Quà của Chúa
Tác giả: Dorota
Terakowska
Dịch giả: Lê Bá
Thự
Nhà xuất bản Phụ
nữ - tháng 4-2009
Chương 12
Ngày Thứ Bảy - Người Đàn Bà và Người Đàn
Ông
Khi các tấm màn lần lượt mở ra, mềm, đen với
sắc độ khác nhau, giống như những mạng nhện, song dầy hơn Myszka nghĩ, có phải
vườn cũng là một tấm phông, nhưng nhiều màu sắc. Giống như tấm phông trong
thành phố vui nhộn.
Thành phố vui nhộn đã chuyển đến một bãi rộng,
cạnh khu nhà của họ và bày ra ở đó đu quay, các trò chơi có thưởng, các lều trại
với nhiều bí ẩn bên trong. Bên cạnh thành phố vui nhộn xuất hiện những quầy bán
kẹo bông, bỏng rang, kẹo cao su, Coca cola và bánh xốp bọc sôcôla chảy nhoe
nhoét dưới nắng tháng Bảy.
Từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn, cho
nên Ewa không thể lẩn tránh đòi hỏi của Myszka, cho dù chị sợ cho con tới đó.
Tuy nhiên chẳng đến nỗi đáng sợ như Ewa lầm tưởng. Những người đàn bà có hai đầu
hoặc có râu, những cô lùn và chú lùn, thầy bói phán không sai một lời nào, cối
xay gió cực lớn, phòng gương dị dạng, trường bắn với người đàn bà bằng nhựa
nhân tạo, óng ánh, khi đạn từ súng carbin bắn trúng vú thì bộ y phục thiếu vải
của người đàn bà này tụt xuống, rất cuốn hút người xem. Những thứ đó cuốn hút
người xem còn hơn cả Myszka.
Myszka xem rất say mê hầu như tất cả mọi điểm,
trừ phòng gương dị dạng, nơi mẹ không muốn cùng con gái vào xem. Từ lâu mẹ đã loại
bỏ hết các tấm gương treo trong nhà, chỉ để lại chiếc gương trong nhà tắm, nơi
con gái chỉ nhìn thấy duy nhất chỏm đầu của mình. Mẹ không thích Myszka soi
gương, mà Myszka cũng chẳng thích làm như vậy. Bé chỉ soi gương mỗi một lần,
trước khi mẹ tháo chiếc gương này khỏi tường và bữa đó bé đã hoảng sợ. Myszka
chỉ ngón tay vào mặt mình, lắc lư đầu với vẻ mặt sợ hãi bé nói đi nói lại mấy lần:
- Khô.... khôn...
Ewa có cảm giác rằng Myszka nhìn hình mình
trong gương lại tưởng đó là một người xa lạ mà bé không thích nhìn.
Mặc dù Myszka năn nỉ, song hai mẹ con không
ngồi vào cây đu quay với những chiếc yên ngựa quay tít mù còn các hành khách hò
hét sung sướng. Ewa sợ sẽ xảy ra “nỗi bất hạnh nhỏ” khi con gái hoảng sợ. Thay
vào đó chị cho con cưỡi ngựa gỗ, chú ngựa bình thản chồm lên rồi hạ xuống một
cách nhẹ nhàng, nhịp nhàng, an toàn. Và chỉ có hai đứa trẻ trỏ tay vào Myszka,
những đứa khác mải mê cưỡi ngựa.
Sau đó hai mẹ con đi chụp ảnh. Và bây giờ
Myszka đang có mặt tại khu chụp ảnh kỷ niệm. Ở giữa thành phố vui nhộn có căng
một tấm phông màu sặc sỡ. Trên phông người nghệ sĩ không biết mặt đã vẽ những
cây to, ánh màu lam ngọc, cát vàng như quả chanh vàng, biển màu xanh lam như
chiếc nhẫn của mẹ, sóng tung bọt trắng, kết thành những chiếc lược ngà. Đằng
sau những cây to, thân cây màu nâu lá màu xanh, thấy có nhiều thú vật màu sắc
khác nhau. Sóc đỏ, hươu cao cổ với đốm lông đối xứng, ngựa vằn với những vệt
lông dài, lượn cong đều đặn trên thân mình, và trên tất cả là những chú bướm với
những đôi cánh to, màu sắc đẹp đến ngỡ ngàng. Myszka không thể ngắm những con
bướm này, chúng hoàn toàn khác những con bướm mà bé nhìn thấy khi chúng bay
trên bãi cỏ trong vườn nhà bé. Bên trên cảnh vật sặc sỡ sắc màu là bầu trời
xanh lam trải rộng, gây ngạc nhiên đến độ Myszka mỉm cười với thứ màu này, thứ
màu mà bé chưa bắt gặp bao giờ.
Trên tấm phông bé thấy bên cạnh cây cọ lá
hình lông chim, có hình hai người, vẽ màu hồng, tả thực, đang đứng, một người
đàn bà và một người đàn ông. Để chụp ảnh, khách phải chui đầu vào lỗ hổng dành
cho gương mặt của mình. Một lát sau tấm ảnh từ từ đùn ra khỏi máy ảnh. Tấm ảnh
được chụp bằng phương pháp lạ lùng này màu sắc không sặc sỡ như trên tấm phông,
hình như máy ảnh không thể hiện được sự điên rồ của màu sắc. Myszka đã biết
cách chụp ảnh, sau nhiều lần thử, mẹ cho bé đứng lên một chiếc bàn con đặt phía
sau tấm phông, bé cho miệng vào lỗ hổng và chụp ảnh. Thế nhưng khi tấm ảnh đẩy
chiếc lưỡi màu ra khỏi máy, mẹ chộp lấy ngay, vẫn còn ướt, vò nát và ném vào
thùng rác.
- Không được rồi con ơi, đành chịu thôi. - Mẹ
nói với Myszka, miệng cười bối rối.
- Khôn? Coon?? - Myszka hỏi, nụ cười bối rối
của mẹ lại càng bối rối hơn.
- Không, không phải tại con. Con ổn cả. Tại...
tại phong cảnh khủng khiếp này khi lên hình nom rất xấu. Màu sắc không đẹp, nhạt.
- Mẹ trả lời một cách khó hiểu.
... và chính phong cảnh trên tấm phông sặc
sỡ của thành phố vui nhộn giống như ngôi vườn. Nhưng không phải ngôi vườn hôm
nay bé đang nhìn thấy, mà giống ngôi vườn mấy ngày trước. Bởi đã có sự thay đổi
trong ngôi vườn này.
Myszka bước một bước về phía trước và vườn,
như thường lệ, vây chặt quanh bé theo cách khiến bé bỗng nhiên cảm nhận cái hữu
hạn vô hạn lạ lùng này. Ngược lại với cái Ngài tạo ra trước đó, bầu trời, mặt đất,
nước, khoảng không giữa bầu trời và mặt đất. Vườn nhất định là có đầu và chỉ có
đầu. Myszka có cảm giác, nếu bé đi liên tục về phía trước, đi mãi về phía trước,
thì bé có thể quay lại chính điểm xuất phát của mình.
Thế nhưng không phải chỉ có cái đó đã thay
đổi, bây giờ vườn có màu sắc rất hài hòa. Ngài đã biết sửa chữa những sai lầm của
mình. Theo Myszka, vườn bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Bé quyết định đi thăm vuờn,
lặng lẽ hít thở khí trời, đi về phía mà bé cho rằng giữa những lùm cây sẽ xuất
hiện một con suối nhỏ.
- Mi xem kìa, đẹp làm sao! - Rắn nói phì
phì trên đầu bé.
Bé lại nhìn thấy mấy vòng thân con rắn đang
quấn trên cây và nghĩ ngay cả khi nếu vườn chỉ có đầu thôi thì Rắn rõ ràng là
vô cùng tận. Chắc bé chẳng lấy làm lạ khi hóa ra cái thân dài cuộn tròn của Rắn
xác định kích thước của vườn.
- Xiiin chaaao! - Myszka nói, nhớ lời mẹ dặn,
phải luôn luôn nói “xin chào”.
Rắn phì phì tức giận.
- Đứng lại, mi quên quả táo rồi.
Myszka không quên. Nhưng bé có cảm giác những
cây táo màu nhiệm là của một người nào đó. Rắn không phải là chủ nhân của những
cây táo này và bé sợ rằng, nếu bé hái quả táo thì giọng ai đó sẽ bảo “Cái này
không tốt...”
- Mi xem kìa, có biết bao là táo ở đây! - Rắn
cười, đáp lại ý nghĩ của bé. - Mi đừng sợ, Ngài cho phép ăn táo hái từ tất cả
các cây trong vườn, trừ một quả mà đằng nào mi cũng không tìm thấy. Quả táo này
được giấu rất kín.
Myszka ăn táo, nuốt vội những miếng táo tươi
ngon và ngó nhìn chung quanh.
- Thế cây táo cấm ở chỗ nào? - Bé hỏi.
- Bất kỳ chỗ nào và không ở chỗ nào. Đó là
một cây táo bình thường cho nên rất khó tìm. - Rắn giải thích một cách lịch sự.
Myszka ăn hết quả táo, thậm chí ăn cả ruột.
Rắn cười với cô bé, khoe những chiếc răng nhỏ xíu.
- Bây giờ mi rất xinh và mi nhẹ như con bướm.
- Rắn nói.
“Và không một ai biết chuyện này, ngoài
mình ra”, Myszka nghĩ và thấy tiếc, nhưng Rắn đáp lại những suy nghĩ của cô bé.
- Mỗi người phải có một cái gì đó, cái chỉ
mình người này biết mà thôi. Kẻ không có lấy một bí mật nào thì chẳng khác gì củ
lạc, khi đã bị bóc ra rồi thì chỉ còn mỗi vỏ. Con người thường chỉ quan tâm đến
vỏ. May phúc là mi khác người.
- Bây giờ mình suy nghĩ nhanh như gió. - Myszka
tự khen.
- Và mi sẽ không quên chứ? - Rắn nói thêm.
- Tôi sẽ không quên đâu! - Myszka thuận ý. -
Thế hôm nay chúng mình sẽ làm gì đây?
- Đúng! Chúng mình sẽ nghỉ ngơi. Chúng ta
có rất nhiều thì giờ để nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi là một việc phức tạp. - Rắn nói và
kéo thân mình lên cao hơn trên cây. - Thôi mi hãy đi tiếp đi.
Và Myszka đi sâu vào tít trong vườn, bé có
cảm giác xoay quanh bé là một bức tường vô hình, được dựng nên bằng thân Rắn.
Cỏ vẫn màu xanh lam, nhưng không giống như
cỏ trên tấm phông ở thành phố vui nhộn. Màu lam ngọc của bầu trời nhạt hơn. Hoa
cúc vàng không làm nhức mắt cùng lắm thì chỉ chút xíu. Khi đã đi xa bé thấy
hươu cao cổ oai phong không có đốm đối xứng. Những cây táo ở đây toàn là những
cây táo bình thường.
Bé vẫn nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng và
chính xác, dường như thị giác của bé sắc sảo hơn, dường như rốt cuộc ý nghĩ của
bé đã đuổi kịp mắt nhìn, (hoặc ngược lại, điều này bé không dám chắc). Ở dưới
nhà, thoạt tiên Myszka nhìn thấy cái gì đó, rồi sau đó trong não bé mới xuất hiện
tên, không phải tên này lúc nào cũng đúng. Có khi xuất hiện nhiều tên khác nhau
và bé phải quyết định chọn một tên. Không phải lúc nào bé cũng chọn đúng. Trên
này, trên cao, thị giác và ý nghĩ chạy bên nhau, song song, đồng đều, suôn sẻ,
không gặp một trở ngại nào, còn việc chọn từ chuẩn xác không gặp một khó khăn
nào. Myszka ý thức rằng mỗi sự việc có thể xác định bằng nhiều từ khác nhau và
rằng đôi khi từ làm thay đổi tính chất của vật được gọi. Bé hiểu mối liên hệ giữa
tên gọi và vật mạnh mẽ như thế nào. Mạnh mẽ như mối liên hệ giữa con người và
con người.
Tiếng hát của suối nghe rõ hơn, song lười
biếng, bởi suối không chảy từ trên cao mà chảy trên mặt bằng. Cây cối ngày càng
thưa thớt, nhường chỗ cho tràng cỏ đẫm nắng trời. Myszka nhìn thấy có người đứng
bên dòng suối. Và hầu như cùng một lúc não bộ hoàn hảo của cô bé ghi nhớ hai sự
việc. Đó là Người Đàn Bà và là Người Đàn Bà khỏa thân. Sự hiện diện của Người
Đàn Bà không làm bé ngạc nhiên. Người Đàn Bà này khỏa thân, đúng vậy.
Có lần Myszka nhìn thấy mẹ khỏa thân. Mẹ ở
trong nhà tắm, đang tắm dưới vòi hoa sen và mẹ không nhìn thấy mắt Myszka trong
khe cửa. Cửa mở hé, để mẹ có thể nghe được khi con gái gọi. Lúc nào mẹ cũng muốn
mình ở trong tầm tiếng gọi của Myszka. Vì thế tất cả các cửa đều đóng, nhưng
đóng hờ trừ cửa vào phòng làm việc của bố.
Cho nên Myszka mới nhìn thấy. Mẹ đứng trong
phòng tắm có vòi hoa sen. Những giọt nước đọng lại trong giây lát trên thân người
mẹ, giống như những viên kim cương nho nhỏ óng ánh rồi sau đó trôi xuống dưới.
Thân người mẹ không ì ạch và mất cân đối như thân người Myszka. Không giống
thùng tô nô, mà cũng chẳng giống thân cây trong rừng. Và sau chót cái này quan
trọng hơn cả Myszka đã nhìn thấy, nó không nhẵn như của bé. Mẹ có những chỗ lõm
xuống và những chỗ lồi lên, những điều khiến Myszka bị bất ngờ khi không phải
chúng luôn luôn có ở chỗ bé mong có chúng. Thí dụ bụng mẹ không hề lồi chút nào
như bụng Myszka, mà chỉ lõm vào. Lại nữa, ngực mẹ không phẳng lì mà ở giữa, mỗi
bên có một bông cúc nhỏ, tròn và từ mặt phẳng của thân người, đôi vú nhô lên
như hai quả táo bọc da mềm. Nhưng cái đáng ngạc nhiên hơn là mớ lông tơ màu
hung ở dưới nách mẹ. Cũng ở chỗ này trên người bé thì lại nhẵn thín, mẹ còn có
một mớ lông tơ màu hung như vậy nhưng rậm rạp hơn, ở chỗ hai chân kết thúc (hoặc
bắt đầu) và nối liền với cái bụng phẳng.
“Như vậy tóc không chỉ mọc ở trên đầu thôi
chăng?”, Myszka lấy làm ngạc nhiên, thế nhưng ngay lập tức bé nhớ tới bố. Thỉnh
thoảng bố chạy vội qua tiền sảnh vào nhà tắm. Lúc đó áo sơ mi của bố không cài
khuy, áo bay bay khi bố chạy, bố vừa chạy vừa mặc quần và cài khuy. Khi áo tung
bay, Myszka thấy lông trên ngực bố, ngắn, đen, cứng, khác tóc trên đầu. “Bố có
lông ở chỗ nào nữa nhỉ?”, Myszka suy nghĩ và cho dù ngay sau đó bé quên ngay
câu hỏi câm lặng của mình, chẳng mấy chốc câu trả lời đã tới cùng với cuốn
album to đùng mà có lần mẹ mang về nhà sau khi đi mua hàng. Cuốn album có rất
nhiều hình đàn bà và đàn ông khỏa thân, khi bé định xem cuốn album này thì mẹ bảo
rằng đó là những bức tranh phiên bản. Myszka không hiểu hai từ “phiên bản”, và
cũng không hiểu tại sao bé được phép xem những bức tranh này, còn mẹ tắm bên
vòi hoa sen hoặc các chị trần truồng trên tivi thì mẹ không cho nhìn.
- Myszka... - lúc đó mẹ bình thản nói, còn
những tia nước ấm, nhiều bọt chảy dọc thân người mẹ. - Myszka, con không được
nhìn. Làm vậy là không đẹp đâu.
- Con... Mẹ cũng... - Myszka đáp, rụt rè,
bé nhớ mẹ cũng nhìn bé trần truồng cơ mà, khi bé ngồi trong bể tắm đầy nước.
- Đó là chuyện khác. - Mẹ bảo và Myszka
nghĩ, tất cả những cái gì mẹ có, còn Myszka không có, đều gây bất ngờ.
Sau đó Myszka còn nhìn thấy các cô khỏa
thân trên tivi, thậm chí có lần bé thấy một ông, nhưng rất ngắn thôi, mẹ bấm
nút điều khiển thì người khỏa thân biến thành con chó Pluto. Rồi sau đó Myszka
được bố cho búp bê Barbie và Ken.
Người đàn bà khỏa thân trong vườn giống như
Barbie bằng da bằng thịt. Suy nghĩ này ập vào trí não Myszka nhanh như đôi mắt
ghi nhận các chi tiết diện mạo của Người Đàn Bà, những chi tiết càng khác mẹ
bao nhiêu càng giống búp bê bấy nhiêu, con búp bê mà không bao giờ bé yêu nổi.
“Kinh khủng quá”! - Bé nghĩ, mắt không rời
khỏi Người Đàn Bà. - “Kinh khủng chẳng khác gì búp bê Barbie”.
Thoạt tiên bé thấy buồn. Bé đinh ninh trong
bụng khi tạo ra Người Đàn Bà này, Ngài đã nói rất to “Cái này tốt!”. Rồi Ngài đợi. Trong đầu của Ngài chắc chắn vang lên
câu hỏi bất lực, câu hỏi cũng đã vang lên khi Ngài làm ra cỏ đỏ, mặt trời hình
vuông hoặc mặt trăng có mắt. Nhưng khi Ngài tạo ra Người Đàn Bà thì không có ai
để có thể hô to: “Đừng! Đừng tạo ra người đàn bà giống Barbie!”. Bây giờ thì
quá muộn mất rồi. “Mình sẽ không nói là Ngài đã phạm sai lầm. Làm vậy sợ Ngài
buồn”. Myszka nghĩ và bước mấy bước lại gần.
Người Đàn Bà không nhìn thấy Myszka. Chỉ
nhìn thẳng phía trước mặt, phía sâu trong vườn, mặc dù thờ ơ, bà gãi nhẹ phía
dưới nách để trần. Sau đó vươn vai, thẳng người, thở dài và chính lúc này
Myszka nhìn thấy lý do thứ hai theo đó bé liên tưởng Người Đàn Bà với Barbie.
Lý do thứ nhất là tóc Người Đàn Bà và gương mặt của người này. Lý do thứ hai, bộ
ngực. Đó không phải là hai quả táo sống động bọc da như của mẹ và đung đưa nhẹ
nhàng theo chuyển động. Bộ ngực của Người Đàn Bà này có hình thù khác, nhô cao,
nhọn và hoàn toàn vô hồn.
Myszka không kìm được, bé muốn kiểm tra
xem. Khi nhận được con búp bê Barbie, bé nhanh chóng phát hiện ra rằng, cho dù
có thể bẻ cong tay, chân của búp bê, xoay đầu, tết hoặc ghim mái tóc dài của
búp bê, nhưng với bộ ngực thì không làm gì được. Myszka cố hết sức làm cho bộ
ngực nhỏ lại, dùng các ngón tay bóp, ấn mạnh nhưng bộ ngực vẫn to và vẫn nhọn đầu,
y như bộ ngực của Người Đàn Bà này, lại còn cứng như đá. “Vú cao su”. Mẹ bảo,
khi mẹ nhìn Myszka đang cố sức, một cách vô ích, làm cho đôi vú xẹp xuống.
Cô bé bước lại bên Người Đàn Bà không quen
biết, giơ tay ra và dùng một ngón tay dí vào vú Người Đàn Bà này. Và không hề
rung lên, cũng không suy chuyển. Thay vào đó Người Đàn Bà nhìn Myszka bằng đôi
mắt của Barbie. Đôi mắt của Barbie luôn luôn làm cho bé say đắm, cho dù đôi mắt
xanh men đó trơ trơ nhìn ra phía trước. Đôi mắt búp bê to tròn, không hề có vết
nhăn nào phía trên mí mắt. Đôi mắt của Người Đàn Bà y hệt như vậy. Cái mũi cũng
bé tí xíu và mảnh mai, còn miệng thì nhô ra tuyệt vời. Miệng nở nụ cười nửa chừng,
nụ cười ngu ngốc, (khi suy nghĩ, mẹ bặm môi, hai mép của mẹ võng xuống hoặc
cong lại).
Bây giờ khi Myszka đụng vào Người Đàn Bà,
người đàn bà này mới hướng cái nhìn trống rỗng và xanh lam vào bé.
- Ôôô... - Người Đàn Bà nói và lùi về phía
sau theo phản xạ.
Và lúc đó Myszka nhìn thấy, ngược lại với mẹ,
Người Đàn Bà không có lông ở chỗ hai chân của Người Đàn Bà này nhập vào với cái
hình tam giác bí ẩn không lớn, được trang điểm bằng mớ lông tơ màu hung. Thì
ra, ở chỗ đó Người Đàn Bà chẳng có gì cả. Như Barbie.
- Baarr... tiêu... - có lần Myszka hỏi, nhưng mẹ không trả lời thẳng
vào câu hỏi, Barbie đi tiểu bằng cái gì. Vậy thì Người Đàn Bà này cũng không đi
tiểu tiện và đó là điều khiến bé ngạc nhiên. Khi đã vậy thì Người Đàn Bà không
thể là thật được.
Myszka quan sát kỹ Người Đàn Bà và mỗi lúc
càng nhận ra nhiều thứ giống con búp bê của mình. Hai chân Barbie quá mảnh mai,
gầy guộc, dài ngoẵng và ngược lại với chân mẹ, dang rộng. Đùi mẹ đẫy đà, và chạm
vào nhau. Myszka dám chắc, khi mẹ đi hai đùi mẹ cọ vào nhau, (gần giống như đùi
của Myszka, điều gây khó chịu nhất là mùa hè, khi bé cảm thấy mồ hôi làm hai
chân dính vào nhau). Hai chân của búp bê này gầy như nhau, cả phần trên đầu gối,
cả chỗ bắp chân, còn ở bên trên, giữa hai chân là một khoảng trống khá rộng.
Thoạt tiên Myszka nghĩ, đó là chỗ cho quần lót. Thế nhưng sau đó, khi thấy mẹ tắm
dưới vòi hoa sen, bé thấy rằng ở chỗ này có cái gì đó còn hơn thế. Và rằng phải
ngược lại mới phải mặc quần lót để che một cái gì đó. Người Đàn Bà có đôi chân
như đôi chân của Barbie, còn giữa hai chân lộ ra một vùng cơ thể nhẵn thín.
“Người Đàn Bà này không đi tè”, Myszka khẳng
định một lần nữa, thế nhưng ở đây, ở trên cao, những ý nghĩ của bé chạy nhanh
như mắt nhìn, bé không xướng to điều này, điều bé kịp làm khi ở dưới nhà. Những
ý nghĩ của bé chợt tiếp và bắt đầu sắp xếp thành một câu bí ẩn không nói ra.
“Bây giờ không một bộ điều khiển tivi nào
giúp được gì...”
Nếu như bộ điều khiển tivi trong tay mẹ có
lúc đã biến những người đàn bà khỏa thân trên tivi thành con chó Pluto, còn
cách đây mấy hôm, chẳng biết theo yêu cầu của ai đã làm dịu bớt những màu sắc
không tự nhiên của ngôi vườn, thì lần này Myszka sợ Người Đàn Bà không thể thay
đổi một cách dễ dàng những gì mình giống búp bê Barbie. Myszka cũng không biết,
mình có thích điều này không. Lạ lùng thay, sự tương đồng này làm cho bé tự
tin, điều bé luôn luôn bị thiếu, khi gặp người lạ.
Myszka cảm nhận theo bản năng, mẹ không
thích người lạ. Những người hãn hữu mới tới nhà họ thường thoạt tiên đưa mắt
nhìn Myszka ngay sau đó là cái nhìn hốt hoảng trốn chạy, như cái nhìn của bố.
Chỉ có điều cái nhìn của bố chạy ra xa, còn cái nhìn của người lạ thì kín đáo
quay trở lại. Ông đưa thư, ông thợ điện, nhân viên công ty vệ sinh, mấy bà hàng
xóm, chú làm ở công ty bố đến đột xuất, (bố gần như vội vàng đẩy chú này từ tiền
sảnh vào phòng làm việc của mình, cứ như là bố muốn cắt bớt thời gian chú nhìn
xói vào Myszka đang ngồi co ro trong góc). Họ là những người xa lạ và khi thấy
họ Myszka sợ, do lây sợ của mẹ, theo bản năng.
Chơi với Barbie, Myszka cảm thấy mình hơn
búp bê, hơn con mắt xanh men sứ, hơn đôi vú nhô cao nhọn hoắt, hơn hai tay và
hai chân dễ bẻ cong, hơn cái eo quá nhỏ có thể bẻ gập tứ phía (khi làm như vậy
búp bê cho cảm giác nó đang nói chuyện với ai đó hoặc vật gì đó với bộ mặt lãnh
đạm, buồn tẻ và lịch sự không thay đổi. Barbie quả thật là kinh khủng, nhưng
búp bê là dành cho Myszka, chứ không phải ngược lại. Riêng trường hợp mèo con
thì đôi khi có khác).
Như vậy Người Đàn Bà trong vườn là nhân tạo,
không thật, nom rất lố bịch, tuy nhiên Myszka lại thích, bởi một khi là một búp
bê Barbie, thì Người Đàn Bà này không còn là người xa lạ. Cho nên khi Myszka
quan sát, bé nhận ra trong ánh mắt Người Đàn Bà này có nhiều sự thông cảm chẳng
khác gì trong mắt Barbie.
- Mi đã gặp được chưa? - Rắn nói phì phì và
từ cây táo sà cái đầu dài, nhỏ xuống. Đó cũng lại là một cây táo và Myszka
nghĩ, bé phải hỏi cây táo này liệu ở đây có các loài cây khác, thí dụ như cây cọ
mà bé đã nhin thấy trên tấm phông ở thành phố vui nhộn. Vừa mới nghĩ điều này
thì bé có cảm giác ở sâu trong vườn bé nhìn thấy hình chiếc lá răng cưa điển
hình và thân cây đầy rêu uốn cong duyên dáng. Tốc độ và cách thức mà mỗi ý nghĩ
của bé lần lượt trở thành hiện thực ở trong vườn khiến Myszka thấy hơi lo.
“Phải chăng mọi thứ có ở đây là do Ngài bê
nguyên vẹn từ ý nghĩ của mình?”. Myszka nghĩ với nỗi sợ khôn tả, khi bé cảm nhận
rằng đầu của bé không đáng để sử dụng. Đúng là bé đã biết giúp Ngài một tay, để
Ngài làm cho mặt trăng và mặt trời có hình tròn, thế nhưng khi đó bé đinh ninh
trong bụng, nhất thiết chúng phải có hình thù như vậy. Còn cái đẹp hàng chợ của
khu vườn đã xuất hiện ngoài ý muốn của bé, giống như bề ngoài của Người Đàn Bà.
Cả cái này và cái kia đều đã ăn sâu trong trí nhớ của bé.
“Đầu óc mình lộn tùng phèo, thế mà Ngài lại
sử dụng nó”, bé nghĩ mà thấy sợ.
Myszka đã chóng vánh quên đi chuyện của
mình, bé đã rất hứng thú và với cuộc gặp gỡ người xa lạ kia, người bé không thấy
sợ, người ta đã không trốn chạy khi nhìn thấy bé.
Người Đàn Bà nhìn bé bằng ánh mắt giống như
ánh mắt khi nhìn cây táo gần đó, nhìn bầu trời lam ngọc và nhìn con đường cát mịn.
Cứ như Myszka chỉ là một đồ vật, cây cối hay thú vật, những thứ luôn luôn thuộc
về vườn hoặc tựa hồ Người Đàn Bà này chẳng hề quan tâm gì cả.
Myszka đã biết cái gì khiến búp bê Barbie
quan tâm, tủ quần áo, đôi giầy cao gót, xe và Ken. Không bao giờ Barbie nhìn
xoáy thẳng vào Myszka, khi Barbie nhìn thì chẳng biết búp bê nhìn đi đâu và vào
cái gì. Cho nên bây giờ để trả lời câu hỏi của Rắn, bé có thể tha hồ nói dối.
- Mi có thích không? - Rắn phì phì hỏi.
- Có, có! - Bé vội vàng trả lời, còn Rắn
chăm chú nhìn Myszka.
- Ngài thành công rồi! - Rắn nói có phân
vân, còn Myszka nhận ra và thận trọng hỏi.
- Ngài có hài lòng với Người Đàn Bà không?
- Có lẽ là như vậy. - Rắn đáp.
Myszka không muốn làm ai bực mình, nhất là
đó lại là Ngài tạo ra Người Đàn Bà, cho nên Myszka gật đầu.
Người Đàn Bà vẫn điệu bộ như vậy, khom người
một cách lười biếng, khoe lưng ong và đôi vú nhô cao. “Mẹ mà có đôi vú như vậy
thì lúc hai mẹ con ôm nhau nhất định vú sẽ đâm vào người mình”, Myszka nghĩ thầm.
- Người Đàn Bà có biết nói hay không? - Myszka
hỏi.
- Chút ít thôi! - Rắn sốt ruột đáp. - Sẽ học
nói. - Rắn tiếp sau giây lát. - Mi có thể giúp Người Đàn Bà trong chuyện này! -
Rắn nói thêm sau giây lát suy nghĩ.
- Học ở tôi hả? Tại sao Người Đàn Bà cứ đứng
nguyên một chỗ như vậy?
- Người Đàn Bà đi lại kém lắm! - Rắn công
nhận.
- Bởi họ luôn luôn đi những đôi giày không
thuận tiện. Không có giày thậm chí họ không đứng được. - Myszka giải thích.
Barbie có mấy đôi giày, tất cả đều là giày cao gót.
- Giày ở trong vườn, cũng... Ta đây có cần
giày dép gì đâu! - Rắn nhăn mặt. - Lát nữa chắc mi sẽ bảo, Người Đàn Bà phải mặc
quần áo!
- Người Đàn Bà phải có tủ quần áo. - Myszka
hưởng ứng theo phản xạ, còn Rắn phủ nhận một cách mạnh mẽ.
- Tủ? Trong vườn và quần áo? Người Đàn Bà
phải khỏa thân vì Người Đàn Bà không có gì phải che đậy cả.
- Không có. Chẳng sao cả. - Myszka sốt sắng
tán thành còn Rắn nghi ngại liếc nhìn Myszka.
Người Đàn Bà không nghe cuộc trò chuyện của
họ. Quan sát quanh vườn, xoay cái đầu cứng, đẹp và hoàn hảo của mình.
- Người Đàn Bà có biết cười không? - Myszka
lại hỏi.
- Không. - Rắn thờ ơ đáp. - Để cười thì phải
có cái gì đó để mà cười. Thế nhưng mi thấy Người Đàn Bà đang cười đấy thôi!
- Hum... - Myszka ấp úng, nhìn nụ cười đỏng
đảnh và cái miệng nhô ra lặng im của Người Đàn Bà. - Liệu Người Đàn Bà có thích
kết bạn với tôi hay không? - Myszka hỏi.
- Có đấy. Chỉ có điều Người Đàn Bà vẫn chưa
biết đó là tình bạn kiểu gì.
Myszka hiểu câu trả lời của Rắn. Barbie
cũng đã không biết đó tình bạn gì. Nó cho bẻ gập, chải chuốt, mặc quần áo, đặt
trong các tư thế lạ và chiêm ngưỡng. Nó không gây cảm xúc và cũng không có xúc
cảm. Nó không có sự bất lực của gấu Misa bằng nhung, con gấu mà Myszka đã từng
ngủ chung trên giường. Barbie cũng không có cái xấu xí rất người mà búp bê vải
đang ngồi trong góc phòng có, lúc nào cũng có thể vuốt ve mái tóc bằng sợi của
búp bê. Barbie là một sự hoàn hảo không thể nào đạt được và nó cũng không gây
được cảm tình.
- Đúng, Người Đàn Bà đã giả đò đối với
Ngài. - Myszka thở dài với thái độ khiêm nhường. “Mình mà cũng làm như vậy thì
có lẽ bố đã không chạy như thế chăng?”
Người Đàn Bà vẫn im lặng với nụ cười hờ hững
trên môi, cho nên khi Myszka thấy chán và định đi tiếp thì bé nhìn thấy một Người
Đàn Ông đang tiến lại. Và bé không hề ngạc nhiên trước diện mạo của người này.
Đó là chuyện đương nhiên, vì Người Đàn Bà đã có chàng Ken của mình.
Người Đàn Ông cũng khỏa thân.
“Rốt cuộc mình được thấy toàn thân một Người
Đàn Ông”, Myszka nghĩ, nhớ tới bố mình. Không bao giờ Myszka được nhìn thấy bố
tắm dưới vòi hoa sen. Bố bước vào nhà tắm, thân người quấn chặt chiếc áo khoác
lụa màu thâm mặc trong nhà, khi bố ra khỏi nhà tắm cũng y nguyên như thế, nhưng
sạch sẽ hơn. Dẫu vậy Myszka nhớ rằng một khi ở chỗ kết thúc hai chân mẹ có mớ
lông tơ dầy thì nhất định ở chỗ đó của bố cũng phải có cái gì đó bất ngờ, có
khi còn rất bất ngờ nữa là đàng khác.
Thế nhưng, Người Đàn Ông đang tiến lại gần
chỗ bé (chân bước nhanh hơn rất nhiều so với Người Đàn Bà) cũng không có gì ở
đó cả, ngoài lớp da hồng như mọi chỗ khác. Thoạt tiên Myszka lấy làm lạ, nhưng
sau đó bé nhớ đến búp bê Ken. Ở chỗ đó Ken cũng không có gì cả.
“Thế nhưng cùng với cả nhà chàng Ken có
nhà, xe, chó, ngựa và chiếc tủ đầy quần áo”, Myszka nghĩ.
- Mi nhìn họ đi. - Rắn phì phì. - Họ đã tới
đúng không?
- Vâng, đúng vậy! - Myszka đáp, chẳng biết
mình nói dối hay nói thật.
Bỗng nhiên ngôi vườn bất động. Ngay tức khắc
cho cảm giác đây là một bức tranh tĩnh, chứ không phải là một ngôi vườn sống động.
Chim chóc, côn trùng dừng bay, không có tiếng vỗ cánh, chẳng có tiếng vo ve.
Cánh bướm treo lơ lửng trong không trung. Chuột chũi ngừng quăng những cục đất
mới đào. Người Đàn Bà và Người Đàn Ông bất động, giữ nguyên tư thế của mình,
Người Đàn Ông trong tư thế chân nhấc nhẹ để bước tiếp, Người Đàn Bà mắt nhìn
Myszka và vẫn tỏ ra không quan tâm gì đến cô bé. Mặc dù vậy cả hai cho cảm giác
họ đang chờ đợi. Rắn cũng nghiêng đầu và thấy rõ là đang lắng nghe.
Và giọng nói vang lên. Giọng nói như muốn hỏi
nhưng hình như đang đợi một lời khen. Myszka có cảm giác giọng nói chỉ chờ câu
trả lời khẳng định:
- Cái
này tốt.
Myszka nhìn Rắn như muốn hỏi.
- Mi làm cho Ngài vui lòng một tí được
không, Ngài chẳng có nhiều niềm vui đâu. Toàn là những khó khăn. Ngài liên tục
sáng tạo và sáng tạo, thế nhưng những gì Ngài tạo ra liên tục phụ lòng Ngài. - Rắn
sốt ruột nói.
- Tôi phải trả lời Ngài hay sao? - Myszka
nói nhỏ.
- Ai bảo vậy! - Rắn bực tức. - Mi tưởng một
người như Ngài mà lại đi hỏi ý kiến của người sao? Chỉ cần mi nghĩ cái này tốt
là được rồi!
Thế nhưng Myszka không biết nghĩ rằng
Barbie, nhất là Barbie to lớn như một người đàn bà bình thường là tốt và phải
hiện diện ở trong vườn. Trong khi Barbie như truyện thần thoại mẹ kể phải trông
nom các loài cá, các loài chim và tất cả các loài thú vật khác. Cho nên bé im lặng
và chỉ còn biết lắng nghe.
- Cái
này tốt.
Giọng nói nhắc lại một cách dứt khoát.
Không có dấu hỏi. Tuy vậy Myszka tiếp tục nghe giọng nói. Có một dư âm nho nhỏ
của sự nghi ngờ. Myszka cũng có sự nghi ngờ này. Thực ra vườn đã bớt sặc sỡ, thế
nhưng màu sắc của vườn vẫn cứ cho thấy chỉ là một bức tranh hơn là một cảnh thực.
Còn Người Đàn Bà và Người Đàn Ông... Myszka không thích nghĩ về họ. Làm sao bé
có thể yên tâm khi bé không thể thích, cũng không thể tin họ?
- Cái
này tốt!
Giọng nói vang vọng, chỉ nghe thấy một chút
xíu phân vân.
Vườn, rõ ràng không nhạy cảm với những tông
giọng lắng nghe những lời mình chờ đợi, rồi lại trở nên sống động. Người Đàn Bà
thở dài, đứng thẳng người, Người Đàn Ông bước đi vài bước rồi đứng bên Người
Đàn Bà đặt tay lên vai nàng. Chỉ có điều Người Đàn Ông đụng tay vào Người Đàn
Bà như đụng vào một thân cây và cả hai lại bất động trong tư thế của mình.
“Họ buồn, như Barbie và Ken, vì tự họ buồn”,
Myszka nghĩ thầm.
Đúng lúc Myszka đang định hỏi điều này thì
bất thình lình Rắn nói:
- Mi hãy đi đi.
- Tôi muốn nán lại. - Myszka đáp, thế nhưng
Rắn lắc cái đầu dẹt của mình.
- Đủ rồi! - Nó nói.
- Thôi được, tôi sẽ đi. Thế nhưng tại sao
tôi lại không thể mang xuống dưới nhà sự thay đổi của tôi? - Bé hỏi với giọng
buồn bực. - Chẳng lẽ chỉ có Rắn và hai người kia biết tôi nghĩ nhanh như thế
nào sao? Tôi bước nhẹ nhàng, thanh thoát, như thế nào hay sao? Tôi múa hay như
thế nào hay sao?
Rắn im lặng, cho cảm giác nó đang lắng
nghe. Sau đó nó cử động và nói nhỏ:
- Người nói rằng mi sẽ được nhận một góc vườn
để cho mi khỏi buồn.
- Một góc vườn? - Bé ngạc nhiên.
- Đúng, một góc nhỏ để cho mi nhớ tới chốn
này. Còn bây giờ mi hãy đi đi. Ngày hôm nay là ngày rất dài rồi. Mi có thể quay
lại, trước khi ngày kết thúc, mà cũng có thể không. Bản thân ta không biết được,
vì điều này không phụ thuộc vào ta. Nhưng ngày hôm nay vẫn tiếp diễn và sẽ tiếp
tục tiếp diễn.
- Và Rắn sẽ làm gì khi ngày dài như vậy? - Myszka
tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Nghỉ ngơi. - Rắn giải thích rồi từ thân
cây Rắn thả xuống dưới một phần tấm thân dài thuỗn của mình, đẩy nhẹ cô bé.
Thậm chí Myszka cũng không để ý, khi bé đã
hiện diện trở lại phòng áp mái. Con mèo vẫn ngủ, nằm cuộn tròn trong một chiếc
hộp.
“Họ không cho mi tới đó vì mi rất là thực”,
Myszka nghĩ. “Khoan đã, khoan đã... còn mình sao đây?”
Myszka nhanh chóng có câu trả lời: “Còn
mình sẽ ăn một quả táo và mình sẽ trở nên không thật như họ”.
- Myszka ơi, xuống dưới nhà ăn tối đi con. -
Mẹ gọi, mở hé cánh cửa phòng áp mái. Đèn điện sáng chói, mèo con đã thức dậy,
và tất cả mọi thứ nom lại bình thường như vốn có. Không kể Barbie và Ken nằm
lăn quay trên nền nhà, bị lột hết quần áo.
- Con mang búp bê lên đây phải không? - Mẹ
cười, rất hài lòng. Sự hiện diện của hai con búp bê cho thấy Myszka đã làm gì
trên tầng áp mái. “Chơi với búp bê”, Ewa nghĩ.
Còn Myszka nhìn Barbie và Ken suy ngẫm theo
kiểu của mình, chậm rãi song kiên nhẫn:
“Làm sao hai người lại ở trên này, khi mình
có mang họ lên đây đâu?”
Và buổi tối đã kết thúc, nhưng ngày thứ bảy
vẫn tiếp diễn. Đấy là ngày khó khăn nhất, là ngày dài nhất của một tuần. Cũng
là ngày có rất nhiều điều bí ẩn. Vì sau đó một số người bảo rằng Ngài đã tạo ra
Người Đàn Bà và Người Đàn Ông đồng dạng với mình, điều không thể. Một số người
khác lại nghĩ rằng chính Người Đàn Bà cùng Người Đàn Ông đã tạo ra Ngài đồng dạng
với mình, bằng cách như vậy họ muốn tước đi tự do của Ngài.
Nhưng
đó là chuyện hoàn toàn khác, không thuộc ngày thứ Bảy.
------------
Còn
tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét