Thứ Hai, 8 tháng 5, 2017

Quà của Chúa - Ch 8

Quà của Chúa  

Tác giả: Dorota Terakowska
Dịch giả: Lê Bá Thự
Nhà xuất bản Phụ nữ - tháng 4-2009


Chương 8

Ngày Thứ Sáu - Sự Sống (tiếp theo)

Adam xua ra khỏi đầu mình ý nghĩ không an lòng. Từ trên mười ngày nay, khi đi làm về anh thấy trong nhà im ắng hơn thường lệ. Còn khi anh mở hé cánh cửa văn phòng thì không thấy Myszka chơi ngoài tiền sảnh nữa. Trước đó hầu như anh luôn thấy con ở chỗ này, loay hoay với những động tác đơn giản mà để làm được bé phải mất nhiều công sức. Khó khăn lắm mới đặt được các thỏi xếp hình cái nọ trên cái kia. Những đường kẻ ngang tờ giấy không đều. Một chân con gấu Misa bằng nhung bị đứt rời ra. Giầy buộc cong queo. Búp bê Barbie bị lột trần.
Adam chẳng biết sự im lặng ngoài tiền sảnh có tốt hơn những âm thanh lúng búng của thứ giọng thô hay không. Anh không tìm cách trả lời câu hỏi này. Anh chỉ ghi nhận một thực tế. Nhất định Ewa đóng cửa giam con bé trong phòng ngủ. “Tránh mình”, Adam nghĩ.
Thế nhưng Adam để ý khi vào bếp, Ewa đang nằm trên ghế đi văng, tay cầm cuốn sách. Và cho cảm giác Ewa đã nằm đó cả hàng giờ đồng hồ rồi.
“Myszka ở đâu nhỉ?”, Anh tự hỏi với sự lo ngại vô cớ, khi đã nhiều lần xảy ra hiện tượng như vậy rồi.
Adam lặng lẽ, rón rén đi lại chỗ mấy con búp bê bị quăng bừa bãi trên nền nhà. Rất may mái tóc tuyệt đẹp của Barbie không bị làm sao cả, cho dù búp bê đã bị xé hết bộ y phục đẹp. Búp bê nằm trần truồng trên nền nhà và trong dáng hình khỏa thân của nó, Adam bắt gặp một cái gì đó ghê tởm. Thoạt tiên anh không biết đó là cái gì. Sau đó anh nhìn thấy Barbie có đôi vú to, nhô cao, khi nằm dưới bộ váy trông rất đẹp, thế nhưng khi không có quần áo thì thấy đôi vú nhân tạo một cách kỳ dị.
“Vú silicon của Palm Anderson”, Adam nghĩ, buồn lòng.
Trong dáng hình của con búp bê vẫn còn có một cái gì đó làm Adam lo ngại. Anh chăm chú nhìn đôi chân dài, mảnh mai, eo tròn, lưng ong quá đáng của Barbie.
Adam nhún vai, các cô người mẫu trong các tạp chí nom giống hệt như vậy, cho dù các cô đã được các nghệ sĩ đồ họa sửa sang trên máy tính. Thế nhưng Barbie là một cái gì đó dâm đãng một cách bí ẩn.
Thình lình anh phát hiện ra Barbie khỏa thân có đôi vú to đùng, nhưng giữa hai chân thì chẳng có gì cả. Anh buột cười theo phản xạ, nhưng ngay lập tức úp tay vào miệng, để Ewa không nghe thấy tiếng mình.
“Con búp bê này đã được kiểm duyệt về khoản thuần phong mỹ tục! Và bằng phương cách hết sức đặc biệt!”, Adam nghĩ một cách mỉa mai. “Phải chăng các bé gái không nên biết Barbie có bướm, cho dù chúng được tha hồ nhìn vú của nàng? Thật là buồn cười... Myszka sẽ nghĩ gì về điều này?”
Adam đã tò mò. Anh không biết rằng, từ trước đó khá lâu Myszka đã bỏ ra rất nhiều thời gian để xem xét thật kỹ cơ thể Barbie. Cái gì Barbie có và cái gì Barbie còn bị thiếu.

Đất cần phủ cỏ xanh kiên nhẫn chờ đợi, tin rằng Ngài không quên mình. Lần đầu tiên Myszka rất tò mò, Ngài sẽ làm gì, khi suốt cả buổi tối và sáng sớm ngày hôm sau bé nhớ phòng áp mái. Myszka muốn được nhìn thấy Ngài ban sự sống cho mặt đất như thế nào.
Có rất nhiều khả năng. Myszka biết điều này. Không phải lúc nào mẹ cũng chuyển kênh truyền hình đúng lúc để con gái có thể xem những chương trình trẻ em được phép xem. Lại nữa, mẹ không dám chắc, liệu có cái gì đó trẻ em như Myszka không nên xem hay không, Ewa không biết ranh giới óc tưởng tượng của con gái, kể cả ranh giới hiểu biết của con cũng vậy. Có trường hợp, do vô tình, bé xem phim kinh dị, trên phim những con quái vật khủng khiếp không tưởng tượng nổi, lẻn xuống trái đất yếu hèn. Bé đã xem nhiều chương trình về thiên nhiên và bé đã nhìn thấy một số loài thú vật này giết chết một số loài thú vật khác một cách tàn bạo, rồi ăn thịt chúng khi chúng còn đang hấp hối. Myszka sợ, trái đất mà bây giờ Ngài tạo ra sẽ thành nơi cho những hành động đẫm máu như vậy, bé lo ngại, rằng một số quái vật mà bé đã xem trên tivi sẽ làm mặt đất sôi động theo cách làm bé sợ.
Những hình ảnh chiến tranh còn tệ hơn nhiều so với những quái vật trong phim. Những hình ảnh này bé xem hầu như hàng ngày, khi tối nào mẹ cũng theo dõi chương trình thời sự và không thấy có lý do gì xua con ra khỏi phòng. Mẹ chỉ bắt con gái phải ra ngoài khi trên phim nào đó anh và chị bắt đầu chạm vào nhau và cởi quần áo ra. Còn trong các “Bản tin thời sự” truyền hình, chiến tranh là một cái gì đó đương nhiên như dự báo thời tiết vậy, ngày nào trên tivi cũng có cảnh chiến tranh, chỉ thay đổi chút ít. Không bao giờ Ewa nghĩ trong đầu là những hình ảnh đó làm Myszka sợ và còn khó hiểu gấp bội so với các cảnh tình dục. Thế nhưng Ewa lại cảm thấy cần phải cấm Myszka xem những cảnh tình dục này, chị có thể cho phép con xem các bản tin truyền hình mà theo nhịp nhanh của rock and roll, y như trong cuộc duyệt binh, người ta chiếu cảnh ném bom các thành phố, cảnh hành quyết tù binh, đánh nhau trên đường phố, tai họa, các vụ giết người. Myszka không thể hiểu những cảnh đó. Những con người tìm cách cho thân thể họ được sát gần bên nhau cho bé cảm giác họ đẹp và tốt, còn cũng chính những con người như vậy bắn vào nhau thì bé cho họ là những người không lịch thiệp.
Cô bé lắc mạnh đầu một cách bất lực, tin rằng tất cả mọi hình ảnh xấu xa mà bé không thích có ở đó và thậm chí Ngài không nên biết là có chúng, sẽ rơi hết ra khỏi đầu bé. Ngài mà biết những hình ảnh đó thì Ngài có thể tạo ra một cái gì đó đáng sợ gấp trăm lần. Hay là Ngài đã tạo ra rồi?
Các tấm màn xoay tròn và bắt đầu hé mở, như trong nhà hát, Myszka sốt ruột chờ đợi cái lần này sẽ hiện lên từ sau tấm màn được dệt bằng màu đen bồ hóng.
Mặt đất. Bên trên là bầu trời. Chim chóc và mây bay giữa bầu trời và mặt đất. Nước. Những con cá voi và hàng triệu sinh vật sống dưới nước. Myszka nhìn mặt đất một cách cảnh giác...
Cỏ nổi sóng do hơi thở của Ngài... Không, không chỉ do hơi thở của Ngài. Cỏ sống động. Những con cáo nâu lông mềm, những con chồn lông màu nâu sẫm và những con chuột nhũi lông mịn như nhung, từ trong hang bò ra, chúng bị lóa mắt vì ánh mặt trời. Những con thỏ rừng, những con nai và những con khỉ đuôi dài nhảy nhót. Những con ếch đang kêu. Những con cừu trắng hiền hòa đang gặm cỏ. Gấu túi uống Coca cola...
- Khô.ô.ng... - Myszka nói theo phản xạ và Coca cola biến mất. Gấu nhai lá cây khuynh diệp.
Có một khoảnh khắc mọi con thú đứng bất động, nghe ngóng. Mặt đất rung chuyển, tiếng kêu của hàng trăm chiếc kèn xé tan bầu không khí, một đàn voi băng qua bãi cỏ, chúng đạp cỏ tạo thành những lối đi. Chạy theo sau đàn voi là đàn sơn dương nhút nhát, hươu cao cổ, ngựa vằn nhún nhảy...
- Cái này tốt! - Giọng Ngài vang lên.
Myszka vỗ tay. Cái đó rất tốt. Không có chó sói, hổ, báo và cũng không có quái vật nào. Ngài lôi một cách chuẩn xác ra khỏi đầu bé chỉ những thứ cần lôi ra mà thôi. Và Ngài dùng những thứ đó để sáng tạo. Bé hiểu rằng, hồi đầu Ngài nhầm vì bé không giúp Ngài. Bây giờ thì bé tin chắc, bé không phải là một người xem thụ động.
Sau đó các loài thú khác lần lượt kéo đến. Cô bé ngay lập tức nhận ra sự khác biệt của chúng, chúng đi bên nhau, tụ tập thành đàn. Bé đã tìm hiểu bò nhà và lợn nhà, bò cái hiền hòa, bò đực mạnh mẽ, dê cái hiền lành, lợn con vui nhộn. Và những con chim luôn luôn gắn bó với mặt đất, gà mái, gà trống, gà tây. Chúng sốt ruột như đang chờ đợi cái gì đó. “Chúng chờ người ta quát tháo, dùng roi quất chúng, xua chúng về nhà”, cô bé nghĩ, chẳng biết do đâu mà bé lại biết như vậy.
Ngài lặng im. Cỏ gợn sóng, gió thổi mạnh đuổi mây trên trời, làm nước nổi sóng cồn, cành cây rơi xuống đất. Gió mạnh đến nỗi làm bé xiêu người, làm tung bay tóc bé.
“Ngài đang nghĩ gì vậy?”, Myszka ngạc nhiên. “Ngài đã làm xong hầu như tất cả mọi thứ rồi còn gì, Ngài có thể nghỉ...”.
Thế nhưng trên mặt đất, trong khoảng không giữa mặt đất và bầu trời, cũng như trên mặt nước, giữa những con chim, con cá và các loài thú vật, đang có một sự đợi chờ. Một cái gì đó phải xảy ra. Một cái gì đó quan trọng. Cái sẽ làm thay đổi cảnh vật này, làm xáo trộn sự hài hòa của chúng, làm thay đổi nhịp sống mới, xác định một đẳng cấp khác.
Myszka cố đoán xem đó khả dĩ là cái gì. Bé sợ những con quái vật. Còn nếu như Ngài lôi chúng ra từ trong đầu của bé, cho dù bé đã cố nhét chúng rất sâu, vào tít trong cùng và lát nữa chúng xuất hiện ở đây, to kềnh, kinh tởm không kể xiết... thì sao đây? Như trong phim hoạt hình mà bé xem trên kênh Kid Fox. Như trong phim kinh dị mà hôm qua mẹ vừa liếc mắt xem vừa đọc tạp chí.
Bé không thích nhìn những thứ đó. Bé đã biết, bật đèn điện lên không làm ngừng công việc của Ngài, khi Ngài vẫn đang và luôn luôn sáng tạo, không ngưng nghỉ, luôn tạo ra cái mới và không bao giờ Ngài cảm thấy là đủ cả. Bé cảm nhận, Ngài sẽ phạm nhầm lẫn nghiêm trọng, đúng vào lúc Ngài tạo ra những trái đất tiếp theo và đó sẽ là những sai lầm kinh khủng nhất. Bé nghĩ thầm trong bụng, bé không muốn can dự vào chuyện này. Bé không muốn mách nước cho Ngài. Biết đâu Ngài thôi...
Những chú hươu cao cổ xoay tròn những cái cổ dài ngoẵng, những chú thỏ đứng thẳng bằng hai chân, những chú nai vểnh tai ngơ ngác, những chú voi gầm rú liên hồi, những chú chim bồng bềnh trên không trung, những chú cá voi ẩn mình dưới đáy biển và thậm chí Ngài ngừng thở, khi gió thình lình lặng im...
- Maaaaa!!! - Myszka thét lên, chạy khắp phòng áp mái không biết tìm công tắc điện ở đâu. - Maaaa!
Bé gọi to một lần nữa trong hoảng sợ vô cớ, bé sợ cái sắp hiện ra. Một cái gì đó. Một cái gì đó thật khủng khiếp.
Bỗng nhiên bé nhớ tới chuông điện. Một chiếc chuông ở ngay cạnh bé, nhưng bé không nhìn thấy, bé bị giam hãm trong bóng tối mềm mại này, bóng tối bỗng nhiên không còn an toàn nữa, lùng tìm một cách vô vọng, thình lình bé đụng tay vào chiếc chuông. Bé mang hết sức bình sinh ấn nút chuông. Trong nhà vang lên âm thanh đáng sợ.
Ewa bật dậy khỏi đi văng. Lần đầu tiên chuông điện kêu, cho đến nay chưa bao giờ Myszka sử dụng chuông điện.
- Có chuyện gì vậy? Có gì xấu... - Ewa nghĩ, chị hốt hoảng chạy băng băng trên các bậc cầu thang. Lúc leo lên phòng áp mái, Ewa liếc nhìn thấy Adam mở hé cánh cửa văn phòng của mình nhưng ngay sau đó đóng sập cánh cửa lại (để rồi lại mở hé, khi Ewa đã khuất bóng trên cầu thang).
Chị lao vào phòng áp mái. Căn phòng tối om. Myszka đang ở trong này, con gái không bật đèn chăng? Có lẽ nó đã tắt đèn đi và bóng tối đột ngột, đen ngòm một cách lạ lùng này đã làm nó phải thét lên. Chưa bao giờ Ewa lại thấy một thứ màu đen hoàn hảo như thế này, nó sâu thẳm và hấp thu mọi ánh sáng.
- Myszka... - Ewa gọi nhỏ, thiếu tự tin, không biết cách tìm công tắc điện. Chị có cảm giác là chị đang ở trong một không gian khác nơi phòng áp mái và các đồ đạc có trong đó đã bị lạc vào, các bức tường nghiêng làm ranh giới của căn phòng đã biến mất. Ewa cảm nhận chuyển động của không khí và một sự hiện diện vô hình đáng sợ nào đó.
- Myszka... - Ewa gọi nhỏ một lần nữa thế nhưng giọng nói cứ dính chặt vào họng của chị, như một quả cầu lớn làm ngạt thở. Và rồi chị cũng hốt hoảng y như con gái lúc nãy.
- Maaa... - Myszka đáp, giọng thô. Ewa thở phào.
Rốt cuộc con gái đang ở đây, lành lặn, khỏe mạnh, không la hét. Cho nên chỉ có nỗi sợ hãi bình thường, không nguyên cớ mà thôi.
- Con không thể tìm được công tắc điện! - Bé lên tiếng, cố gắng nói một cách điềm tĩnh nhất, khi bé có cảm giác ổ công tắc điện đã biến mất cùng với các bức tường. Bé cảm thấy mình đứng nguyên vị và bị bóng đen bám chặt như mạng nhện bám, không nhúc nhích được, phía trước mặt bé không có gì, ngoài khoảng không vô hình và vô cùng tận.
- Đư.ng... Sơ ơ... - bỗng Myszka nói và chính lúc này nỗi sợ chảy ra khỏi người Ewa như nước chảy vậy. Ewa cảm nhận nỗi sợ đang tuột theo thân người mình, mỗi lúc càng xuống thấp hơn, sau chót chui vào kẽ nứt của nền nhà gần chân chị và lủi trốn vào trong đó.
- Myszka, con làm mẹ sợ! - Ewa nói, giọng trách móc, thế nhưng tay chị với vào chỗ công tắc điện. Tại sao trước đó chị không tìm nổi? Công tắc vẫn nằm ở chỗ cũ kia mà. - Có chuyện gì vậy?
- Khooong! - Con gái đáp. Bóng đèn bừng sáng và phòng áp mái lại trở thành một nơi bình thường và an toàn.
Ewa đặt chiếc ghế đẩu cũ, leo lên ghế và mở cửa sổ trên mái nhà.
- Mẹ con mình làm cho phòng thoáng gió. - Mẹ giải thích. Ewa cảm thấy ngột ngạt, cái mùi của sợ hãi gây khó thở và làm ngạt thở vẫn còn lảng vảng ở nơi đây. Nỗi sợ hãi đối với cả mẹ lẫn con gái. Nhẽ ra đó chỉ là hư ảo thôi. Myszka đã thét toáng lên vô cớ, thế mà bây giờ nó lại điềm tĩnh như thế.
Không khí chiều tối trong lành tràn vào phòng. Trên đầu hai mẹ con, chỗ có ô cửa sổ vuông, lấp lánh sao trời.
- Đẹp quá! - Ewa thở mạnh.
Bỗng nhiên âm thanh từ phía trước nhà vọng lên làm gián đoạn sự tĩnh lặng của chiều hôm.
Tiếng chiêm chiếp nhỏ nhẹ. Không, không phải chiêm chiếp. Tiếng khóc?
- Cái gì đang khóc trước nhà mình vậy nhỉ? Mẹ con mình ra đó xem sao đi. - Ewa nói, chìa tay cho Myszka.
Hai mẹ con xuống cầu thang và đi ra phía trước cửa. Đèn đường bật sáng trưng và cùng với chúng các ngọn đèn vườn tròn xoe, chiếu sáng bãi cỏ tối tăm.
Một cái gì đó không lớn bỏ chạy trước mặt họ, cùng với bóng của bóng tối đang đi khỏi, bóng tối này không muốn nhường chỗ cho ánh sáng nhân tạo. Một cái gì đó nho nhỏ vừa khóc. Không, đó không phải là khóc...
- Meeeeooo... - Myszka nói và bỗng mặt bé tươi tỉnh hẳn lên, miệng cười đầy tự tin.
- Kichi...kichi... - Ewa gọi nhỏ và từ trong bóng tối một chú mèo con miệng kêu meo meo xuất hiện. Nó bước đi dè dặt, sợ hãi, và đang tìm ai đó. Tìm ai? Tìm mẹ nó chăng? Tìm nơi an toàn chăng? Tìm nhà của mình chăng?
- Đư ư ư a... - Myszka nói, giọng phản ứng khó chịu. Bé vẫn nói như vậy khi rất thèm muốn một cái gì đó. Bé vẫn nói như vậy khi bị từ chối và sắp thét lên thật to để đòi cho bằng được, (phản ứng của trẻ bị bệnh Down thường khó lường, nói chung là rất mạnh mẽ).
- Kichi, kichi... - Ewa lại gọi nhỏ, con mèo con từ từ tiến lại chỗ hai mẹ con bằng bốn chân cứng đờ, duỗi thẳng vì lo ngại, để rồi cuối cùng chạm nhẹ vào bàn chân của Myszka.
Cô bé cúi xuống, vuốt ve con mèo. Mèo con miệng kêu meo meo. Tay Myszka chạm vào con mèo nhẹ nhàng đến cả Ewa phải ngạc nhiên. “Con mèo này sẽ dạy cho bé biết thế nào là chạm vào nhau”, Ewa nghĩ và cúi xuống để bế con vật lên tay. Nhưng Myszka nhanh hơn. Bé đi về phía cửa đang mở, miệng gọi con mèo:
- Ại đây... ại đây...
Con mèo, vẻ yêu kiều, bước theo bé, cọ vào chân bé, rồi vụt chạy lên phía trước, lúc dừng lại chờ cho Myszka đi ngang bằng.
Cả ba đi vào nhà bếp, Ewa, Myszka và con mèo. Trong bếp có người. Adam. Anh liếc nhìn hai mẹ con, nhưng chẳng nói chẳng rằng, chăm chú làm việc của minh. Adam đang bôi bột cá hồi vào bánh mì. Không nhìn thấy con mèo. Adam chú tâm không nhìn xuống dưới để khỏi nom thấy Myszka. Adam luôn làm như vậy, chỉ nhìn phía bên trên đầu con gái, Ewa nghĩ.
Con mèo ngửi thấy mùi thức ăn, nó liền bám chặt móng chân nhỏ song sắc nhọn, leo dọc chân Adam.
- Auuu! - Adam thét toáng lên, giật con mèo ra khỏi chân, quẳng nó ra xa và vội vã rời khỏi bàn. Con mèo bị quăng mạnh, bay vòng cung trong không trung, thét lên ai oán rồi rơi bịch xuống nền nhà lát gạch. Nó đập đầu vào chiếc tủ con và nằm bất động.
Myszka cũng bất động. Ewa thét lên, giọng lịm dần, nhưng ngay lập tức im bặt, hoảng hồn nhìn con gái. Ngay sau khi nghe tiếng kêu não nùng và khủng khiếp, Ewa cảm thấy mình bất lực và hoàn toàn có lỗi khi chị đã không làm gì để phản ứng lại. Còn Myszka đứng nguyên một chỗ như trời trồng, miệng há hốc, nhìn vào tấm thân bất động vừa nãy còn rất dễ thương của mèo con. Nước dãi chảy dọc theo râu con mèo. Nước mũi mèo con nhỏ từng giọt. Nó thở phì phò tựa hồ tiếng kêu của một chiếc xe lửa nhỏ.
“Nhất định lát nữa con gái sẽ làm một cái gì đó...”, Ewa sợ. “Nó sẽ hiểu ra con mèo không còn sống nữa và nó sẽ làm một cái gì đó kinh khủng... Lần đầu tiên con gái nhìn thấy cái chết. Mà đó lại là một cái chết ngu xuẩn và không cần thiết. Nếu mình cứ thây kệ con mèo ở ngoài kia, ngoài bãi cỏ, thì có lẽ đã không xảy ra chuyện bất hạnh này. Con mèo có thể bị bỏ đói nhưng mà nó sống. Con người quả là những sinh linh vô trách nhiệm, tất cả mọi sinh vật khác đều phải nhường đường cho con người...”.
Bỗng nhiên Ewa nhớ tới đoạn trích của Sách Sáng Thế. Đoạn này và các đoạn khác chị thuộc lòng, kể từ khi suốt hai năm ròng hàng ngày chị đọc Thánh Kinh cho Myszka nghe. Chị vẫn còn nhớ từng câu của những khổ thơ đầy nhạc điệu. Bây giờ trong giây phút sửng sốt, một cái gì đó bắt chị phải nói to và dõng dạc:
- Các người hãy thống trị cá biển và chim trời. Hãy thống trị muôn loài trên trái đất...
- Khoo...ong... ại đây, ại đây! - Bỗng Myszka nói. Adam đứng nhìn một cách gò bó, cầm chiếc bánh mì patê trong tay. Như một diễn viên trên sân khấu, Ewa kể chuyện của mình và cũng đứng không nhúc nhích. Cái xác bất động màu xám của con mèo nằm trên nền nhà lạnh lẽo. Những tia máu chảy ra từ đầu con vật.
- Ại đây... ại đây! - Myszka nhắc lại, không nhìn vào con mèo mà nhìn đâu đó trên cao, chẳng biết chỗ nào.
Trần nhà chăng? Ewa chỉ nhìn thấy lòng trắng trong đôi mắt con gái đang hướng lên cao.
“Con bé gọi ai vậy? Và tại sao nom bộ dạng nó lạ như vậy?”, Ewa lo ngại. “Hay là sắp lên cơn động kinh nên nó như thế? Trẻ em bị Down đôi khi bị động kinh... Hay là con bé bị sốc và có chuyện chẳng lành?”
Đột nhiên khắp nhà im ắng. Ewa nghĩ, đó không phải là sự im lặng bình thường, trong sự lặng im bình thường ta nghe thấy sự sống, cho dù không một âm thanh nào to hơn tiếng ruồi kêu. Sự im lặng bao giờ cũng sống động. Và nó kéo dài đủ để nghe thấy nó, đồng thời nó ngắn đủ để không gây lo ngại. Cái im lặng đang có lúc này hoàn toàn vô sinh khí. Như con mèo.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở sâu và nặng. Ewa nghĩ, đó là ngôi nhà của họ đang thở mạnh với sự suy tư, tiếng thở mạnh đến nỗi các cánh cửa chớp bằng gỗ đập mạnh, các cánh cửa phòng kêu đánh sầm, còn gió, không biết từ đâu, tràn vào bếp, quấn chặt váy của Ewa vào chân, thổi tung tóc của Myszka và mái đầu mượt của Adam.
- Gió lùa! - Adam nói bằng thứ giọng xa lạ, còn gió lồng lộng trong nhà bếp, một lần nữa làm tung mái tóc của Myszka, rồi im bặt.
Myszka cười giọng thô, sảng khoái. Nụ cười làm tươi tỉnh gương mặt của Myszka.
- Ại đây... ại đây... - Myszka nhắc lại, bước lại chỗ con mèo.
Con vật động đậy. Thoạt tiên nó từ từ nhấc đầu lên, để lại vết máu trên nền gạch, rồi nó chậm rãi ngồi dậy. Nó chăm chú nhìn họ, bằng đôi mắt xếch và xanh như mắt Myszka. Nó thấm nước bọt vào một chân và ra sức rửa cái miệng bê bết máu.
Ewa thở phào, không tin vào mắt mình. Lúc này Myszka vuốt ve con mèo và buột miệng:
- Ăn đi...
Ngay lập tức Ewa đổ sữa vào chiếc đĩa con. Adam đứng trong im lặng, tay cầm miếng bánh mì, không cho bánh vào miệng. Thình lình anh nhún vai rồi bỏ đi. Tiếng tóp tép nghe rất rõ của con mèo đang uống sữa vang lên cùng tiếng chân bước của Adam. Myszka cười, nheo đôi mắt lồi của mình, bé với tay lấy chỗ patê cá hồi còn lại, Myszka cúi xuống bằng động tác vụng về, bé bóp tuýp bột cá xuống nền nhà, cạnh con mèo. Mèo con liền bỏ món sữa, đặt chiếc lưỡi hồng của mình vào món patê cũng màu hồng, có mùi vị hấp dẫn.
- Nó còn sống... Không thể có chuyện như vậy... - Ewa thốt lên.
Ewa vẫn chẳng thể đồng ý rằng sự sống rất dễ nát tan, một con vật hoàn toàn lanh lợi và xinh xắn, chỉ trong khoảnh khắc biến thành một cái vỏ rỗng tuếch bất động. “Cho nên sự sống là như vậy”, Ewa nghĩ. Thế nhưng sự sống không phải như vậy khi con mèo vẫn sống.
- Con cho nó cái tên gì đây? - Chị hỏi con gái. - “Kẻ trao tên gọi là người ban cuộc sống và có ảnh hưởng tới tiến trình của cuộc sống này”. - Ewa buột miệng đọc đoạn Thánh Kinh.
- Mia...? - Myszka hỏi còn Ewa gật đầu. Mia là cái tên cũng hay như mọi tên khác. Lại dễ gọi nữa.
- Mèo của con, thì con tự chọn lấy tên. - Mẹ nói với con gái.
- Cho... - Myszka nói.
“Hình như con gái nghĩ là Adam đã cho nó con mèo”, Ewa lấy làm lạ, nhưng chị không muốn cải chính.

Adam mở cửa sổ và quăng miếng bánh mì ra ngoài. Anh thấy ăn mất ngon. Anh đâu có muốn xúc phạm con vật này và bất kỳ một ai. Anh đã không để ý con mèo. Thậm chí, giả dụ dưới nền nhà không phải con mèo mà là một con cá sấu đang bò đi chăng nữa thì chắc anh cũng không để ý.
“...Vì mi không muốn nhìn con gái mình”, anh lẩm bẩm với chính mình. “Và vì mi không muốn nhìn con gái, cho nên sự hiện diện của con mèo làm mi bị bất ngờ và mi đã phản ứng một cách tàn nhẫn. Mi tự thú nhận đi thôi...”. Adam đã tự nhận. Anh không muốn nhìn con gái. Anh không muốn tỏ ra là anh đang nhìn con gái. Anh không muốn con gái gọi mình trực tiếp, như gọi một người cha. Cả hai bất ngờ vào bếp. Adam tưởng hai mẹ con đã đi ngủ từ lâu rồi. Những cái móng vuốt sắc nhọn thình lình đâm vào chân làm anh đau, và theo phản xạ anh bứt ra...
“Nhẽ ra mình đã giết nó. Đúng là có phép màu nên mình mới không giết chết con mèo. Thế nhưng cái mụ điên này khỏi phải đọc Thánh Kinh!”, Adam nghĩ, tức mình.
Thật là may, con mèo còn sống. Hồi trước khi xây dựng ngôi nhà này cho gia đình, Adam hy vọng rằng nhà sẽ đầy ắp con trẻ, đứa thứ nhất, thứ nhì, thứ ba... có lẽ thứ tư? Adam dự tính trong nhà này cũng sẽ nuôi thú vật. Adam luôn luôn cho rằng một gia đình thật sự đầy đủ thì phải bao gồm cả mèo hoặc chó nữa. Hoặc cả hai, mèo và chó. Trong ngôi nhà rộng thênh thang của họ, vật nuôi tha hồ tự do và như vậy vật nuôi cũng đã được dự tính, mọi thứ đều đã được dự tính. Mọi thứ, trừ Myszka.
Bỗng nhiên đoạn Kinh Thánh mà Ewa đã đọc với diễn cảm lạ lùng quay trở lại với Adam:
Các người hãy thống trị cá biển và chim trời, hãy thống trị muôn loài trên trái đất”.
Có đúng là Chúa đã tính như vậy không? Đại để Chúa có đang tính hay không? Tính hợp với kế toán trưởng hơn là với Chúa, Adam nghĩ theo kiểu giễu cợt. Chắc chắn Chúa sẽ thử nghiệm. Hoặc biết rồi.
- Không có Chúa! - Adam tức tối thét to về phía cửa sổ mở toang. - Mà nếu có đi nữa thì Chúa cũng chớ nên đem loài vật cho loài người thống trị.
“Còn con người thì sao? Liệu có nên giao con người cho con người thống trị? Có thể giao cho con người cái gì mà không sợ họ hủy diệt, họ làm hỏng, họ xúc phạm?”, Adam nghĩ.
Càng ngày anh càng nghĩ về những vấn đề mà ngày trước anh không quan tâm hoặc không thích quan tâm.
“Mình ngu xuẩn với mọi chuyện”. Adam nghĩ, tức giận.
Anh lại cảm thấy xót xa, đối với Ewa, đối với chính mình, nhưng trước hết là đối với Myszka. Nếu không có con bé thì cuộc sống của hai vợ chồng chắc phải đẹp đẽ và sung sướng. Adam thích trật tự, không thích hỗn loạn.
“Myszka là hỗn loạn”, anh nghĩ và trải giường sửa soạn đi ngủ.

Trên chiếc giường hạnh phúc rộng khổ, nơi mẹ và con gái ngủ, mèo con nằm cuộn tròn, miệng kêu meo meo.
“Ngài mang thú vật xuống mặt đất và Ngài đã ban cho mình một con”, Myszka nghĩ, ngái ngủ. “Phải chăng Ngài không muốn mình buồn và suy nghĩ, bây giờ Ngài đang làm gì ở đó? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ngài không nghe thấy tiếng nói trong đầu mình? Ngài không thể nghe được, bởi làm gì có tiếng nói đó, bởi mình chẳng biết Ngài muốn gì”, bé sốt ruột nghĩ, cố không cựa mình để không làm mẹ thức giấc. “Thế nhưng Ngài thổi vào mèo con một cuộc sống thứ hai. Ngài đã tạo ra mèo con một lần nữa, từ bộ lông đẫm máu, vô sinh khí”.
- “Cái đó tốt!” - Bé lẩm nhẩm trong miệng, còn bốn bức tường của phòng ngủ nghe thấy tiếng vọng lạ lùng, khàn khàn: “Cái... đó... tốt...”. Thế nhưng liệu cái Ngài tiếp tục tạo ra có tốt hay không?
Mèo con kêu meo meo, Ewa ngủ, còn Myszka nhớ lại nhịp điệu du dương, gần gũi một cách lạ lùng, của những lời mẹ nói trong nhà bếp, khi bé tưởng mèo con không còn sống nữa.
“Ai phải thống trị cá mú, chim muông và mọi thú vật trên trái đất?”, Bé thầm hỏi trong đầu.
“Mình biết, Ngài đang tạo ra cái gì ở đó”, bé thình lình sực nhớ rồi sau đó ngủ thiếp đi, trước khi kịp lo lắng liệu cái đó có tốt hay không.
Mèo con kêu meo meo, ôm lấy cổ Myszka.
Và buổi tối đã đến, ngày thứ sáu.
------------
Còn tiếp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét