- Và người ta trả anh bao nhiêu?
- Chả bao nhiêu. Chúng giữ tôi bằng Nadia chứ không bằng tiền.
Nỗi sợ là kích thích tố mạnh hơn nhiều so với tính tham lam, Naxtia ạ. Đơn giản
là đáng kinh ngạc, làm sao cho đến giờ cô vẫn trụ vững không hề sợ hãi.
- Ai bảo anh tôi không sợ? Thậm chí tôi đã thay ổ khóa, chưa
nói đến việc đưa Alexei về sống ở đây.
- Người ta nói cô không đến gần điện thoại?
- Tôi đang cố.
- Vô ích thôi, Naxtia ạ, cô tự thấy thôi. Cứ cho là cô không
sợ cho bố dượng - ông có thể tự bảo vệ. Mẹ của cô ở xa. Lại gần cô không dễ.
Nhưng chắc cô không bỏ mặc một con bé mười một tuổi chứ?
- Tất nhiên. Vậy chúng ta sẽ làm gì đây, Larsev? Chúng ta có
hai giờ để nghĩ ra cách cứu con gái anh. Hãy giải thích với tôi, chuyện đã xảy
ra thế nào.
- Hôm qua tôi và nó đến nhà Olsanxki chơi. Olsanxki do dự
mãi, sau đó nói rằng cô đã nghi ngờ tôi, và làm lại từ đầu toàn bộ công việc về
vụ án mạng Victoria. Tất nhiên là tôi mừng. Bởi khi những ảo thuật của tôi có
ai đó phát hiện ra, thì không thể sử dụng tôi thêm được nữa, vì thế người ta phải
để tôi yên. Ngay tối hôm ấy tôi thông báo với chúng. Còn hôm nay chúng bắt
Nadia và nói rằng, tôi phải làm mọi điều có thể để tác động đến cô. Bởi dù sao
cô cũng đã nghi ngờ tôi, tôi có thể hành động công khai, bởi vì cô đã có cách
nào đó khôn ngoan né tránh được áp lực từ xa.
- Những đòi hỏi của chúng là thế nào?
- Cả cô, cả Trernưsev, lẫn Morozov không được đến gần tòa soạn
“Vũ trụ”. Ngay khi chúng tin chắc được sự tận tâm của cô, chúng sẽ trả Nadia về
nhà.
- Thế nếu tôi hứa, nhưng sẽ lừa chúng?
- Đợi đã, đó chưa phải là tất cả. Sáng mai cô gọi bác sĩ về
nhà và lấy giấy nghỉ ốm. Ngồi mấy ngày ở nhà, không có những tiếp xúc thừa với
cả Gordeev, cả Trernưsev lẫn Morozov. Chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
- Nghĩa là điện thoại của tôi bị nghe trộm?
- Phải. Tiếp theo. Sáng mai cô sẽ gọi điện thoại ngay và nói
rằng giả thuyết của cô đã sụp đổ và cô không thể nghĩ ra thêm được gì nữa, và vụ
án có thể đình lại một cách thật sự chứ không chỉ cho có vẻ. Cô gọi từ đây để
chúng có thể kiểm soát. Sau đó cô gọi cho Olsanxki và nói với anh ấy cũng đúng
như thế. Sau đó cho Trernưsev và Morozov. Chỉ cần có kẻ nào chúi mũi vào “Vũ trụ”,
sẽ lập tức rõ ngay điều đó, và nó sẽ thể hiện trên người Nadia. Cháu trong tay
chúng, và với một sự lo lắng nhỏ nhất... Và đừng cố đi ra khỏi căn hộ. Chúng sẽ
biết ngay lập tức. Cô hiểu chứ?
- Không, không phải tất cả. Thứ nhất, tôi không hiểu, sao
hôm qua anh gọi và thông báo được với chúng về cuộc nói chuyện với Olsanxki.
Anh có điện thoại để liên lạc? Hay chính chúng gọi cho anh hàng ngày?
- Tôi chẳng có điện thoại nào cả. Có một tín hiệu quy ước mà
bằng cách đó tôi cho chúng hiểu rằng tôi cần tiếp xúc.
- Tín hiệu thế nào?
- Naxtia, đừng biến tôi thành thằng ngốc. Tôi chỉ muốn mỗi một
điều: để con tôi được an toàn. Và vì vậy tôi cần phải bảo đảm những đòi hỏi của
chúng được thực hiện. Tôi cần phải dừng cô lại. Nếu tôi nói với cô cách tiếp
xúc với chúng như thế nào, cô lại bày ra trò gì đó khác. Tôi phải nghĩ trước hết
về Nadia, chứ không về những quyền lợi của pháp luật. Vậy mà cô định qua mặt
tôi.
- Nghĩa là anh sẽ không nói?
- Không.
- Thôi được. Thêm một câu hỏi: tại sao chúng chỉ cần những bảo
đảm liên quan đến tôi? Chúng không sợ rằng Trernưsev và Morozov tự mình tiếp tục
công việc?
- Không, chúng không sợ. Trong vụ này cô là chính, nếu cô
nói công việc đã kết thúc nghĩa là nó kết thúc. Những người khác còn công việc
ngập đầu.
- Thế nếu tôi sẽ nói gì đó khác?
- Điện thoại của cô bị nghe trộm, đừng quên đấy. Một lời
không chắc chắn - và Nadia...
- Thôi, tôi hiểu, - Naxtia cắt ngang bực tức. - Anh không
nghĩ đến khả năng giấu cháu đi à? Gửi đi đâu đó chẳng hạn. Hay tổ chức bảo vệ
thông qua chính Gordeev.
- Trời ơi, tại sao cô không hiểu những thứ đơn giản như thế!
- Larsev nói với vẻ tuyệt vọng. - Nadia là con tin. Chúng cảnh cáo ngay với tôi
rằng nếu tôi cố làm gì đó, đơn giản - vô cùng đơn giản là chúng sẽ dọn tôi đi
và con gái tôi trở thành mồ côi và sẽ được giáo dục trong trại trẻ mồ côi. Có
thể, tôi là thằng ngu và đểu giả, có thể tôi yếu đuối và vô luân, nhưng tôi muốn
con gái tôi được lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc bằng những gì tôi có thể làm
cho nó. Cô nghĩ, như thế là tội lỗi ư? Lẽ nào tôi không có quyền muốn điều đó
và hướng đến nó? Nó bất bình thường và bị phủ nhận bởi đạo lí xã hội?
- Bình tĩnh lại đi, anh Larsev, - Naxtia nói mệt mỏi. - Tôi
sẽ nói với chúng tất cả những gì cần thiết.
- Và cô sẽ làm chứ?
- Sẽ làm. Nhưng anh nên biết rằng Gordeev rõ hết về anh. Ông
ấy có thể tính sai tình huống. Trong trường hợp ấy, ông sẽ không tin tôi và sẽ
làm theo ý mình.
- Từ đâu ông ấy rõ? Cô đã nói?
- Không, ông ấy biết từ lâu. Vì thế ông ấy loại anh khỏi vụ
Victoria. Hượm đã, đừng cắt ngang tôi. Tôi còn muốn hỏi đôi điều.
Naxtia nheo mắt và áp ngón tay vào hai má.
- Tôi nhớ lại. Anh nói, trong vụ này tôi là chính, vì thế
Trernưsev và Morozov sẽ nghe tôi một cách vô điều kiện. Chính xác chứ?
- Chính xác.
- Đó là ý kiến riêng của anh hay ai đó nói với anh?
- Cả hai. Tôi biết cô không phải mới một năm, tôi quen với
Morozov, với Trernưsev thì đã cùng làm việc nhiều lần. Tôi có thể nói chính xác
vai trò được phân chia như thế nào trong nhóm cô.
- Thế ai đã nói với anh?
- Chúng nói, chứ còn ai nữa.
- Rõ ràng anh được người ta chuẩn bị khá kĩ cho cuộc nói
chuyện với tôi, thậm chí đã vũ trang sẵn những luận cứ. Chỉ có điều là từ đâu
chúng biết rằng tôi là chính trong nhóm? Từ anh, hả Larsev?
- Không, xin hứa, không phải từ tôi. Chính tôi ngạc nhiên,
do đâu họ biết được.
- Thôi được, - chị khó khăn đứng lên khỏi đi-văng. - Tôi đi
pha cà phê, chứ không là đầu chẳng còn nghĩ được gì nữa.
Larsev chồm ngay dậy và bước về phía cửa.
- Tôi đi với cô.
- Để làm gì? Tôi không kéo Alexei vào công việc của mình,
anh có thể yên tâm.
- Tôi đi với cô, - Larsev nhắc lại một cách ương bướng. - Hoặc
cô sẽ ở lại đây.
- Anh có điên không đấy? - Naxtia nổi giận. - Sao đấy, anh
không tin tôi hả?
- Không tin, - Larsev nói cứng rắn, nhưng không dám nhìn thẳng
vào mặt chị.
- Thật thú vị. Anh lao đến chỗ tôi bất kể đêm khuya cầu xin
giúp đỡ, còn bây giờ thấy rõ là anh không tin tôi.
- Cô còn chưa hiểu hết. - Càng tiếp theo anh thốt nên lời
càng khó nhọc hơn. Dường như, mỗi lời nói gây cho anh một nỗi đau không thể chịu
đựng nổi. - Tôi không đến cầu xin sự giúp đỡ. Tối đến buộc cô làm cái điều
chúng đòi hỏi để đưa con gái tôi trở về. Cô hiểu ra chưa? Bắt buộc cô, chứ
không cầu xin. Làm sao tôi tin cậy cô khi trong đầu cô chỉ có mỗi những bài
toán mà cô yêu thích, còn tôi - đứa trẻ bị sợ hãi, bất lực, đứa con gái duy nhất
của tôi không có mẹ. Chúng ta không là đồng minh, Naxtia ạ, tôi với cô là đối
thủ, dù có Chúa chứng giám, tôi rất đau lòng. Nếu cô dám làm dù chỉ là bất cứ
điều gì hại đến Nadia, tôi sẽ tìm ra cách ngăn cô lại. Vĩnh viễn.
Với những lời này Larsev móc súng lục ra và cho Naxtia thấy
băng đạn lắp đầy. Naxtia hiểu rằng anh ta đã đến ngưỡng loạn thần kinh, khi
dùng vũ khí đe dọa chị, bạn đồng chí cùng công tác, thêm nữa chị là một phụ nữ.
“Không thể chọc tức anh ta, - Naxtia thầm nghĩ. - Ta là con
ngốc, đi nói chuyện với anh ta như người ngang hàng, như đồng nghiệp, như một
người có khả năng xét đoán tỉnh táo. Còn anh ta - đơn giản bị điên, một ông bố
bị giết chết bởi nỗi đau khổ”.
- Anh Larsev, anh nói gì thế, hãy nghĩ lại xem, - chị nói mềm
mỏng. - Nếu anh giết tôi, anh sẽ vào tù, lúc đó thì đích thực là Nadia phải vào
trại mồ côi. Nó sẽ lớn lên thế nào khi không có mẹ, và còn một ông bố là kẻ giết
người?
Larsev cắm ánh mắt vào mặt chị, và Naxtia cảm thấy nhột nhạt.
- Người ta sẽ không tống giam tôi. Tôi giết cô và Alexei của
cô mà không bao giờ có người khám phá ra nổi. Cô có thể khỏi nghi ngờ, tôi biết
cách làm điều đó.
Cánh cửa thận trọng hé mở, Alexei ngó vào phòng.
- Các bạn, có thể uống cà phê...
Ánh mắt anh lơ đãng trượt theo thân hình Larsev và chết lặng
khi dừng lại ở bàn tay xiết chặt khẩu súng lục đang hạ xuống.
- Cái gì thế? - anh hỏi vẻ phân vân nhưng hoàn toàn không sợ
hãi. Anh chưa bao giờ trông thấy vũ khí trong căn hộ của Naxtia.
- Anh Alexei, đó là súng lục kiểu “Macarov”, súng công vụ của
thiếu tá Larsev, - khó khăn kìm sự bực bội bởi tình thế lố bịch, Naxtia đáp, cố
nói sao cho bình thản nhất. Chị không muốn làm Alexei sợ và đồng thời thử cho
Larsev cơ hội, chọn kiểu nói nhẹ nhàng, chuyển tất cả thành trò đùa và thoát khỏi
trạng thái đờ đẫn nửa điên dại mà anh ta đang lâm vào.
- Và... cần gì nó ở đây?
Naxtia chuyển ánh mắt sang Larsev, hi vọng giờ anh ta sẽ nói
gì đó khôi hài và giải tỏa tình cảnh. “Nào, - chị thầm cầu khẩn, - hãy nói với
Alexei, rằng anh dạy tôi cầm vũ khí cho đúng, hoặc anh mô tả cho tôi một cách
sinh động các chi tiết của một vụ bắt giữ nào đó, hãy mỉm cười lên, cất súng
đi, bản thân anh cũng cảm thấy gai chướng, anh gây ra toàn bộ tình huống khủng
khiếp này, vậy thì cảnh cửa đã mở ra cho anh, hãy bước ra khỏi nó với vinh dự”.
Nhưng Larsev đứng với bộ mặt hóa đá, ngó đi đâu đó lên bức
tường, phía trên đầu Naxtia. Chị hiểu rằng anh ta bế tắc hoàn toàn. “Quỷ tha ma
bắt anh đi, đúng là có thể bắn lầm. - Naxtia thầm nghĩ với nỗi tuyệt vọng. - Mà
chẳng muốn chết lắm...”
- Đó là thiếu tá Larsev dọa chúng ta, - chị nói bình thản. -
Nếu anh và em không nghe theo anh ta, anh ta sẽ bắn. Tôi trình bày đúng chứ,
thiếu tá?
Larsev chầm chậm gật đầu. Naxtia cảm thấy trong đáy mắt anh
ta có gì đó rung lên. Hay đó chỉ là cảm giác của chị?
- Và phải làm gì để anh ấy không bắn chúng ta? - Alexei hỏi
vẻ thành thạo, cứ như không phải về sự tống tiền và cái chết, mà về việc sử dụng
vòi nước thế nào cho nó khỏi gãy vậy.
- Chúng ta phải ngồi ở nhà và không gặp ai hết. Có thể gọi
điện thoại, nhưng chỉ nói những đề tài trung gian.
- Chẳng có ngọt ngào hơn xà lim nhà tù, nếu ta chia sẻ nó với
người phụ nữ yêu dấu! - Alexei mỉa mai. - Và chúng ta có cái hạnh phúc như thế
được lâu không?
- Khoảng năm ngày. Năm ngày đủ không, thiếu tá? - chị hỏi
Larsev. - Các bạn anh sau năm ngày có kịp xóa hết các dấu vết không?
Trong đáy cặp mắt màu lục của Larsev, Naxtia lại cảm thấy sự
chuyển động nào đó, lần này chị cảm thấy rõ rệt hơn và hiểu rằng chị đã tìm được
giọng điệu đúng, rằng một chút nữa - và Larsev sẽ bừng tỉnh, trấn tĩnh và và
nhìn tình thế bằng con mắt tỉnh táo. Trong khi điều đó chưa xảy ra, anh ta có
thể bắn vào bất cứ giây phút nào, phản xạ lại với cả cử động nhỏ nhất và thậm
chí với tiếng động lạ, với tiếng chuông điện thoại bất ngờ. Điều chủ yếu -
không trật khỏi giọng điệu đã tìm ra. Chỉ mong Alexei không thốt ra gì đó nguy
hại!
- Thế có thể đi mua bánh mì không? - Alexei tiếp tục hỏi cho
rõ, dường như không hề có mối nguy hiểm chết người bên cạnh, mà đơn giản chỉ là
sự cần thiết thay đổi cách sinh hoạt một chút thôi.
- Không thể, anh Alexei ạ. Và không nên đi ra khỏi nhà, -
Naxtia nhẫn nại giảng giải, mắt không rời khỏi Larsev.
- Thế đem rác đi đổ? - đôi khi giáo sư Alexei thể hiện sự kì
diệu của tính tỉ mỉ. Còn anh bạn từ thơ ấu của Naxtia, Alexei tóc vàng hoe, rối
bù, lơ đễnh và kì quặc, người đàn ông đầu tiên và người gần gũi nhất của chị,
đôi khi lại nhạy cảm và tinh ý đến kinh ngạc.
- Có thể đi đổ rác, - Naxtia cho phép vẻ khoan dung, khi tiếp
tục dõi theo Larsev. “Đang nghe theo, - chị nghĩ một cách vui mừng, - đang nghe
theo”.
- Không, dù sao anh vẫn không hiểu, thiếu bánh mì thì thế
nào được? - Alexei nói giận dữ. - Hôm nay anh đã đi cửa hàng, đã mua một đống
thực phẩm chuẩn bị cho Năm mới, nên chúng ta có thể chống chọi được năm ngày một
cách bình thường, nhưng anh lại không dự trữ bánh mì. Cả sữa cũng vậy. Anh
không thể thiếu bánh mì và sữa, em biết rồi mà, Naxtia. Em hãy xin thiếu tá, có
thể, anh ấy sẽ gia ân.
“Sự chế phục, - chị nghĩ nhanh. - Cho đến giờ Alexei làm
đúng tất cả. Tình thế phải dẫn đến tận mức phi lí, lúc đó nó sẽ không còn có vẻ
nghiêm trọng. Nhưng ân huệ - đó đã là sự miệt thị. Mong Larsev đừng bùng lên”.
Larsev chăm chắm nhìn lên bức tường. Naxtia nhìn Larsev.
Alexei nhìn Naxtia. Và anh nhận thấy đôi môi chị bất giác rung lên sẵn sàng
cong lên một cách bất bình.
- Thôi được, các bạn, - Alexei nói vẻ hòa bình, dường như
không có gì đặc biệt xảy ra. - Tôi không chen vào chuyện của các vị. Nếu cần -
tức là cần, có gì phải bàn nữa. Công việc của các vị là đặc biệt, dẫu sao thì
tôi cũng không hiểu nó. Chỉ có điều các vị hãy giải thích cho tôi, vũ khí công
vụ của thiếu tá Larsev có liên quan gì ở đây?
- Liên quan ở chỗ, - Naxtia trả lời nhỏ nhẹ, - thiếu tá
Larsev cho em là đồ súc sinh và là kẻ vô tình. Con gái của anh ta bị bắt cóc và
nó trở về hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào cách xử sự của em, tức của anh
và em. Và anh ta nghĩ rằng em có thể làm gì đó gây nguy hại cho đứa bé. Anh ta
nghĩ rằng đối với em, đứa bé xa lạ - đó là một âm thanh trống rỗng, bởi vì em
không có con và em không hiểu được những tình cảm của người cha. Anh ta cho rằng
em có thể chẳng đếm xỉa đến một con bé mười một tuổi.
Alexei chuyển ánh mắt căng thẳng sang Larsev.
- Anh sao đấy, thực sự anh nghĩ thế à?
Larsev không động đậy. Anh ta đứng quay sườn về phía Alexei,
và điều gì đang diễn ra với anh ta, Alexei chỉ có thể xét qua vẻ mặt của Naxtia
mà trên đó, như tấm gương phản ánh lại những đổi thay nhỏ nhất của vị khách
đêm. Theo cánh mũi của chị động đậy như thế nào, hai má chợt đỏ lên ra sao và
gò má hằn nổi hơn, anh hiểu rằng đã đến thời điểm căng thẳng nhất. Cần một cú
thúc cuối, sau đó Larsev hoặc nổ súng hoặc choàng tỉnh.
Cú thúc phải là nhẹ, khó nhận thấy, nhưng chính xác một cách
hoàn hảo. Và làm cú thúc này phải là anh, Alexei. Giờ đây anh đang trên sàn xiếc.
Cả gian phòng nhìn vào anh, và anh phải nói một câu mà sau đó khán giả hoặc
bùng lên những tràng vỗ tay vì lời kết có hiệu quả, hoặc ném cà chua thối vào
anh vì một tiết mục buồn tẻ được trình diễn một cách vô hồn.
- Ôi anh thật là đồ ngốc, thiếu tá ạ! - Alexei nói giận dữ,
đặt vào những lời của mình sao cho nhiều hơn sự chân tình.
Khuôn mặt Naxtia lập tức dịu đi, và anh hiểu rằng đã bắn
trúng mục tiêu. Larsev đã thoát khỏi sự đờ đẫn, lưng đã thả lỏng, đầu cúi xuống.
Anh ta còng lưng và trong tích tắc dường như đã già đi chục tuổi.
- Hãy hứa với tôi là cô sẽ làm tất cả. Cô hứa chứ?
- Thì tất nhiên. Tất nhiên, tôi hứa, - Naxtia nói mềm mỏng -
đừng lo. Nào, chúng ta ra bếp, ở đấy ấm hơn.
Họ lặng lẽ uống cà-phê với bánh quy và nghĩ về cùng một điều.
Khi đồng hồ chỉ đúng hai giờ, mắt Naxtia chạm mắt Larsev. Cả hai chậm chạp đứng
dậy và đi vào phòng có máy điện thoại. Sau một phút chuông réo lên điếc tai.
Chương 12
Morozov bốn mươi tuổi nghĩ mình là kẻ không gặp may. Phần
đông các bạn cùng trang lứa với anh đã là trung tá, có người mang hàm đại tá. Vậy
mà anh cứ ngồi lỳ với chức đại úy, thậm chí không nhận nổi cái lon thiếu tá.
Công việc chủ yếu của anh là tìm kiếm những người mất tích,
cũng như những người bị tình nghi hay bị can trốn khỏi sự điều tra và tòa án.
Công việc đối với anh là vô vị và buồn chán, đã từ lâu anh không còn hi vọng được
thăng tiến và làm việc một cách thiếu sáng kiến cho đến lúc về hưu. Những năm gần
đây anh bắt đầu uống rượu, từng ít một, nhưng thường xuyên.
Lập tức anh đã không thích Naxtia, ngay từ ngày đầu tiên họ
cùng làm việc. Thứ nhất và chủ yếu, anh đã điên lên bởi ý nghĩ rằng anh phải
sát cánh cùng con nhóc kém anh cả chục tuổi, thế mà đã leo lên chức thiếu tá.
Đâu chỉ đơn thuần làm việc chung, mà phải dưới trướng cô ta! Không thể có đòn
nào nặng hơn thế đánh vào tính tự ái của anh. Thứ hai, anh không hiểu và không
thừa nhận các phương pháp làm việc của cô ta. Cái kiểu thông thái thế nào ấy:
các hồ sơ lưu trữ, sách tiếng nước ngoài, những cuộc hỏi cung đi hỏi cung lại bất
tận, cái cần violon và đủ thứ rối rắm. Vào thời mình, anh, Morozov được dạy làm
việc theo cách khác, không ngồi với cái vẻ thông thái trên đi-văng mà vắt chân
lên cổ chạy đi tìm kiếm... Cái công việc anh đã hiến trọn cuộc đời, công việc
được gọi là “truy tìm tội phạm” không thể là vô nghĩa. Chính thế, là truy tìm,
chứ không gì khác. Một trong những phương pháp chính trong công việc của anh được
gọi là truy tìm cá nhân. Anh chưa hề nghe về những phương pháp phân tích gì đó.
Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn biết về chúng.
Sự tức giận đối với cô bé từ 38 Petrovca đã dẫn đại úy công
an Morozov đến một ý tưởng có kết quả tốt là tự mình phá vụ sát hại Victoria. Một
cách độc lập. Một mình đơn độc. Cười nhạo tất cả. Tại đồn công an nơi anh làm
việc, mới đây có chỗ khuyết mà người nhận được nó, sẽ nhanh chóng nhận lon thiếu
tá, thêm bốn năm nữa - sẽ là trung tá. Đây là một cơ hội tốt, và bỏ mất nó thì
thật là ngốc. Cần phải đạt được thành tích, một thành tích nổi bật, to lớn, qua
mặt các thám tử của Cục Điều tra Moskva. Lúc đó thì trưởng phòng sẽ hài lòng,
ông ấy cũng chả yêu quý gì giới tinh hoa của Tổng cục Nội vụ Moskva. Nhưng hiện
thời Morozov chưa có ý định cho trưởng phòng biết về những kế hoạch của mình.
Khi có đơn báo về sự mất tích của Victoria, như thường lệ,
anh không căng thẳng lắm. Trẻ, xinh đẹp, hay rượu, chưa chồng - cần quái gì phải
tìm cô ta? Tỉnh ra, được một kẻ si mê thường lệ an ủi, rồi sẽ về nhà, cô ta biến
đi đâu được. Trong kinh nghiệm nhiều năm của anh có ít gì chuyện như thế. Thế
nhưng khi người ta tìm thấy Victoria bị xiết cổ ở km 75 trên đường Xavelovxk,
Morozov đã nhìn vụ này bằng con mắt khác. Ngay tuần đầu tiên sau khi phát hiện
ra xác chết, anh đã nghiên cứu một cách hết lòng về tuyến đường sắt Xavelovxk,
nói chuyện với các cảnh sát, rà soát tất cả các tàu nội hạt để tìm kiếm những
hành khách thường xuyên, những người có thể chú ý đến cô gái đẹp lồ lộ. Morozov
biết rằng, những người không sử dụng tàu nội hạt thường xuyên, không có thói
quen nghiêng ngó nhìn những người ngồi gần cạnh trong cùng một toa. Còn những
người đi thường xuyên thường đảo mắt tìm “người của mình”, người quen, cư dân
cùng thị trấn hay cùng làng để rút ngắn thời gian trên đường bằng những chuyện
phiếm.
Công việc tỉ mẩn kiên trì đã đem lại một số kết quả. Morozov
tìm được hai người đàn ông đã trông thấy Victoria có những tay “lực sĩ” nào đó
đi kèm trên tàu. Cả hai hành khách đều chú ý đến cô gái, bởi vì cô và các bạn đồng
hành của cô đã chiếm cái ngăn toa mà họ vẫn ngồi.
Hai hành khách này ở Dmitrov, sống cạnh nhau, làm việc ở
Moskva trong cùng một xí nghiệp và cùng một ca và đã nhiều năm đi vào thủ đô và
trở về bằng chỉ những chuyến tàu này, và không hiểu sao lại nhất thiết trong
toa thứ hai phía đầu tàu, ở ngăn thứ hai bên phải theo hướng tàu chạy. Thói
quen nhiều năm đôi khi mạnh hơn bất kì lí lẽ nào. Còn đến cái mức là họ cố ý đi
ra ga sớm để chiếm chỗ của mình. Nhưng lần ấy họ bị qua mặt và điều đó là bất
thường đến nỗi họ đã nhớ kĩ một cách bất giác.
Trên đường đi họ nhìn trộm cái nhóm khó hiểu, thì thầm bàn
tán rằng, có gì chung ở một cô gái đẹp, được chăm chút kĩ và ăn mặc đắt tiền
như thế với khuôn mặt khinh thị và ánh mắt bệnh hoạn thế nào ấy trên những bộ mặt
nhẵn nhụi không chút trí tuệ của những tên bò mộng này. Bọn “bò mộng” cố khơi
cho cô nói chuyện, nhưng người đẹp trả lời giật cục hoặc nói chung là lặng
thinh. Thỉnh thoảng cô gái đi ra khoảng nối toa với điếu thuốc lá và nhất định
có một gã trai đi kèm. Sau một giờ rưỡi, khi rời tàu ở Dmitrov, hai ông bạn đã
kết luận rằng cô gái đi đâu đó vì công việc, còn lũ “bò mộng” là vệ sĩ riêng của
cô. Dù có điều không hiểu là sao cô lại đi tàu. Nếu cô có đủ tiền nuôi vệ sĩ,
thì hẳn phải có xe riêng...
Và thế, đã xác định được rằng Vicloria có ba thanh niên tháp
tùng đã đi trên tàu nội hạt Moskva-Dubna hôm chủ nhật, ngày 24 tháng 10. Tàu rời
ga Moskva-Xavelovxk lúc 13 giờ 51 phút, đến sân ga km 75 lúc 15 giờ 34 phút.
Thi thể của Victoria được tìm thấy sau một tuần, thời gian xảy ra cái chết là
ngày 31 tháng 10 - mồng 1 tháng 11. Cần phải xác định, cô ta đã sống ở đâu cả một
tuần liền.
Chính vào thời điểm Morozov được báo là người ta đưa anh vào
nhóm tác chiến do Naxtia phụ trách. Anh vốn không phải là kẻ non nớt trong việc
thiết lập quan hệ theo hướng cần thiết cho bản thân. Quan hệ với Naxtia cũng
không là ngoại lệ. Moroxov tìm mọi cách để đánh bật khỏi chị bất kì sự mong muốn
giao thiệp nào với anh, và anh đã làm điều đó khá đạt. Naxtia không chất nhiều
nhiệm vụ cho anh và anh đã có thể tự do sử dụng thời gian để nghiên cứu vụ án mạng
Victoria. Anh thực hiện một cách kĩ lưỡng nhất những nhiệm vụ được giao, chỉ có
điều anh báo cáo kết quả cho Naxtia theo cách riêng. Không. Anh không xuyên tạc
thông tin nhận được. Đơn thuần anh chỉ không nói hết và nói chung là có khi đã
giấu nó đi, trao cho Naxtia chỉ những tin tức mà - chính anh không cần đến để lập
giả thuyết riêng. Thí dụ, chị không biết rằng Morozov đã tìm được những người
chứng kiến chuyến đi của Victoria trên con tàu nội hạt, đã xác định thời gian
chính xác của chuyến tàu này và thậm chí đã dựng nên những chân dung bằng lời
khá chi tiết về bọn đồng hành của cô. Về mặt chính thức người ta có thể cho rằng,
điều tra kĩ tuyến đường không cho kết quả gì cả.
Trong khi Naxtia cùng Trernưsev hỏi khắp bạn hè và người
quen của Victoria, trong khi xem xét trong các mối tương quan phức tạp gắn cô với
Cartasov và vợ chồng Colobov, trong lúc chị làm rõ ai và vì sao đã đánh Colobov
và làm cả một loạt việc cần thiết thì đại úy Morozov nghiên cứu các làng xung
quanh km 75, đưa ảnh Victoria, miêu tả vẻ ngoài của bọn “bò mộng” và cố tìm ra
chỗ mà Victoria có thể đã sống vào cái tuần khó hiểu ấy. Và khi Naxtia kịp làm
rõ rằng bằng cách nào đó Victoria đã có mặt ở ga Xavelovxk và chắc nhất đó là
vào chủ nhật, ngày 24 tháng 10, đã qua bao nhiêu thời gian từ thời điểm ấy,
thành ra việc nghiên cứu lại tuyến đường là vô nghĩa. Trong khi đó Morozov đã
tìm ra ngôi nhà cô gái đã sống trong nhóm thanh niên trẻ, qua chứng cứ của những
dân cư một làng. Người ta nhìn thấy cô gái chỉ một lần khi cô đến. Cô ta không
xuất hiện thêm nữa trước mắt dân địa phương. Thế nhưng Morozov làm quen được với
một cô bán hàng ở cửa hàng địa phương, theo khả năng có thể cô ta đã nhớ lại, rằng
những người tạm sống trong ngôi nhà của “chú Pasa” đã mua số lượng hàng như thế
nào. Xét mọi nhẽ, hóa ra, họ không thể ít hơn ba người, trong đó có một phụ nữ.
Morozov tìm đến cả chú Pasa, họ là Coxtiucov, người cho thuê
nhà. Bản thân ông ta sống ở làng Iakhrova bên cạnh, trong gia đình của con gái,
chăm sóc các cháu, luôn sẵn sàng cho thuê nhà của mình vào bất kì thời gian nào
trong năm và với bất kì thời hạn nào. Từ cuộc trò chuyện với chủ nhà thì không
có ai trong số những “bò mộng” đi trên tàu và sau đó sống cùng cô gái ở làng
Ozerki là người thỏa thuận về việc thuê nhà cả. Theo lời ông Pasa, đó là một
người đường bệ, tuổi chừng năm chục (có thể trẻ hơn một chút, nhưng chính xác
là ngoài bốn mươi), dễ gây lòng tin. Ông ta trả trước tiền nhà không cò kè, mặc
dù ông già khôn ranh đã đòi một cái giá cao không tưởng để sau đó, khi đã mặc cả,
ông sẽ xuống giá đáng kể, và người thuê nhà sẽ có cảm giác là dù sao cũng ước
lượng đúng giá thuê.
Ông Pasa không hỏi giấy tờ người thuê nhà, nếu người ta trả
tiền trước. Tất nhiên như vậy không đúng nội quy, nhưng công an địa phương biết
rõ ông và bỏ qua những người sống không đăng kí tạm trú, hơn nữa, vào mùa hè
ông già làm mọi thứ nghiêm túc theo luật. Nhưng mùa thu, khi đường sá nhầy nhụa,
đi từ Iakhroma đến km 75 để đăng kí cho người tạm trú đúng theo các nguyên tắc,
thì ông thực không muốn chút nào. Thế nhưng ông Pasa nhất thiết đã ghi tất cả
những gì liên quan đến ngôi nhà của mình vào một cuốn sổ dày mà từ đó Morozov mới
biết rằng, hợp đồng thuê nhà ở Ozerki với thời hạn một tháng từ ngày 24 tháng
10, chủ nhật, đến 23 tháng 11, thứ ba, được kí vào chiều thứ bảy, ngày 23 tháng
10.
Tiếp theo Morozov trông chờ vào may rủi và lao đi rà soát
tuyến xe hơi nối Moskva với Iakhroma. Anh hi vọng là người thuê nhà của ông
Pasa đã đến bằng ô tô. Trong trường hợp này là có hi vọng, dù yếu ớt. Nếu hắn
ta đi tàu đến Iakhroma, lúc ấy thì hỏng việc. Cả tuần khi Naxtia ở nước ngoài,
anh chửi rủa tuyết ướt, gió lạnh, sự bẩn thỉu nhớp nháp dưới chân và bệnh sổ
mũi không dứt, đi từng mét một trên xa lộ Dmitrovxki, dừng lại ở mỗi trạm cảnh
sát giao thông với mỗi một câu hỏi duy nhất: về những tài xế bị bắt giữ vì vi
phạm hoặc bị dừng để kiểm tra vào ngày thứ bảy, 23 tháng 10.
Người ta đưa cho anh những chiếc cặp nặng với các biên bản
trong tháng 10, và Morozov tỉ mẩn ghi chép tất cả các số liệu về những tài xế bị
dừng lại ở trạm ngày hôm ấy. Anh không tìm một ai cụ thể, bởi vì hiểu rằng sau
tay lái có thể là chính “người thuê”, có thể là bất kì ai đó khác. Hơn nữa,
Morozov tin tuyệt đối rằng, nếu người kia đi xe đến Iakhroma, thì nhất định
theo hắn sẽ có một trong số những “bò mộng” ngày hôm sau đến ở cùng Victoria tại
Ozerki. Chứ làm sao khác được? Dân làng trông thấy những kẻ mới đến, nhưng
không một người dân nào nhớ là họ có hỏi đường tới nhà ông Pasa. Điều đó có
nghĩa là chúng biết đường. Tức một ngày trước đó, khi đã trả tiền nhà và nhận
chìa khóa. “Người thuê” phải đi đến Ozerki, tìm ra ngôi nhà ấy và chỉ cho kẻ đi
cùng biết, để ngày hôm sau cái nhóm lạ lùng nọ không gây ra sự lộ liễu bởi những
câu hỏi thăm đường bất tận.
Morozov còn một câu hỏi nữa: tại sao chính vào thứ bảy, 23
tháng 10, “người thuê” lại tìm được nhà của ông Pasa, mà không cần một chỉ dẫn
nào của những cư dân Ozerki? Cái nhóm đến hôm chủ nhật thì người này người nọ
có trông thấy, còn không một ai nhìn thấy hai người đàn ông (hay chỉ một?
Không, có lẽ vẫn là hai) đi ô tô đến tìm ngôi nhà chú Pasa. Điều này là kì quặc.
Morozov không tìm ra sự lí giải cho sự kiện đó. Dẫu vậy, anh vẫn kiên định cho
rằng trong chiếc xe anh đang tìm kiếm, chí ít, phải có hai người. Tất nhiên, nếu
như có cái xe đó. Nhưng Morozov xua đi ý nghĩ về việc họ có thể lợi dụng tàu, bởi
nếu thế thì sẽ tước đi mọi triển vọng thành công.
Tại một trạm cảnh sát giao thông người ta hỏi anh:
- Đại úy, anh tìm ai thế? Có thể, chúng tôi biết hắn chăng?
- Nếu như mà tôi biết, - Morozov thở dài não ruột. - Thế
thôi, kiểm tra hú họa, nhỡ đâu gặp may.
- Và không biết tên?
- Không.
- Thế nhãn hiệu xe?
- Cũng không. Có thể, chúng có qua đây, nhưng không một lần
nào bị chặn lại.
- Phải, chàng trai ạ, - một trung sĩ cảnh sát giao thông đứng
tuổi lắc đầu. - Chẳng ganh tị gì với cậu. Cậu biết cần làm gì không? Hãy hỏi
quanh quanh Icsa. Hồi cuối tháng 10, ở đấy có một sự cố đặc biệt, hai đứa trẻ vị
thành niên trốn trại, nên cả tuần liền họ xới nát các xe cộ cho đến khi bắt được
chúng. Khách hàng của cậu đã đi đâu vậy?
- Đến Iakhroma.
- Thế thì không thể nào không qua Icsa được. Nếu hắn ta rơi
vào trúng cái tuần khi xảy ra những cuộc kiểm tra, nhất định hắn bị giữ và tất
cả các số liệu đều được ghi lại.
Morozov lao đi Icsa như bay trên đôi cánh. Đúng, vận may
đang chờ anh ở đây. Từ trại cải tạo các tội phạm vị thành niên lại đúng ngày
hôm trước, 22 tháng 10, thứ sáu, có hai trẻ vị thành niên bỏ trốn. Vả lại, gọi
chúng là vị thành niên chỉ là tương đối thôi: cả hai đều đã 18 tuổi, và chúng
chờ giai đoạn để chuyển đi ngồi nốt một thời gian không ít trong tù dành cho
người lớn. Cả hai tên đào tẩu đều dự cùng một vụ án cướp có vũ khí và giết người,
chúng ở chưa được một năm trong trại dành cho trẻ vị thành niên, và giờ đây
phía trước còn chín năm nữa đang chờ chúng trong những điều kiện khắc nghiệt
hơn nhiều và kém thuận lợi hơn nhiều. Cuộc vượt ngục, xét mọi nhẽ, nhờ ai đó “tự
do” tổ chức. Hai gã trai bị coi là nguy hiểm, có thiên hướng nghiêng về bạo lực,
vì thế ngay sau khi phát hiện sự đào tẩu, Icsa bị bao vây chặt mà không thể lọt
qua đó một cách kín đáo nổi. Đã biết chính xác rằng, bọn chạy trốn đang ẩn náu
đâu đó trong toạ độ 10km, và chúng đã bị tóm gọn khi vào ngày thứ năm hay thứ
sáu gì đó định thoát ra khỏi thị trấn.
Cũng chính tối hôm đó, trước Morozov đã có một danh sách dài
không tưởng gồm các tài xế và xe của họ đã đi qua Icsa về phía Iakhroma ngày 23
tháng 10. Cần phải bắt đầu chọn lọc.
Chú Pasa khẳng định rằng, người muốn thuê nhà đã đến gặp ông
sau bữa trưa. Từ danh sách, như vậy, lập tức loại trừ được những người đi theo
hướng Moskva-Iakhroma trước 12 giờ trưa và sau 6 giờ chiều. Sau đó được gạch đi
những xe tải công-ten-nơ, sau nữa là những xe trong đó có các gia đình và trẻ
nhỏ (với điều kiện chỉ có một người đàn ông), rồi đến những xe chỉ có một người
lái, hoặc theo tuổi tác không giống với “người thuê”, hoặc đàn bà.
Morozov ngồi lì với bản danh sách đến tận khuya cho đến khi
trong nó còn lại 46 xe tổng cộng là 117 người đi. 85 người là dân Moskva, và
Morozov lập kế hoạch chuyên sâu vào họ trước tiên. Đến thời điểm Naxtia từ
Italia trở về, đại úy đã có một kẻ bị tình nghi: một Colia Fictin nào đó, người
phụ trách “Variac”, câu lạc bộ thể thao thanh niên. Cùng với lão trong xe có
Diacov, người Moskva. Nhớ lại là các nhân chứng khi mô tả bằng lời về những bạn
đồng hành của Victoria trên tàu và trong làng, đánh giá chúng là những thanh
niên có dáng thể thao với cơ bắp được rèn luyện, Morozov hiểu ngay đây hẳn là
“dấu vết nóng”. Chí ít cũng đáng để thử. Nếu dấu vết hóa ra là giả, thì dù sao
trong danh sách vẫn còn 29 xe, chúng ta sẽ làm tiếp, anh nghĩ. Sang ngày 19
tháng 12, thứ hai, anh có cuộc hẹn gặp quan trọng với một người có thể kể đôi
điều về câu lạc bộ “Variac” và người phụ trách của nó. Vì thế khi Naxtia vừa từ
sân bay Seremetievo về nhà, tập hợp cả nhóm và cố ngoắc vào Morozov một hoạt động
thông thái như thường lệ, anh đã làm tất cả trong mức có thể, để né tránh công
việc này, ít ra cũng đến thứ hai. Vả lại, cô ranh từ Petrovca này lại nhún nhường
đến kinh ngạc, không áp đặt và không ra lệnh cho anh. “Anh không thể, tức là
không thể, - chị nhún vai nói. - Thì thứ ba anh vào cuộc vậy”.
Đến thứ ba, sự tự tin của đại úy Morozov đã vững thêm mấy phần
rằng Fictin và Diacov chính là những kẻ mà anh cần, dù vẫn còn nhiều mối ngờ vực.
Anh quyết định theo dõi câu lạc bộ, và rất chóng phát hiện ra rằng không chỉ
anh quan tâm đến Fictin và Diacov. Bằng con mắt nghiệp vụ sành sỏi anh lập tức
xác định được công việc của các đồng nghiệp. Hóa ra, cái cô Naxtia này (dù cố
thế nào anh cũng không tìm được từ gì khác đồng nghĩa chữ “con nhóc”, nên anh
thầm gọi chị hoặc con ranh, hoặc gọi “cái cô” kèm theo lớn), và thế, hóa ra,
cái cô Naxtia cũng lần đến được câu lạc bộ, chỉ có điều là từ một hướng nào đó
khác. Sự bực tức và thất vọng của đại úy là không giới hạn. Nhưng suy nghĩ một
hồi, anh bỗng thấu tỏ rằng anh có thể tự hào: một mình anh đã biết cách có được
cũng cái kết quả y như của Naxtia, người có trong tay cả một nhóm. Tất nhiên, đồng
thời Morozov hơi xấu hổ, vì anh giấu thông tin kiếm được, trong khi đó tất cả
những người còn lại đã hào phóng chia sẻ với anh, nên trong thực tế, anh có ưu
thế rất đáng kể. Nhưng điều đó không ngăn cản anh phấn khởi tinh thần và cảm thấy
một sự hăng hái đua tranh đúng là kiểu trẻ con. Mỗi khi sức mạnh ngang nhau,
anh nghĩ, thì còn có thể thi đấu tiếp. Cứ để chúng ta đến lúc nào đó cùng có mặt
tại một điểm, nhưng chúng ta đi đến đích theo các hướng khác nhau, đường đi của
chúng ta tiếp theo sẽ tách ra. Vậy rồi xem ai đi hết quãng đường nhanh hơn!
Nhưng Morozov không được ganh đua lâu với Naxtia. Diacov biến
đi đâu mất, đúng vào ngay mờ sáng hôm sau Naxtia gọi điện thoại và thông báo rằng
công việc về vụ án mạng Vicioria được đình chỉ và anh, Morozov, có thể tự xem
là đã tự do. Tất cả các giả thuyết có khả năng đã được kiểm tra, không một giả
thuyết nào trong số chúng dẫn đến thành công, lập tức sau lễ năm mới sẽ có quyết
định đình chỉ của công tố viên.
- Anh Morozov, cảm ơn vì đã giúp đỡ. Chúc anh nhân dịp Năm mới,
- Naxtia từ biệt, và giọng nói của chị không hiểu sao lại não nề.
“Sao, con ranh, không quen thua hả? - Morozov thầm nghĩ một
cách cay độc. - Thất vọng hả? Hẵng gượm. Thất vọng sẽ còn đến thế nào khi tôi
tìm ra những kẻ giết người. Cô sẽ gặm cùi tay, rằng đã lùi bước. Sao thế cô bé,
đã để sổng mất Fictin với Diacov? Cô đã giẫm chân lên đuôi của chúng, nghĩa là
cô đã có gì đó chống lại chúng. Sao cô lại vứt bỏ công việc giữa chừng? Cô
không tin chắc, và chẳng biết lí giải mối nghi ngờ bằng cách gì. Còn tôi thì
có. Vì tôi biết những điều cô không biết. Tôi biết Fictin thuê ngôi nhà nơi bọn
tay chân của hắn, trong đó có Diacov, đã giam giữ Victoria cả tuần. Tôi biết
ngôi nhà đó ở đâu. Tôi biết chủ nhà, người có thể nhận dạng Fictin, và biết cô
bán hàng, người biết cả ba con “bò mộng”. Tôi cũng có hai người có thể nhận ra
được những gã trai đi với Victoria trên tàu. Nếu đó chính là bọn trẻ từ câu lạc
bộ “Variac”, thì Fictin không tránh né nổi, lão bị buộc cứng vào vụ án mạng
Victoria”.
Morozov lại không nghĩ tới, tại sao Colia Fictin, phụ trách
câu lạc bộ thể thao thanh niên, đã tổ chức toàn bộ chuyện này với Victoria: đưa
cô ra khỏi thành phố, khóa chặt cả tuần và có bảo vệ, còn sau đó thì xiết cổ.
Đại úy ít quan tâm đến động cơ và toàn bộ sự rối rắm tâm lí.
Tại sao, thì có khác biệt gì đâu? Quan trọng là xác lập ai đã làm điều đó, còn
những câu hỏi “tại sao” và “để làm gì” thì mặc cho bản chất tìm kiếm lời đáp.
Đại úy Morozov là thế, và có thể, nét tính cách này làm anh
khác biệt với Naxtia, người luôn cố hiểu: Victoria đã biết hay đã làm gì nguy hại
đối với kẻ giết người và lại sao lại phải giết cô ta.
* * *
Sau cú điện thoại buổi sáng của Naxtia, Gordeev quyết định
không đi làm.
- Đêm qua tôi bị đau răng, - ông báo ngắn gọn với phó phòng
Jerekhov. - Tôi sẽ đi gặp bác sĩ. Nếu có ai hỏi - nói tôi đến sau bữa trưa.
Để vợ đi làm rồi, Gordeev chạy khắp trong căn hộ, cố sắp xếp
lại các ý nghĩ. Điện thoại của Naxtia bị nghe trộm. Họ đã xác định được điều
này. Chuyện gì xảy ra với cô ta? Kẻ nào đã tóm chặt cô ta đến thế? Và bằng cách
gì? Cần phải tìm khả năng bằng cách nào đó liên hệ với cô. Cô ấy có lẽ sẽ nói
là ốm và gọi bác sĩ. Có thể thử, thử chưa phải là tra tấn. Coloboc nhảy đến máy
điện thoại.
- Phòng đăng kí, - ông nghe thấy một giọng con gái thờ ơ.
- Đại tá Gordeev, trưởng Phòng Điều tra hình sự Moskva, -
ông tự giới thiệu vui vẻ. - Xin làm ơn nói giùm, nhân viên của thiếu tá Naxtia
hôm nay có gọi bác sĩ đến nhà không?
- Chúng tôi không cho những chỉ dẫn, - giọng đáp lại vẫn thờ
ơ như thế.
- Thế ai cho?
Nhưng trong ống nghe đã xèn xẹt những tiếng tút ngắn. “Đúng
là diều hâu” - Gordeev thốt to lên giận dữ và quay số điện thoại khác.
- Phòng điều trị ngoại trú, tôi nghe ạ.
Giọng nói này có cảm giác là có hy vọng đối với Gordeev.
- Chào chị, đại tá Gordeev Phòng Điều tra hình sự Moskva quấy
quả chị, - Coloboc dịu giọng vì có kinh nghiệm bởi thất bại đầu tiên, và chờ lời
đáp.
- Chào anh Gordeev, - vang lên trong ống nghe, và đại tá thở
phào nhẹ nhõm: ông đã gặp trúng người biết ông. Tiếp theo sự việc sẽ phẳng lặng
hơn.
Để phòng xa, ông phí thêm mấy giây và vài chục lời để diễn tả
niềm vui là trong phòng điều trị ngoại trú bệnh viện đa khoa mọi người biết đến
ông, và chỉ sau đó mới đi vào vấn đề chính. Trước khi tìm ra bác sĩ được gọi đến
nhà, ông còn phải gọi sáu cú điện thoại nữa, nhưng cuối cùng ông cũng đạt được.
- Anh may gặp được tôi, - bà bác sĩ Rascov nói. - Tôi đã ra
đến cửa rồi.
Bà im lặng, không cắt ngang, nghe những lời giải thích hồ đồ
và lẫn lộn của Gordeev.
- Giờ tôi nhắc lại. Anh muốn tôi nói với Naxtia về việc anh
gọi điện thoại và hỏi cô ấy có muốn chuyển gì cho anh hay không. Tôi cần phải,
bất chấp trạng thái sức khỏe thực tế, viết cho cô ấy giấy nghỉ ốm với thời hạn
cho phép tối đa. Hơn nữa, tôi phải xem kĩ cơ sở để nhập viện khẩn cấp và thảo
luận vấn đề này với bệnh nhân. Trong trường hợp thuận lợi, tôi, phải gọi điện
thoại từ nhà Naxtia đến quân y viện. Và cuối cùng. Tôi phải theo khả năng có thể,
tự khẳng định rằng cô ấy đang hành động dưới sự kiểm soát của ai đó hay không
có chuyện ấy. Tất cả chính xác chứ?
- Chính xác, - Gordeev thở phào nhẹ nhõm. - Và tôi rất muốn
nhờ chị, chị Rascova ạ, hãy đi đến cô ấy ngay và lập tức sau đó gọi cho tôi.
Tôi cần phải hiểu được nhanh nhất, chuyện gì đang xảy ra với cô ấy.
- Dĩ nhiên không phải là gọi cho anh từ nhà cô ấy chứ? -
Rascova cười vào ống nói.
- Dĩ nhiên, - đại tá khẳng định. - Tôi cảm ơn chị trước nhé.
Đặt ống nói, Gordeev nằm lên đi văng, đặt đồng hồ chuông trước
mặt và chờ.
Rascova nói địa chỉ đầu tiên cho tài xế và bắt đầu lật phiếu
khám của Naxtia, áng chừng đưa ra chẩn đoán nào đơn giản nhất để khỏi mất nhiều
thì giờ. Trong đời bà đã thấy khá đủ và đến tuổi sáu mươi hai của mình có kinh
nghiệm hơn bốn chục năm làm việc trong các cơ sở y tế phục vụ “các cơ quan quyền
uy”. Vì thế, yêu cầu mà đại tá Gordeev nhờ bà không làm bà bị sốc lắm. Thực tế
bà thậm chí còn phải phẫu thuật khối u không tồn tại cho một nhân viên tác chiến
trẻ, kẻ tự nguyện đâm cho bản thân một nhát dao, vì bệnh nhân cần thiết phải được
bí mật chở đi cấp tốc đến nơi khác, mà không thể thay đổi cuộc phẫu thuật nhằm
giữ bí mật.
Bệnh án của Naxtia làm bà thất vọng. Qua tám năm, tất thảy
chỉ một tờ giấy nghỉ ốm, và tờ này chỉ có sau khi đội “Cấp cứu” đưa cô ta đến
thẳng từ ngoài đường phố. Chẩn đoán - nghẽn động mạch. Thật ra, các ghi chép về
khám bệnh điều trị ngoại trú hàng năm của chị làm bà phấn chấn hơn. Những than
phiền đau lưng sau chấn thương. Giảm thần kinh động mạch. Loạn nhịp tim. Mất ngủ.
Viêm phế quản mãn tính. Những phân tích tồi tệ về máu - hậu quả của những lần
nhiễm trùng cấp do đi nhiều (chứ khác thế nào được, còn chờ gì nữa, nếu cô ta
không chịu lấy giấy nghỉ ốm?) Đi lại gần ngôi nhà trên xa lộ Xiolcovxki, bà
Rascova đã thầm sắp xếp sẽ ghi gì vào bệnh án, và bà đã chọn chẩn đoán bà sẽ viết
cho Naxtia, sinh năm 1960. Nhỏ bé, nặng nề, vụng về di chuyển trên hai chân ngắn
cũn, với mái tóc bạc cắt ngắn, cặp mắt cận thị sau đôi mắt kính dày cộp, bà
Rascova không hề giống một bác sĩ, mà giống một nữ diễn viên hài đặc trưng vẫn
đóng vai những bà nấu rượu lậu, cho vay nặng lãi, bà mối già và những vai khó
yêu tương tự. Chỉ có ai giao thiệp lâu với bà mới có thể đánh giá được sự hài
hước sôi nổi và trí tuệ sắc sảo của bà và tin rằng, thời trẻ bà quyến rũ khó diễn
tả và thậm chí là có sức cám dỗ theo kiểu riêng. Vả lại, chồng của bà Rascova
nhớ điều đó rất rõ và cho đến giờ vẫn xử sự với bà với sự dịu dàng và trân trọng.
Khi khám cho Naxtia, đo huyết áp, đếm nhịp tim và nghe tiếng
thở, bà Rascova nghĩ rằng người phụ nữ trẻ quả là rất đáng nằm viện để điều trị.
Trạng thái sức khỏe của cô chẳng đáng khen gì.
- Cô cần nằm viện, - bà nói, không ngẩng đầu khỏi bệnh án mà
bà đang ghi kết quả thăm khám vào đó. - Các mạch máu của cô yếu lắm, đã có một
lần nghẽn, lần thứ hai cũng chẳng xa gì đâu.
- Không, - Naxtia đáp nhanh và gay gắt. - Tôi không muốn vào
viện.
- Tại sao? - bác sĩ rời khỏi bệnh án và thò tay vào túi lấy
phiếu khám bệnh. - Viện quân y của chúng ta tốt lắm. Nằm nghỉ ngơi, sẽ có lợi
cho cô.
- Không, - Naxtia nhắc lại. - Tôi không thể.
- Vậy cô không thể hay không muốn? Tiện thể, thủ trưởng
Gordeev của cô rất lo cho sức khoẻ của cô. Ông đề nghị chuyển đến cô rằng, ông
sẽ không phản đối, nếu cô vào viện nằm. Ông ấy cần cô là người khỏe mạnh.
Naxita im lặng, run rẩy quấn chặt chiếc áo khoác ấm và giấu
chân dưới chăn.
- Tôi không thể nhập viện. Thực sự tôi không thể. Có thể, để
muộn hơn, sau một vài tháng. Nhưng bây giờ thì không. Mà bà thật sự đã nói chuyện
với Gordeev hôm nay ư?
- Phải, anh ấy gọi cho tôi, xin quan tâm hơn đến cô, bởi cô
đã báo ốm với anh ấy. - bà Rascơva viết giấy ốm, cẩn thận cất máy nghe nhịp tim
vào hộp và chăm chú nhìn Naxtía. - Gordeev lo cho cô. Cô không muốn chuyển gì
cho anh ấy chứ?
- Hãy chuyển cho chú ấy, rằng chú ấy đúng. Xin nói thêm cho
là tôi còn muốn làm rất nhiều việc. Nhưng tôi không thể. Tôi bị trói hết chân
tay. Tôi đã hứa và có nghĩa vụ giữ lời. Cảm ơn chú ấy đã quan tâm. Và cảm ơn bà.
- Đành vậy, - bác sĩ nói với tiếng thở dài khi đứng lên khỏi
bàn. - Tiện thể, chàng trai đáng yêu trên bậu cửa sổ tầng dưới - có phải kẻ ngưỡng
mộ của cô không?
- Hình như của tôi, - Naxtia cười dè xẻn.
- Chồng cô à?
- Vâng, tất nhiên, thật ra anh ấy không phải là chồng.
- Điều đó không quan trọng. Nói với Gordeev chứ?
- Xin bà nói giúp.
- Được, tôi sẽ nói. Hãy nằm đi, cô Naxtia, tôi nói tuyệt đối
nghiêm lúc đấy. Cô coi sức khỏe của mình thật không ra gì, không thể như thế được.
Hãy lợi dụng thời gian nghỉ lấy hơi, bởi dầu sao thì vẫn phải nằm ở nhà, hãy uống
thuốc, hãy ngủ thêm vào. Và ăn uống như cần thiết, cô có vẻ gầy gò bệnh hoạn đấy.
Sau khi Rascova đi rồi. Alexei bắt đầu im lặng mặc quần áo.
- Anh đi đâu? - Naxtia kinh ngạc khi thấy anh giận dữ cởi
phăng bộ quần áo thể thao và chui vào quần bò và áo len.
- Người ta kê thuốc cho em. Đơn thuốc đâu?
- Không thể mà, anh Alexei! Dù sao nó cũng không cho anh đi
đâu. Nghe thấy bác sĩ nói gì không? Nó ngồi trên cầu thang tầng dưới.
- Anh muốn nhổ vào! - Alexei nổi cáu. - Em ở đây chết trên
tay anh, còn lũ chó ấy thì cấu xé nhau vì mẩu xương của mình.
Anh cố tình mở khoá loạch xoạch và bước ra cầu thang.
- Ê, cậu chó cảnh! - anh gọi to.
Vang lên tiếng chân khẽ khàng từ tầng dưới, nhẹ nhàng nhảy
cách bậc, một gã trai tóc sáng kháu khỉnh đi lên.
- Hãy đến hiệu thuốc. - Alexei ra lệnh bằng giọng miễn kháng
cự. - Đơn thuốc đây, tiền đây. Cậu sẽ trả lại tiền thừa.
Gã trai im lặng cầm đơn thuốc và tiền, quay lại và chạy nhẹ
nhõm không tiếng động xuống phía dưới.
- Mua cả bánh mì, bánh mì đen ấy! - Alexei gọi theo.
- Anh cợt nhạo nó làm gì, - Naxtia nói vẻ trách móc khi anh
quay vào phòng. - Chúng ta phụ thuộc vào chúng hoàn toàn. Vậy thì hòa bình tệ hại
nhất vẫn hơn chiến tranh công khai.
Alexei không trả lời. Anh đi nhanh lại gần cửa sổ và nhìn ra
đường.
- Nó chạy đi rồi. - anh bình phẩm khi ngó theo thân hình
đang xa dần bằng bước chạy đều về phía hiệu thuốc. - Nhưng không phải là nó. Tức
là tối thiểu có hai đứa canh giữ anh và em. Một sự tổ chức nghiêm ngặt.
- Còn nghiêm gì hơn được nữa. - chị khẳng định rầu rĩ. -
Thôi để em nấu ăn vậy. Trời ơi, sao mà em lại bị dính vào thế này cơ chứ!
Thương con bé, cả Larsev nữa.
- Còn không thương mình sao?
- Cũng thương cả mình. Một vụ như thế, một bài toán hay như
thế! Bực đến chảy nước mắt. Thương cho cả Victoria. Em biết là vì sao chúng giết
cô ấy mà. Dù nếu không tự dối lòng, em đã rất sẵn sàng tính đến chuyện là người
ta sẽ không cho em đào bới sâu cái vụ này. Em chỉ không biết, vào thời điểm nào
người ta bắt em dừng lại và họ sẽ làm điều đó bằng cách gì. Trước kia hẳn thủ
trưởng Cục điều tra đã gọi em tới và lịch sự ra lệnh bỏ vụ này lại và chuyên
tâm vào vụ tội phạm khác mà để phá án còn phức tạp, khó khăn hơn nhiều và vì thế,
các lực lượng tốt nhất được ném vào đó, và em cần phải xem đó là vinh dự, rằng
chính thượng cấp đã cho gọi em, đánh giá cao tri thức và kĩ năng của em, đề nghị
em tham gia vào lễ hội toàn dân truy bắt một tên giết người nham hiểm và đáng sợ.
Hoặc kiểu gì đó tương tự. Còn Coloboc chỉ thở dài nặng nề và khuyên đừng ôm lấy
đầu, dù chính ông đang điên tiết và âm thầm làm theo ý mình, nhưng tự ông sẽ
không để em phải chịu cơn thịnh nộ của lãnh đạo. Trước kia mọi thứ đều được biết
trước: cả những phương pháp của họ, cả phản ứng của bọn em. Chứ bây giờ - chính
quỷ sứ cũng gẫy chân, chả bao giờ biết ai và ở đâu, vào thời điểm nào và bằng
cách gì tóm lấy yết hầu ta. Và chẳng có sự tự vệ nào. Người giàu trở nên quá
nhiều trong phép tính đối với mỗi linh hồn của một tay công an nghèo, và vì tiền
họ có thể mua các tay súng mà sẽ ép anh. Thậm chí khi tất cả chúng ta bỗng đều
trở nên trung thực, vô tư và chúng ta tự nguyện muốn sống trong những căn hộ nhỏ
bé với trẻ nhỏ và bố mẹ bị bại liệt, khi không có khả năng thuê người có chuyên
môn chăm sóc cho họ. Mà nói gì cơ chứ! Anh Alexei, anh rất đúng: lũ chó cấu xé
nhau vì mẩu xương của mình. Một cô gái trẻ thì đã chết...
* * *
Xem danh sách những yêu cầu gọi đến nhà và cố sắp xếp tuyến
đi của mình một cách hợp lí nhất, bà Rascova phát hiện ra có một địa chỉ nằm
không xa nhà của bà. Điều đó là rất hợp. Bà Rascova quyết định đến thăm bệnh
nhân, sau đó ghé qua nhà uống trà và nhân thể gọi điện thoại cho Gordeev. Bà
Rascova sống rất xa phòng khám đa khoa, vào những ngày làm việc từ 8 giờ sáng,
bà phải dậy khi còn mờ mịt, và thường đến 11 giờ, bà cảm thấy đói kinh khủng.
Đi vào căn hộ của mình, bà lập tức nghe thấy những giọng nói
vọng ra từ phòng khách. “Lại các nhà sưu tập tem”, bà Rascova hiểu ngay. Mới
đây chồng bà nghỉ hưu và bỏ toàn tâm sức vào thú vui của mình, luôn trao đổi,
mua bán, trưng bày, hội thảo, sách chuyên môn và thậm chí cả những buổi lên lớp.
Trong nhà thường xuyên có khách thăm, còn các hồi chuông điện thoại thì réo lên
nhiều đến nỗi cả con cái lẫn bạn bè và đồng nghiệp của chính bà, nhiều khi mấy
ngày liền không thể gọi nổi cho họ. Kết thúc mọi thứ nhờ các mối quan hệ và quà
cáp, trong căn hộ xuất hiện chiếc máy điện thoại thứ hai với số khác, dành
riêng cho các nhà sưu tập tem và cuộc sống đã trở lại bình thường.
Bà Rascova nhẹ nhàng đến mức có thể với hình thể của mình,
đi ra bếp, bật ga đun nước và ngồi xuống bên máy điện thoại.
- Mọi việc chỗ Naxtia của anh tồi tệ lắm, - bà báo thì thầm
cho Gordeev.
- Chuyện gì với cô ta? - Gordeev hoảng lên.
- Thứ nhất, cô ta thực sự đang ốm. Tôi đã hết sức nghiêm khắc
đề nghị cô ta nhập viện, có đủ cơ sở cho điều đó.
- Và cô ta trả lời thế nào?
- Từ chối thẳng thừng.
- Động cơ?
- Người ta canh chừng cô ta, thêm nữa lại hoàn toàn công
khai, không e ngại. Đó là điều thứ hai. Thứ ba, cô ấy nhờ nói với anh, rằng anh
đã đúng. Cô hẳn muốn làm rất nhiều, nhưng không thể, bởi vì đã hứa và có nghĩa
vụ giữ lời.
- Cô ta hứa với ai?
- Anh Gordeev ạ, tôi chuyển tất cả đúng từng lời. Cô ấy
không nói gì thêm nữa.
- Chị Rascova ạ, chị có ấn tượng riêng gì không về tình huống
này?
- Ồ... Có nhiều hoặc ít. Naxtia bị ức chế, rầu rĩ, cô ấy biết
cô đang bị canh chừng. Theo tôi, cô từ chối vào viện vì bị cấm ra khỏi nhà bằng
mối đe dọa gây khó chịu cho ai đó trong số người thân.
- Cô ta một mình ở nhà?
- Với cô ấy còn một người đàn ông tóc hoe rối bù nào đó.
- Tôi biết anh ta, đó là chồng cô ta.
- Không phải chồng, - vốn quen gọi sự vật đúng tên, bà
Rascova phản đối.
- Ồ, không quan trọng, - Gordeev tránh né sự giải thích. -
Thì cứ cho là bạn vậy. Thế ai là lính gác?
- Một thanh niên với bộ mặt thiên thần. Ngồi trên bậu cửa sổ
chỗ cầu thang giáp tầng.
- Chị không nhận ra thêm ai nữa chứ?
- Thú thực, tôi đã không chú ý nhìn xem. Tôi nhìn thấy thằng
kia cũng chỉ vì hắn lên cầu thang và xem ai đang bấm chuông nhà Naxtia.
- Đúng là xấc xược, - Gordeev nhận xét.
- Thì tôi đã nói với anh là chúng không che giấu mà. Theo
tôi, bằng cách đó chúng hòng gây áp lực lên cô ấy.
- Hoàn toàn có thể, - đại tá đồng tình vẻ trầm ngâm. - Cảm
ơn chị Rascova. Chị thậm chí không tưởng tượng nổi, chị đã làm cho tôi nhiều
như thế nào đâu.
- Tại sao chứ, tôi tưởng tượng được, - bà Rascova cười vào ống
nói.
Xong cuộc nói chuyện, bà quay lại để tắt bếp và thấy ông chồng
đang đi vào.
- Thế mà tôi không nghe thấy bà đã về lúc nào, - ông nói khi
đi lại hôn lên chỏm tóc bạc của bà.
- Có mà nghe, chỗ ông lại tụ tập những kẻ cuồng tín tem thư.
Nhà có bị trộm sạch thì ông cũng không nhận ra, chỗ các ông ồn kinh khủng.
- Không đúng, bà nó ạ, - ông chồng phật ý. - Chẳng có sự ồn
ào đặc biệt nào cả. Bà về hẳn rồi chứ?
- Không, uống cốc nước chè và tôi lại chạy đây. Hôm nay nhiều
cuộc gọi quá, đã bắt đầu đợt dịch cúm mới.
- Chả lẽ tất cả đồng loạt bị cúm ư? - ông chồng ngờ vực, ông
vốn chỉ thừa nhận hai chẩn đoán - chứng nhồi máu và đột quỵ, và cho tất cả mọi
thứ bệnh còn lại chỉ là sự trốn tránh làm việc. Chắc là trong số bệnh nhân của
bà - một nửa là giả vờ. Trong thời tiết tệ hại thế này người ta không muốn đi
làm, vậy là dồn đuổi bà, một bà già, một cách vô ích.
Bà Rascova im lặng nhún vai, làm một ngụm nước chè nóng bỏng
và cắn một miếng lớn bánh mì mềm phết lớp bơ dày kèm một lớp kem cam đáng nể.
Bà luôn luôn là người thích chất bột và đồ ngọt.
- Eo lưng của ông thế nào rồi? - bà hỏi.
- Nhói nhẹ, nhưng đã khá hơn nhiều rồi.
- Hôm nay lại sẽ chạy đến chỗ tụ tập hội tem của các ông chứ
gì?
- Bà nó ơi, xin hãy có thái độ tôn trọng đối với thú vui vô
hại của tôi. - chồng của bà Rascova mỉm cười nói - đó là môn chơi trí tuệ và
danh giá. Hẳn bà không muốn để cho tôi buông thả, bắt đầu uống rượu và suốt
ngày đánh xúc xắc ngoài sân chứ?
- Tất nhiên, tôi không muốn, - bà cười thân tình và uống một
hơi cạn cốc trà và hối hả nhai nốt bánh mì. - Xong, ông xã, tôi chạy đây, ông
có thể mời khách uống trà. Hôn ông nhé! - bà kêu lên khi đã ở phòng ngoài, mặc
bành tô và mở cửa.
* * *
“Lũ đểu cáng”, - Gordeev giận dữ thầm nói khi đang bước uể oải
từ metro đến tòa nhà ở Petrovca. Bất kể Năm mới đang đến gần, ở Moskva vẫn băng
giá, ướt át và bẩn thỉu, thỉnh thoảng tuyết rơi và lập tức hoà lẫn với nước và
sự bẩn thỉu. Bầu trời xám xịt và nặng nề, và tâm trạng của đại tá Gordcev cũng
như thế. Ông đi, so vai, thọc tay sâu trong túi áo bành tô và ngó xuống dưới
chân.
“Chúng nắm Naxtia bằng gì? Bằng gì đó rất đơn giản nhưng hiệu
quả. Không vô cớ mà người ta nói, không có đòn chống lại cái choòng. Trong khi
chúng thận trọng tiếp cận cô ấy từ sau các góc khuất, cô ấy đã tránh né được
chúng. Giờ đây, chúng tiến hành bất chấp trở ngại, công khai và không hề e dè nữa.
Thật ra, sự thông thái của nhân dân còn có phần tiếp theo: không có đòn chống lại
cái choòng - ngoài cái choòng khác. Lấy đâu ra cái choòng khác này? Ôi, nếu mà
biết được chúng lấy gì khống chế Naxtia”.
Và còn một thứ không để Gordeev yên lòng. Tại sao Naxtia
không lợi dụng sự giúp đỡ của bác sĩ Rascova? Cô có thể chuyển qua bà toàn bộ
thông tin cần thiết bằng lời hoặc thư, rồi ông sẽ nghĩ ra gì đó. Tại sao cô ta
không làm điều đó? Coloboc quá biết rõ cô thuộc cấp của mình và không thể có ý
nghĩ rằng Naxtia đơn thuần lại không đoán ra để làm điều đó. Không thể có chuyện
đó. Vậy thì có thể là gì? Gordeev có cái cảm giác là sự kiện chính là thông tin
chủ yếu.
Naxtia thực tế là không chuyển điều gì mới mẻ, có giá trị và
thú vị qua bác sĩ, bằng cách đó muốn nói điều gì với ông. Nhưng là gì? Gì chứ?
Gordeev bất ngờ tăng nhanh bước, rồi chạy như cơn lốc qua
các hành lang tối om của Petrovca 38, bay vào phòng của mình, vứt chiếc bành tô
ướt lên cái ghế trong góc và gọi Jerekhov, phó của mình đến.
- Chuyện gì xảy ra chỗ chúng ta thế? - ông hỏi giật cục.
- Không có gì gấp gáp lắm, - Jerekhov đáp bình thản. - sự cổ
hủ thường lệ. Tôi chủ trì giao ban sáng thay anh. Lexnicov kết thúc vụ án cưỡng
dâm ở công viên Bitsevxk, công tố viên rất hài lòng với cậu ấy. Xeluianov lại
say như thường, đến chiều sẽ tới. Anh ta hôm qua còn kịp bay đi thăm các con,
sau đó như thường lệ, lại rơi vào trầm cảm sâu sắc. Người ta treo lên chúng ta
vụ giết một thành viên ban lãnh đạo nhà băng “Iunic”, tôi đã giao nó cho
Cotrotcov và Larsev. Naxtia ốm. Tất cả mọi người còn lại đều khỏe mạnh, theo
các vụ án cũ. Răng của anh thế nào?
- Răng ư? - Gordeev nhướn lông mày vẻ không hiểu. - À, cảm
ơn. Người ta đã chấm thuốc, hóa ra hở dây thần kinh.
- Anh vờ vĩnh gì vậy? - Jerekhov hỏi nhỏ. - Anh chẳng đau
răng, và cũng không đến bác sĩ nào cả. Từ bao giờ anh bỗng nói dối tôi vậy?
“Đấy, lại phải giải thích với Jerekhov nữa. Chúa ôi, vì sao
ta bị trăm thứ khổ thế này, tại sao ta luôn luôn phải che giấu điều gì đó? Nói
dối ai đó, không nói hết về gì đó? Tại sao kĩ sư hay thợ hàn có thể cho phép bản
thân trung thực, cởi mở và chân tình, không nói dối khi không cần thiết và bình
thản ngủ đêm đêm, còn ta thì không thể? Cái nghề gì thế này cơ chứ, bị Chúa trời
nguyền rủa, mọi người khinh bỉ, số phận xúc phạm! Ôi. Jerekhov thân yêu, gần
hai chục năm cậu luôn trước mắt tớ, cậu là cánh tay phải của tớ, cậu - người trợ
thủ thứ nhất, hi vọng và chỗ dựa của tớ. Cậu đã khóc trong chính căn phòng này
khi các bác sĩ nói rằng vợ cậu bị ung thư, bởi vì cậu là người có vợ và không
thể sống cùng cô ấy những tháng cuối của cuộc đời ngắn ngủi và không mấy hạnh
phúc của cô ấy. Sau đó cậu lại khóc, nhưng là do sung sướng bởi vì bác sĩ đã lầm,
và người vợ yêu thương của cậu, dù bệnh nặng nhưng được sống cho đến tận giờ và
hoàn toàn có thể, sẽ sống quá cậu và tớ. Tớ luôn tin cậu. Jerekhov ạ, và chưa một
lần, cậu nghe thấy không, chưa một lần trong suốt hai chục năm cậu phụ lòng tớ.
Tớ và cậu luôn luôn ở những quỹ đạo khác nhau, bởi vì cậu cãi cọ suốt với tớ và
như thông lệ, không đồng tình ngay, cũng như sau đó, khi tớ đưa ra hết tất cả
các luận chứng của mình. Nhưng trong quá trình những cuộc cãi cọ của chúng ta
thì các phương kế và nước cờ được mài giũa và đánh bóng, dù nói thực với cậu,
đôi khi tớ rất muốn giết cậu. Cậu không có trí tưởng tượng, sự bay bổng, sáng tạo.
Trong cậu không có bể rộng và tầm vươn xa. Thế nhưng tớ lại có những thứ ấy, thậm
chí dư thừa đến nguy hại đối với những người xung quanh. Cậu là kẻ bảo thủ và
hoạnh hoẹ, cậu là kẻ kĩ tính và thận trọng quá, cậu - bẳn gắt và càu nhàu, cậu
trẻ hơn tớ đến tám tuổi theo chứng minh thư và già hơn bảy chục tuổi về đường đời.
Tớ với cậu bao giờ cũng ở hai quỹ đạo khác nhau, nhưng tất cả những năm này tớ
vẫn yêu và tin cậu. Tớ làm gì bây giờ? Có thể, cậu sẽ dạy cho tớ?”
Thầm làm dấu thánh, đại tá Gordeev đã có quyết định.
- Jerekhov này. - ông bắt đầu bằng giọng đều đều dửng dưng,
cố gỡ bỏ sự run rẩy bên trong và dập đi cái giọng dính nhớp đang thì thầm châm
chọc: “Thế nếu cậu ta cũng..? Từ đâu anh biết rằng cậu ta không cùng với
chúng?”
Jerekhov nghe thủ trưởng mà không cắt ngang. Cặp mắt đen nhỏ
của ông nhợt đi một cách chăm chú, đôi vai thường hơi lòng khòng lại cong xuống
làm ông có vẻ hoàn toàn không có cổ, cũng như ngực, và cái cằm cúi thấp như đã
vĩnh viễn dính vào lòng bàn tay mà ông dựa vào.
Càng nghe Gordeev nói, cặp môi Jerekhov càng trở nên mỏng
hơn cho đến cuối cùng hàng ria mép thanh mảnh được tỉa gọt cẩn thận đã khép lại
cùng với cằm. Giờ đây ông ta trông có vẻ khiêu khích, quái dị vô cùng, gợi nhớ
đến một con chồn co rúm đang chuẩn bị tấn công.
Khi Gordeev dừng lại, phó của ông vẫn im lặng một chốc, sau
đó hít thở sâu, vươn vai, thả những ngón tay nắm chặt, nhăn nhó vẻ bệnh hoạn và
xoa xoa eo lưng cứng đờ.
- Jerekhov, cậu nói sao? - Gordeev phá vỡ sự im lặng.
- Nhiều chuyện lắm. Thứ nhất. Điều đó không liên quan với
công việc, nhưng dù sao tôi vẫn sẽ nói rằng, tôi với anh làm việc với nhau đã
lâu, và ơn Chúa, sẽ còn làm việc cùng nhau tiếp nữa. Anh nghi ngờ tất cả, trong
đó có cả tôi. Anh khó quyết định cho cuộc nói chuyện hôm nay với tôi, bởi vì
anh nghĩ rằng Larsev có thể không phải là nhân vật duy nhất trong vụ này. Cả
bây giờ anh vẫn chưa tin chắc đến tận cùng, rằng anh có sai lầm hay không khi
bàn bạc với tôi về vụ Victoria. Và tôi muốn để anh biết, anh Gordeev ạ: tôi
không phật ý đâu. Tôi hiểu, anh đã nặng nề đến thế nào khi nghi ngờ những ai mà
anh yêu quý và tôn trọng. Nhưng anh phải thừa nhận rằng đó là những mặt tối, mặt
bẩn thỉu của công việc chúng ta. Không thể tránh nổi chúng, không thoát nổi
chúng, vì thế anh không phải khó xử. Không phải anh nghĩ ra điều đó và không phải
anh có lỗi.
- Cảm ơn cậu, Jerekhov, - Gordeev nói nhỏ.
- Chả có gì, - Jerekhov mỉa mai. - Bây giờ là điều thứ hai.
Hãy trả lời: anh muốn gì?
- Trong nghĩa nào?
- Trước anh có hai vấn đề: vụ án mạng Victoria và các thuộc
cấp của anh. Anh cần phải suy tính, hai việc không thể giải quyết xong cùng một
lúc. Sức chúng ta hơi yếu. Vậy tôi mới hỏi anh, trong hai vấn đề anh muốn giải
quyết vấn đề nào và chịu hi sinh vấn đề nào.
- A cậu đã thay đổi, Jerekhov ạ, - Gordeev nhận xét. - Còn
nhớ, mới năm trước tớ và cậu suýt cãi nhau, khi tớ thuyết phục cậu rằng có thể
hi sinh việc tìm kẻ sát nhân, nếu thay vào đó nhận được khả năng hiểu cái tổ chức
nào đã thuê hắn làm việc. Lúc ấy cậu kiên quyết không đồng ý và đe dọa tớ bằng
đủ mọi sự trừng phạt của Chúa vì sự phản bội các lợi ích của công lí. Cậu chưa
quên chứ?
- Chưa quên. Tiện thể, đó không phải là một năm về trước mà
năm rưỡi. Anh luôn luôn chóng hiểu hơn tôi, nắm bắt ngay mọi sự đổi thay, vì thế
trong hai ta, thủ trưởng không phải là tôi, mà là anh. Anh Gordeevạ, tôi là kẻ
đần độn, anh biết rồi mà. Điều mà anh rõ từ năm ngoái, chỉ bây giờ tôi bắt đầu
hiểu. Vậy thì hãy nói với tôi, anh có định phá vụ án mạng Victoria không?
- Trung thực chứ?
- Trung thực.
- Nếu trung thực thì không. Tôi có thể làm điều đó, nhưng
không muốn.
- Tại sao?
- Thương mọi người. Người đã cho khởi động những lực lượng
như thế để che giấu sự cưỡng dâm mà thời hạn đã qua từ lâu và thậm chí vì điều
đó đã có những tội ác mới. - một kẻ như thế không phải lo gì cả. Toà án và nhà
tù không đe doạ hắn, kẻ bị nạn không báo công an, nên không thể quy cho hắn
trách nhiệm hình sự trong bất cứ trường hợp nào. Việc chuyển các bản thảo ra nước
ngoài và việc sử dụng chúng, thậm chí nếu mang lại những thu nhập khổng lồ sẽ
không bị trừng trị về mặt hình sự, đó là lĩnh vực quyền tác giả. Và nếu hắn đã
sợ hãi đến nỗi tổ chức vụ giết cô gái khi vừa bốc một chút mùi cháy khét, điều
đó có nghĩa là thanh danh của hắn đang bị đe dọa, mà thanh danh ấy rõ ràng
trong trường hợp này còn đáng giá hơn so với tự do. Mà Jerekhov ạ, chẳng có gì
quý hơn tự do cả. Chỉ trừ cuộc sống.
- Và gì tiếp theo? Anh muốn nói rằng đằng sau thanh danh của
hắn có cả một nhóm người sẽ không tha cho hắn, nếu hắn phụ lòng họ?
- Chính là thế. Hoặc hắn còn những tội lỗi gì đó mà nhất định
sẽ trồi lên, nếu việc điều tra vụ án mạng Victoria vẫn tiếp tục. Vì thế hắn sẽ
chống chọi đến cùng. Hắn đang cứu cuộc đời của hắn. Hôm nay Larsev làm việc cho
hắn, tôi không biết vì những núi vàng như thế nào. Còn ngày mai hắn sẽ tóm lấy
ai đó khác. Phương pháp chỉ có hai: mua chuộc và tống tiền. Mỗi người trong
chúng ta chỉ sống bàng tiền lương, và ai trong chúng ta cũng có người thân.
Jerekhov ạ, toàn bộ là thế. Chúng đã tóm Naxtia rồi. Tiếp theo tớ không thể mạo
hiểm nữa.
- Tôi đồng ý với anh. - Jerekhov gật đầu. - Chắc tôi cũng sẽ
không mạo hiểm. Hẳn tôi sẽ làm theo cách khác. Anh có suy tính gì không?
- Không hề, - Gordeev thở dài.
Bất ngờ ông chồm khỏi ghế bành và chạy loạn trong phòng,
trong thoáng lát đã biến thành Gordeev trước kia.
- Tôi không thể nghĩ ra gì trong khi chưa hiểu chuyện gì đã
xảy ra với Naxtia, - với vẻ kích động ông chạy ra sau lưng Jerekhov và quanh
cái bàn gấp để hội họp. - Tôi bị trói chân tay, tôi sợ làm gì đó có hại cho cô ấy.
Hãy hiểu, Jerekhov, cái sự kiện cô ấy không chuyển gì cả qua bà bác sĩ, nói lên
chỉ mỗi một điều: từ đâu đó cô ấy đã biết rằng, trong trò chơi - không chỉ một
mình Larsev, rằng còn những kẻ khác, và không rõ chúng là ai, vì thế để phòng
xa thì không thể tin cậy bất cứ người nào. Từ đâu cô ấy biết? Có gì xảy ra với
cô ấy? Có hàng nghìn phương án và kế sách có thể sử dụng ngay bây giờ, nhưng có
thể làm điều đó chỉ khi ta hiểu, thực sự là chuyện gì đang diễn ra. Còn mù mờ
thì có thể vỡ mặt nữa ấy chứ!
- Này anh Gordeev, đừng cuống lên, - Jerekhov bỗng cắt ngang
vẻ trầm tĩnh. - Anh hãy cứ làm như chúng ra lệnh ấy.
- Cái gì?!
Gordeev chết lặng như bị đóng đinh và ngờ vực cắm mắt vào
người phó của mình.
- Cậu nói gì?
- Tôi nói: hãy làm như chúng ra lệnh. Chúng muốn để cuộc điều
tra vụ án mạng Victoria bị đình chỉ và vụ tội phạm không bị khám phá chứ gì?
Như vẫn nói, vì Chúa và với sự thỏa mãn của chúng ta. Hãy bố trí cho chúng một
cuộc đình công kiểu Italia. Còn sau đó cứ tọa sơn quan hổ đấu.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét