Quà của Chúa
Tác giả: Dorota Terakowska
Dịch giả: Lê Bá Thự
Nhà xuất bản Phụ nữ - tháng 4-2009
Chương 13
Ngày Thứ Bảy - Adam và Ewa
Adam vẫn còn một ngày phép nữa. Anh đã phí
mất một ngày ở nhà dưỡng lão Mùa Thu Đẹp để trò chuyện với bà già xa lạ. Adam
chẳng biết còn có thể làm gì nữa để chuyện hiểu lầm kia được sáng tỏ. Đưa Ewa đến
để nhận mặt bà già thì không ổn rồi, còn bản thân Adam lại không nhớ. Chín năm
là quá lâu đối với một đứa trẻ và một người già. Adam không biết và không thể
khẳng định đây có phải, như cô nhân viên thường trực cùng cô y tá muốn, là bà của
mình bị loạn trí, hay chỉ là một bà già không quen biết có hai đứa cháu mà
thôi.
Anh đã phí mất cả một ngày trời, thế mà bây
giờ lại còn thêm một đêm mất ngủ trong cái khách sạn thiếu tiện nghi ở vùng khỉ
ho cò gáy này. Khó ngủ, Adam bực bội, điều hòa nhiệt độ không hoạt động, cửa sổ
không mở được, chỉ cần một người khách nào đó trong khách sạn mở vòi nước là hệ
thống ống nước trong cả ngôi nhà liền rú lên như thổi kèn, còn các cánh tủ quần
áo trong hàng chục căn phòng phát ra tiếng kêu khó chịu. Ngoài kia, bên ngoài
khách sạn, các gã say la hét om sòm và chó sủa không ngớt. Nằm trằn trọc không
ngủ được, Adam suy nghĩ miên man, tại sao tiếng la hét của những gã say và tiếng
chó sủa ở bất kỳ nơi nào trên trái đất cũng giống hệt nhau đến như vậy.
Sau đó Adam lại phí thêm một ngày nữa. Hóa
ra có một địa điểm trùng tên. Địa điểm đích thực, nơi có bệnh viện tại đây bốn
mươi năm về trước đã xác minh việc bố mẹ Adam bị tử vong, thì còn phải đi vài
trăm cây số nữa và ở vùng khác. Còn ở đây, nơi Adam phải đi vất vả mới tới được,
thì không có một bệnh viện nào. Tại vì suốt nhiều năm ròng khi Adam còn là một
cậu bé, Adam thường nhìn đăm đăm vào một điểm không đích thực trên bản đồ và
đinh ninh trong bụng mình đang được ở bên bố mẹ. Chẳng biết do phép màu nào mà
Adam lại lôi ra từ trí nhớ của mình cái tên của tỉnh lỵ mà hồi trước bà có nói
tới, và anh đi tới kết luận, giống như hồi trước ngón tay anh đã chỉ nhầm địa
điểm trên bản đồ, bây giờ anh đang bị nhầm địa điểm trên thực địa.
“Chẳng những mình không biết nhận mặt bà mà
ngay cả địa điểm bố mẹ qua đời mình cũng xác định sai”, Adam nghĩ, bực mình, cảm
thấy tất thảy mọi thứ đang hùa nhau phản lại anh, kể cả bản đồ và trí nhớ của
chính mình.
Adam nhớ, khi còn là một đứa bé, anh nằng nặc
đòi bà phải cho anh đi tới địa điểm xa xôi, nơi bố mẹ đã đâm xe vào một gốc cây
to ở bên lối rẽ, góc hẹp. Nhưng bà không cho đi.
- Đến đó mà làm gì hả cháu? Làm vậy bố mẹ
cháu cũng có sống lại được đâu. - Bà nói như thế khi Adam chỉ là một đứa bé, và
cả sau này, khi anh đang học đại học, thì về nguyên tắc, anh đã có thể tự mình
quyết định mọi chuyện. Bà không đáp lại các câu hỏi của Adam, không muốn trả lời,
không mặn mà hoặc lờ tịt. Hôm nhận dạng thi hài bố mẹ bà không cho đi đã đành,
nhưng hôm tang lễ bà cũng không cho đi nốt.
“Tại sao mình lại đi vâng lời bà?”, Adam
nghĩ. “Vì mình không muốn nhìn cái cây đã giết chết bố mẹ mình chăng?”
Đúng là hồi đó Adam không muốn nhìn. Bây giờ
cũng không. Thế nhưng Adam đã quyết định nếu cái cây đó vẫn còn sống, nếu chưa
có ai chặt cây đó đi, (bốn mươi năm là nhiều đối với một con người, nhưng chẳng
là bao đối với một cái cây cổ thụ), thì nhất định anh phải đến xem cái cây này.
Tuy nhiên, điều quan trọng số một lúc này là bệnh viện.
“Sau khi bố mẹ qua đời liệu có còn vết tích
gì trong bệnh viện này hay không? và ở đó người ta có lưu trữ hồ sơ hay không?
Liệu hồ sơ về bố mẹ có đang nằm đâu đó dưới tầng hầm, bị mục nát do ẩm mốc, hoặc
hư hỏng vì không được bảo quản và không ai chịu tìm kiếm, kể cả khi mình trả
công hay không?”. Adam suy nghĩ khi đang trên đường đi tới địa điểm đích thực.
Trước đó Adam đã gọi điện thoại di động và biết chắc rằng ở đó có một bệnh viện,
bệnh viện này đã không trở thành nạn nhân của bất kỳ một cải cách nào và không
bị phá phách. Tóm lại, đó là một bệnh viện địa phương không lớn. Vẫn đang tồn tại
và tiếp nhận bệnh nhân.
“Bố mẹ mình đến đó để tìm cái gì nhỉ?”.
Suốt cả cuộc đời, Adam đã đặt cho mình câu
hỏi như vậy. Bà thì không bao giờ chịu nói về chuyện này rồi.
“Một khi bố mẹ đi, thì rõ ràng là bố mẹ phải
đi chứ còn gì”! Bà nói vậy và ngay lập tức lảng sang chuyện khác, rõ ràng là bà
không muốn nói đến chuyện này. Chắc bà nghĩ, làm rối tung chuyện cái chết của bố
mẹ sẽ có ảnh hưởng xấu đối với cậu con trai. Mà có khi ảnh hưởng xấu đến cả bà
nữa cho nên bà lẩn tránh chăng? Tóm lại, người mẹ của Adam là đứa con gái yêu
quý độc nhất của bà.
Một thị trấn nhỏ, một bệnh viện không lớn
và bất thình lình một cái cây, cách bệnh viện chừng hai trăm mét bên lối rẽ gấp.
Không có gì là lạ khi người ta chở ngay bố mẹ đến đó...
“Còn sống hay đã chết nhỉ?”, Adam cố nhớ lại,
nhưng anh không còn nhớ là thế nào. “Hình như một trong hai người (ai?) còn sống
thêm được một hoặc hai ngày nữa”. Có một điều chắc chắn tại bệnh viện người ta
đã làm khám nghiệm tử thi. Trong hồ sơ tai nạn bà cất trong hộp đựng của quý của
bà, từ lâu Adam đã nhìn thấy những tên gọi rất dài, nhạt mờ, bằng tiếng la
tinh, Adam không biết giải mã những từ này, mực nhòe, thế nhưng đó là chứng
tích sau khi làm khám nghiệm y khoa.
Sau nhiều giờ xe chạy, Adam tới một quảng
trường trung tâm không lớn, một loại quảng trường thường gặp ở các thành phố nhỏ
ở Ba Lan. Cũng giống như các quảng trường khác cùng loại, quảng trường trung
tâm này khá đẹp, nhưng Adam không có thời gian mà cũng không có hứng thú để
chiêm ngưỡng. Anh ghi nhận bằng mắt sự hiện diện của một khách sạn chắc là tồi
tàn, nơi anh sẽ tới trọ đêm nay, rồi anh đi tiếp theo bảng chỉ đường. Bệnh viện
là một tòa nhà rất quan trọng ở nơi này, đến nỗi có cả bảng chỉ đường đi tới
đó.
* * *
- Hoa ở đâu thế con? - Ewa hỏi khi hai mẹ
con từ phòng áp mái đi xuống dưới nhà. Myszka nắm chặt trong tay một bông cúc
cam.
“Màu vàng cam ư? Như ánh đèn hậu phản quang
của xe đạp”, Ewa nghĩ và buột miệng nói: “Không có loại hoa nào như thế này”.
- Đưa mẹ xem nào! - Mẹ nói với Myszka nhưng
bé phản đối bằng tiếng thét dị thường tức tối. - Mẹ chỉ xem thôi, mẹ sẽ trả lại
cho con. Con nói cho mẹ biết đi, con lấy ở đâu ra hoa vậy? - Ewa kiên nhẫn nhắc
lại.
- Vư... - Myszka đáp.
- Mẹ có trồng hoa này trong vườn đâu? - Ewa
nói giọng mệt mỏi khi bất thình lình chị nhận ra Myszka bao nhiêu tuổi thì ngần
ấy năm chị đã không trồng hoa.
Ewa cảm thấy mình có lỗi. Tai họa thoạt
tiên do việc sinh con gái gây nên đã đụng tới không chỉ vợ chồng chị, mà cả
ngôi nhà, thậm chí cả ngôi vườn. Đây là ngôi vườn mà cách đây chín năm vợ chồng
chị đã thuê hẳn một công ty trang trí thiết kế hết sức độc đáo để làm cho nó trở
thành một khu vườn “huyền diệu”. Người ta chở tới đây những mảng cỏ xanh được đặt
trên lưới mềm, để vợ chồng chị khỏi phải chờ cho cỏ mọc thành một “bãi cỏ xứ
Anh” thứ thiệt. Trước khi hai vợ chồng quyết định tạo hình của ngôi vườn, họ đã
tham khảo rất nhiều tranh ảnh quảng cáo và tạp chí.
“Và mọi cái đó để mà làm gì khi bây giờ ở
đó chẳng còn gì nữa cả. Không cần một tai họa nào, không cần một trận mưa đá
nào, không cần một cơn lốc xoáy nào, không cần một trận băng giá Siberie nào.
Chỉ cần sinh ra đứa con”. Ewa nghĩ một cách mỉa mai. Bỗng nhiên chị nhận ra đẳng
cấp cuộc sống của chị đã thay đổi quá nhiều. “Như thế tốt hay xấu?”, Ewa suy
nghĩ, song không biết trả lời câu hỏi này.
- Vư... - Myszka nằng nặc đòi.
Dẫu đã dốc sức dạy con phát âm, Ewa vẫn
không thấy Myszka tiến bộ, con gái vẫn nuốt mất nhiều âm tiết. “Không ai có thể
đoán vư... có nghĩa là gì”. Ewa nghĩ, bất lực “Phải chăng con gái tự hiểu mình
là đủ rồi?”
- Vư... - Myszka kiên trì nhắc lại, giơ tay
đưa hoa cho mẹ.
Ewa đứng nhìn màu vàng cam chói lọi của
bông hoa, nghĩ tiếp: “Những cuộc khiêu vũ từ thiện, những chiến dịch quyên góp
của cộng đồng, các trường liên kết, chỉ nhằm cho bệnh tật giảm thiểu, tật bệnh
không làm khổ ai và không làm mất đi khát vọng của con người”.
- Vư...! - Myszka hét to, nắm tay đấm mạnh
vào tường, lết ra phía cửa.
Ewa tự động bước theo Myszka, con mèo Mia
nhảy nhót quanh chân hai mẹ con. Ra đến phía trước ngôi nhà, họ rẽ sang góc,
nơi có thời đã từng là ngôi vườn được chăm sóc cẩn thận của họ.
- Ở đó chỉ có cây gai, cỏ gấu và cỏ dại. - Ewa
nói. - Bị gai đâm, đau, rát rồi con lại khóc cho mà xem.
Myszka lắc đầu. Hai mẹ con đi về phía chiếc
cổng phụ làm bằng gỗ chỗ bức tường cao, bức tường che khuất một nơi mà từ mấy
năm nay Ewa không hề đặt chân tới. Đó là một mảnh đất khá rộng, khoảng hai ngàn
mét vuông, tường bao quanh được xây bằng đá trắng, đẹp và sang trọng. Khi xây
nhà Adam đã mua thêm mảnh đất này rồi xây tường bao, khá cao, ngăn cách với
chung quanh, những mong đây sẽ là “chốn trốn thế gian” của họ, sẽ là “ngôi vườn
mơ ước” với bãi cỏ xanh mịn màng, nhẵn nhụi, một hồ nước nhỏ, những bồn hoa
sang trọng, các hòn non bộ và vô vàn những khóm hoa khoe sắc. Thoạt tiên Ewa mường
tượng một ngôi vườn không phải như thế này. Sẽ là một vườn cây cối rậm rạp,
hoang sơ và tự nhiên, một ngôi vườn có sự tham gia tích cực của bàn tay lao động
của họ, nhất là của trí tưởng tượng của họ, thế nhưng Adam kiên quyết giữ
nguyên bản thiết kế khu vườn hạng sang, khu vườn điển hình cho các nhà biệt thự
thành phố. Dù vậy Ewa đã có thể thay đổi chút ít bản thiết kế này, chẳng hạn
thay đổi một số chi tiết đối xứng một cách khiên cưỡng, chí ít ở mức độ khiến
Ewa có thể thấy thích khu vườn này.
“Và mình đã ruồng bỏ khu vườn này”, Ewa
nghĩ. “Lần cuối cùng mình đóng cánh cổng này cách ngày sinh Myszka bốn ngày”.
Cách đây khoảng chín năm về trước. Khu vườn mơ ước đã biến thành khu vườn bãi
chiến trường. Thành vương quốc của cây gai và cỏ gà.
Hai mẹ con tiến gần đến cổng phụ xây trong
bức tường. Ewa ngửi thấy mùi thơm. Mạnh và kích thích.
“Cỏ dại mà thơm còn hơn các loài hoa”, Ewa
lấy làm ngạc nhiên, đẩy mạnh cánh cửa. Hai mẹ con bước vào trong.
Trời nhá nhem, cho nên mọi sắc màu có phần
dịu bớt, dẫu vậy hoa trong vườn vẫn tỏa sáng như bông cúc trên tay Myszka. Những
bông hoa như vậy nhiều vô kể. Hoa ngập tràn khắp vườn, trên những luống đất gồ
ghề tự nhiên, nom như một rừng hoa. Hoa cúc màu vàng cam, hoa diên vĩ màu vàng,
hoa mua gam màu lạnh, hoa hồng đỏ ấm áp, hoa huệ trắng ngần... Đây đó thấy có
những cây gai, song không có cảm giác đó là cỏ dại, Ewa nghĩ chúng mọc có lẽ vì
có ai đó thích tất thảy những loại hoa này muốn ngoi lên mặt đất đều được mọc ở
đây. Và tất thảy mọi loài hoa đó gộp lại tạo nên mùi thơm ngào ngạt, ngay cả những
loại nước hoa hảo hạng nhất cũng không bì nổi. Dù đã hoàng hôn, Ewa vẫn còn
nghe thấy tiếng vo ve của ong mật, tiếng vo vo của ong đất, vẫn còn nhìn thấy
những cánh bướm tung bay. Chim hót líu lo trong vườn và Ewa có cảm giác âm hưởng
của một bản nhạc được trình tấu hài hòa đang bay vút lên bầu trời nhá nhem, bản
hợp xướng chào cuộc sống, được một nhạc sĩ vô danh phối khí rất tuyệt vời.
- Khu vườn đã được cứu vớt! - Ewa hét to, vừa
ngỡ ngàng, vừa vui mừng. - Khu vườn tự mình cứu mình đang ở trước mặt. - Chị
nói tiếp.
Bỗng nhiên Ewa cảm nhận năng lượng đang tỏa
ra từ những cây cỏ trong vườn. Đó là ý chí sinh tồn của chúng, tình yêu mỗi
ngày mỗi đêm của chúng, sự kiên trì chờ đợi những tia nắng ban mai và những giọt
sương đêm của chúng. Đó là khát vọng sống của chúng bất chấp tất cả.
“Khu vườn vẫn sống, bởi nó không chịu đầu
hàng”, Ewa chợt nghĩ.
Việc chấp nhận số phận một cách thụ động và
vô song, giờ đây đã biến thành cùng với mỗi lần hít thở hương thơm của hoa cỏ
trong vườn, cảm giác lạ thường của sức mạnh. Thực ra, Ewa có xem Myszka là thất
bại của cuộc đời mình đâu! Việc chị chăm sóc con, việc chị làm mọi cách để hiểu
được con, trước tiên là bằng tình cảm, sau đó bằng lời nói, việc dạy cho con biết
được tới ngần ấy thứ mà không một đứa trẻ tật nguyền nào ở mức độ như Myszka biết
được, chưa kể con gái còn bị một vết thâm đen trong não nữa, đâu phải là những
nguyên do để bảo là chị đã thất bại, trái lại, đó là những nguyên do để bảo rằng
đó chính là niềm tự hào! Tại sao Ewa đã phải sao nhãng việc chăm sóc nhà cửa,
sao nhãng việc chăm sóc bản thân mình, sao nhãng những sở thích và đam mê của
mình, tại sao?
“Mình sẽ sửa chữa tất cả”, Ewa quyết định,
cảm thấy một nghị lực phi thường đang thấm vào người chị.
- Nhaaa... - Myszka nói, đoạn chìa hai tay
cho mẹ.
Ewa cũng chìa hai tay của mình cho con gái.
Ewa không biết từ này có nghĩa là gì, tuy vậy chị cảm nhận theo thói quen, biết
mình phải làm gì. Hai mẹ con nắm tay nhau xoay tròn, một vòng, hai vòng, ba
vòng, sau đó Ewa nhấc một tay Myszka lên cao và xoay tròn cô con gái mấy lần
làm động tác quay tròn. Myszka cười thích thú. Bây giờ người mẹ nắm lấy hai tay
con gái và cả hai mẹ con cùng xoay tròn, khu vườn hát theo nhịp nhảy của họ.
Khu vườn hát bằng giọng hót của các loài chim, bằng tiếng rì rào của gió, tiếng
vo ve nhỏ nhẹ của các loài côn trùng, tiếng lao xao của lá cây.
- Chúng mình có khu vườn! Khu vườn của
chúng mình! - Ewa hét to cùng con.
- Cho... - Myszka nói.
- Mẹ phải cho cái gì nào? - Ewa cười.
- Vư... - Myszka trịnh trọng nói.
Đúng thế, có ai đó đã ban cho họ khu vườn.
Ewa công nhận, không cần suy nghĩ, lời Myszka vừa nói có nghĩa gì. Không nghi
ngờ gì nữa, thời gian chính là người ban phát này. Thời gian đã cứu vớt khu vườn.
Và tại khu vườn này thời gian đã trôi theo cách khác. Thậm chí Ewa không nhận
ra đêm đã về khuya từ lúc nào.
- Mẹ con mình phải quay về nhà thôi, muộn rồi!
- Ewa nói với con gái, lúc này vẫn còn đang thở hổn hển vì vừa nhảy xong. - Ngày
mai hai mẹ con mình lại ra đây. Rốt cuộc chúng mình có một nơi muốn làm gì tùy
thích, nơi không một ai tò mò nhìn chúng mình!
- Phòng áp mái. - Myszka nhắc mẹ.
Ewa không đáp lại con gái, nhưng giờ đây chị
nghĩ khi hai mẹ con phát hiện được khu vườn thì chị dứt khoát sẽ không để cho
Myszka ở lì trên căn phòng tối tăm, ngột ngạt và bụi bặm kia nữa. Tuy nhiên người
mẹ không nói một lời nào.
Lúc đêm khuya, khi Myszka đã ngon giấc, Ewa
lặng lẽ leo lên các bậc cầu thang, khóa cửa phòng áp mái lại, chìa khóa chị cất
trong hộp trà đã hết, đặt trên cao, trên nóc tủ đựng thức ăn.
* * *
Adam lật mình trên chiếc giường loại xoàng,
mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bực bội và buồn phiền. Một khách sạn tồi hết chỗ nói, thế
nhưng ở một thị trấn nhà quê như thế này thì còn đòi hỏi gì nữa nào? Có khách sạn
đã là may lắm rồi. Các cửa sổ đóng kín bưng, khi nhìn gần thì hóa ra người ta
đã đóng đinh cố định (chắc các quả đấm không dùng được, cho nên một nhân viên
nào đó của khách sạn đã đóng đinh “để bảo vệ” cửa khi có gió).
Trong phòng nồng nặc mùi hôi của chăn nệm bị
yếm khí và mùi hôi của khói thuốc lá do hàng trăm khách đã từng ngủ trong phòng
để lại. Đệm giường chỗ lồi chỗ lõm, một cái hố sâu giữa đệm chứng tỏ số lượng
khách đã từng ngủ trong căn phòng này. Adam kinh tởm nhìn chiếc giường này, như
anh đã kinh tởm quần áo của người khác, chăn gối lạ, bát đĩa rửa dối của nhà
hàng, cốc chén đã có người sử dụng và Myszka. Tức mình, Adam lấy chăn len trải
xuống nền nhà, đặt gối và chăn bông lên đó đoạn nằm thẳng cẳng.
Cũng như ở nhà dưỡng lão, cuộc viếng thăm bệnh
viện chẳng đem lại kết quả gì. Ngay phút đầu, mới nói được vài lời, người đàn
bà ở phòng thường trực đã nhìn Adam một cách kinh ngạc.
- Tai nạn cách đây trên bốn mươi năm! Anh
muốn lục lại hồ sơ? Tại đây? Ở bệnh viện của chúng tôi?
- Người ta đã đưa bố mẹ tôi về đây mà. - Adam
nói.
- Còn sống hay đã chết? - Người đàn bà hỏi,
Adam có cảm giác hình như chị ta hỏi vì tò mò hơn là muốn giúp đỡ.
- Tôi không biết? - Adam buồn rầu đáp.
- Anh bảo là bố mẹ anh, thế mà anh lại
không biết là đã chết như thế nào hay sao? - Người đàn bà, với sự thật thà của
một người tốt bụng, nhưng vô giáo dục, lấy làm ngạc nhiên.
- Bố mẹ tôi lao xe vào một cái cây cách đây
không xa lắm. Chừng hai trăm mét thôi.
- Cây Sồi Góa Bụa! - Người đàn bà thốt lên.
- Sao? - Bây giờ đến lượt Adam ngạc nhiên.
- Tôi nói chắc đó là Cây Sồi Góa Bụa. Chúng
tôi gọi cây cổ thụ mà chắc anh phải đi ngang qua, nhưng anh không để ý, bằng
cái tên như vậy. Có thời cây này ở vị trí ngay bên lề đường, nhưng con đường đã
được di chuyển từ nhiều năm nay. Có quá nhiều tai nạn đã xảy ra ở đó. Mẹ tôi từng
kể cho tôi nghe, cây này là một cây khủng khiếp như thế nào, - người đàn bà hứng
khởi kể. - Hình như nó mọc theo kiểu, xe mà đi với vận tốc cao thì đừng hòng
thoát khỏi nó. Nó chắn ngay sau lối rẽ. Khi càng ngày càng nhiều tai nạn xảy ra
ở chỗ đó thì người ta đã quyết định hoặc phải chặt cây sồi đi, hoặc phải xê dịch
con đường. Người ta đã chọn phương án hai, vì Cây Sôi Góa Bụa là di tích thiên
nhiên.
- Cây Sồi Góa Bụa? - Adam nhắc lại.
- Chỉ nguyên thời mẹ tôi còn sống đã xảy ra
mười lăm vụ tai nạn chết người ở chỗ này và cũng ngần ấy vụ mà nạn nhân chỉ nhờ
có phép màu mới thoát khỏi tử thần. Thời cụ bà bên ngoại nhà tôi còn sống, rất
nhiều xe ngựa, xe trượt tuyết, thậm chí người cưỡi ngựa, đã đâm vào cây sồi
này. Còn trước đó nữa... Ai mà biết được trước đó còn có những gì khi cây sồi
đã năm trăm tuổi? Chắc chắn bố mẹ anh đã lâm nạn ở chỗ này vì người ta đã làm
con đường mới cách đây chừng ba mươi năm.
Bây giờ khi hóa ra Adam nói về một trong những
thảm họa hồi trước, những thảm họa đã từng kích thích óc tưởng tượng của một thị
trấn nhỏ, người đàn bà sẵn lòng trò chuyện, mỗi vụ tai nạn được người đàn bà
này bình phẩm bằng giọng điệu hết mực ly kỳ, nhớ nhập tâm hàng năm nay.
- Cách đây bốn mươi năm? - Người đàn bà lẩm
bẩm, lục lại trí nhớ. - Trong số những tai nạn mà tôi còn nhớ, người ta đã kể
cho nhau nghe trong một thời gian rất lâu về một cặp vợ chồng trẻ đã đi qua đây
trong một chuyến đi hưởng tuần trăng mật...
- Thế thì không phải là bố mẹ tôi rồi. - Adam
ngắt lời người đàn bà.
- Về một chàng trai lấy trộm xe hơi của bố
mẹ, sau đó tự giết mình và hai cô gái...
Adam
thở dài, chuẩn bị nghe những ký ức dài dòng.
- Và về một cặp vợ chồng cùng đứa con. - Người
đàn bà hào hứng kể tiếp.
- Chỉ bố mẹ tôi đi với nhau thôi. - Adam khẳng
định vẻ mặt dửng dưng. - Tôi ở nhà với bà.
- Họ tìm kiếm cái gì ở đây nhỉ? Chẳng phải
đi nghỉ? Không phải đường tắt ngang. - Người đàn bà lẩm bẩm, còn Adam im lặng.
Điều này anh cũng chẳng biết.
Người đàn bà lại cố nhớ.
- Ai mà biết được người ta có chuyển hồ sơ
lưu trữ xuống dưới tầng hầm hay không. Người ta đã hủy chúng rồi hay là chưa?
Không có quy định phải giữ loại hồ sơ như thế này tới ngần ấy năm, mà chả biết
chừng nào có khi chị Jadwiga vẫn còn giữ lại.
- Jadwiga? - Adam chộp luôn.
- Cán bộ lưu trữ của chúng tôi. Chị ấy nghỉ
hưu rồi. Nhưng trước khi về nghỉ, chị ấy đã sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ giấy tờ.
Anh biết không, đây là một con người lúc nào cũng cẩn thận. Bây giờ không có những
người như thế đâu! - Người đàn bà nói tiếp sau giây lát suy nghĩ.
- Bây giờ đã có máy vi tính làm việc này. -
Adam nói.
- Ừ! - Người đàn bà tán thành, chẳng vui vẻ
gì.
- Vậy tôi phải tìm bà Jadwiga này ở đâu được
đây?
* * *
Jadwiga, một bà già năm nay đã trên sáu
mươi, đúng là bây giờ đã có hai máy vi tính thay thế bà ấy. Nhưng bà ấy vẫn tiếp
tục làm việc, bà ấy mở một buffet nhỏ trong bệnh viện, phục vụ nhân viên và bệnh
nhân.
- Bốn mươi năm, anh bảo... - Bà Jadwiga vẻ
đăm chiêu, lẩm bẩm. - Hồi đó tôi chừng hai mươi ba... Tôi nhớ hết. Anh có biết
không, tất cả những người lao vào cây Sồi Góa Bụa đều được đưa tới bệnh viện
chúng tôi. Nói thật với anh, người ta xây cái bệnh viện này chủ yếu là nhằm như
vậy. Bệnh viện và nhà xác. Một ông địa chủ ở địa phương đã bỏ tiền xây bệnh viện
này từ hồi thế kỷ mười chín kia, và người ta cứ giữ như thế cho đến tận bây giờ.
Ai chết thì có nhà xác, ai sống sót thì có phòng phục hồi chức năng.
Adam ngước mắt nhìn, còn bà Jadwiga giải
thích:
- Phòng phục hồi chức năng, chúng tôi gọi
như vậy. Khi ra khỏi phòng này, người thì sống, kẻ thì nhắm mắt xuôi tay... Thế
xe của bố mẹ anh màu gì? - Bất thình lình bà Jadwiga hỏi theo kiểu đàn bà.
Adam trả lời không cần suy nghĩ:
- Màu xanh lá cây.
Trước mắt Adam lại hiện lên hình ảnh anh
thò đầu qua cửa sổ, bà giữ chặt hai vai, và bố mẹ cùng con chó nâu lông xù ngồi
vào xe. Mẹ vẫy tay chào tạm biệt. Adam vẫn nhớ mẹ như thế này, mẹ mặc chiếc váy
sáng màu, tóc mẹ bay bay, mẹ cười khi nhìn về phía con trai, tay mẹ đặt lên đầu
con chó. Mẹ đâu có biết nụ cười này của mẹ, cử chỉ này của mẹ đã mãi mãi đọng lại
trong tâm trí của Adam và trong tâm trí đó, mẹ không bao giờ có một cử chỉ nào
khác nữa.
- Hai người trạc ba mươi tuổi, đúng không?
- Bố ba mươi tư, mẹ ba mươi. - Adam nói.
- Có một đôi như vậy, nhưng họ đi cùng với
một đứa con. Người cha và đứa con chết ngay tại chỗ. Người mẹ còn sống thêm được
một ngày. Lúc đó chị ta rất yếu. Liên tục hỏi về chồng và con mình.
- Thế thì không phải bố mẹ cháu rồi. Bố mẹ
cháu chỉ có con chó thôi.
- Chó có thể bỏ chạy...
- Cháu chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với
con chó. - Adam nói, có phần thấy lạ là hồi đó anh đã quên khuấy mất con chó.
Vì là một đứa bé anh phải rất quý con chó mới phải.
Theo đề nghị thiết tha của Adam và sau khi
dúi vào tay bà già tờ bạc mới, buffet đóng cửa, bà Jadwiga đi cùng Adam xuống tầng
hầm. Trong căn phòng rộng, ẩm ướt, bên cạnh những đường ống lạnh lẽo của hệ thống
lò sưởi nước ngưng tụ chung quanh, thấy những thùng các tông cỡ lớn đựng hồ sơ
cũ. Chị nhân viên thường trực nói không sai. Bà Jadwiga quả là một người rất cẩn
thận. Bên ngoài mỗi thùng hồ sơ đều có ghi rõ năm nào, cho nên họ không gặp khó
khăn gì trong việc tìm ra chiếc thùng bên trong có đựng hồ sơ về bố mẹ Adam. Và
họ đã tìm được ngay. Trong một chiếc cặp màu xám có quai buộc.
- Bị ẩm mục như thế này đây... - Bà Jadwiga
lắc đầu. - Người ta đã cẩn thận xếp theo vần và cho vào từng chiếc cặp, thế mà
họ quăng xuống tầng hầm... Để hư hỏng. Mỗi trang giấy là một cuộc đời của ai đó
chứ chẳng chơi.
Cuộc đời của bố mẹ Adam được gói ghém trong
ba trang giấy nhưng họ của hai người chỉ có thể suy đoán mà thôi.
- Mấy chữ cuối là “icz” vậy thì có thể khớp!
- Bà Jadwiga nói không chắc chắn khi nhìn vào những vết mực bị nhòe. - Mẹ là
Maria à?
- Vâng! - Adam nói, nín thở. - Maria....
- Maria, kleks, icz. Họ tên mẹ chỉ còn lại
có thế. - Adam nghĩ.
- Maria được chở tới bệnh viện lúc 13h40. Mất
vào ngày hôm sau, lúc 23h25.
Adam im lặng, anh nghĩ về những thời khắc
khi mẹ anh, tỉnh, bất tỉnh? Mẹ nằm trên giường trong căn phòng của bệnh viện nhỏ
này. Mẹ đã cảm thấy gì? Mẹ có kịp nghĩ về con trai không? Mẹ có nghĩ là mẹ sẽ
chết và không bao giờ nhìn thấy mặt con nữa không? Mẹ sẽ bỏ con? Để con ở lại một
mình? Và rằng con trai chỉ mới năm tuổi đầu và rất cần có mẹ?
- Tôi đã bảo, là có ba người. - Bà Jadwiga
ngắt lời Adam. Kính trễ xuống mũi, bà phân tích dấu vết duy nhất về bố mẹ của
anh, bị nhòe do ẩm mốc, đóng khung trong ba tờ giấy mục.
- Anh xem, ở đây vẫn còn hai người nữa và
có lẽ cả hai cùng họ chăng? Đuôi “icz” ở tờ giấy thứ hai bị nhòa, thế nhưng khớp
với chữ đầu tiên. “R...”, anh thấy không? Trường hợp thứ nhất là một người đàn
ông, thậm chí chúng ta có cả tuổi của người này, ba mươi tư tuổi. Trường hợp thứ
hai, tuổi bị nhòa... Khoan... Cũng là đàn ông. Hoặc trẻ con? Bé trai? Ai mà biết
được bao nhiêu tuổi khi cột “tuổi” bị nhòa? Nhưng cả hai chết cùng thời gian, ở
đây ghi rõ là do bị tai nạn. Có điều cả ba tờ giấy đều được ghim lại với nhau,
cho nên cả ba trường hợp đều thuộc về một tai nạn. Chắc là một gia đình. - Bà
Jadwiga nói tiếp, rất say sưa, điều Adam không hiểu nổi. Mặt bà đỏ ửng, miệng
bà cười. Adam nhớ bà ta đã không nói gì đến cái chết bi thảm của mấy nạn nhân,
bà chỉ nói là hồi đó bà ta còn trẻ. Khi người ta chở bố mẹ anh đến bệnh viện,
người đàn bà trên sáu mươi tuổi này mới hai mươi ba tuổi. Bà ta còn trẻ, có khi
xinh nữa là đằng khác, tràn trề hy vọng và sức sống. Phía trước bố mẹ anh lúc
đó chẳng còn gì nữa cả, còn phía trước người đàn bà này là tất cả. Cho nên bây
giờ mắt nhìn vào đống hồ sơ mục nát mà có thời đôi bàn tay trẻ trung mịn màng của
bà từng cầm, bà ta cười với những ký ức. Adam không coi việc bà ta làm vậy là xấu.
Nhưng anh cải chính sự nhầm lẫn:
- Không thể có ba người được.
- Thế mà ở đây có ba người mới lạ? - Bà
Jadwiga khăng khăng nhắc lại.
Bất thình lình trong đầu Adam lóe lên một ý
nghĩ.
-
Hay là bố mẹ mình đã cho một khách du lịch lữ hành đi nhờ xe... - Adam bắt đầu,
sau giây lát anh nói tiếp. - Hay là bố mẹ lao xe vào cây vì định tránh một người
khách bộ hành? Và nếu như... - Adam ngừng, lúng túng.
- Nếu như xe chẹt chết người này. - Bà già
nói tiếp. - Anh hỏi, chuyện gì khả dĩ xảy ra nếu bố mẹ anh đã chẹt một người
nào đó? Liệu người ta có chở cả ba cùng đến bệnh viện? Hẳn là như vậy.
- Người đó có thể say rượu... có thể láng
ra mặt đường. - Adam nói theo lối biện giải. Ngay cả bây giờ Adam cũng không muốn,
sau nhiều năm, đồng ý với ý nghĩ cho rằng tự mình gây ra tai nạn, bố mẹ anh còn
làm thiệt mạng một người khác nữa.
Giọng nói tỉnh táo của bà Jadwiga ập vào đầu
đang nghĩ loạn xạ của Adam:
- Tôi chỉ biết một điều rằng tôi là một nữ
cán bộ có lương tâm, không bao giờ tôi lại làm cái việc ghim hồ sơ của người
ngoài vào hồ sơ gia đình người khác.
- Bà thử cố nhớ lại xem... - Adam khẩn khoản
đề nghị.
- Hay là... hay là người ngoài này không có
giấy tờ tùy thân và theo thói quen tôi ghim hồ sơ của người này vào hồ sơ của bố
anh? Vì họ chết cùng nhau, cùng thời gian, phải vậy không nào?
Adam thở dài. Thế thì về căn bản mọi chuyện
đã sáng tỏ. Một người đi bộ say rượu hoặc vô ý, cũng có thể là một đứa bé, người
lái xe rẽ đột ngột, nhưng đã muộn, ba người tử vong, trong số đó có một người
còn sống thêm được nhiều giờ trong sợ hãi, người này lo ngại cho người thân và
đau đớn về thể xác.
“Mình hy vọng lúc đó mẹ không tỉnh”, Adam
nghĩ thầm.
- Con chó cùng đi với bố mẹ cháu. - Adam bổ
sung cho đầy đủ.
- Con chó có thể đã thoát chết và bỏ chạy.
Vả lại... trong hồ sơ quan trọng của bệnh viện đời nào người ta lại ghi chó
vào, đúng không? Chó thì vẫn là chó thôi mà! - Bà già nói.
Mắt Adam ứa lệ, hầu như cùng lúc với những
lời nói của bà già. Ý nghĩ về con chó điên khùng do hoảng sợ chạy lang thang khắp
vùng lạ lẫm, bỗng dưng làm anh bị sốc.
Nhưng Adam trấn tĩnh lại ngay, vì không muốn
cho bà cán bộ bệnh viện nhìn thấy anh xúc động. Anh tự nhủ lòng, cất công đi ngần
ấy giờ đồng hồ là để làm gì. Phải chăng chỉ là để nhìn thấy nơi bố mẹ anh đã sống
những giây phút cuối cùng?
- Thưa bà, người ta có làm khám nghiệm tử
thi không? - Adam hỏi.
- Có thể họ đã làm, song qua mấy tờ giấy
này thì chúng ta không thể biết được. - Bà Jadwiga trả lời. - Anh nhìn thấy...
đầy những vết mực nhòe... những vết bẩn, hoặc chữ viết bị phai màu, không thể đọc
được.
- Nhưng mà cháu phải biết! - Adam hét to.
- Cái gì? - Bà cán bộ bệnh viện đã về hưu lấy
làm ngạc nhiên.
- Cháu muốn tìm gene của bố mẹ cháu, tất cả
các bệnh di truyền đều có thể xác mình bằng các xét nghiệm máu mà chắc chắn người
ta đã làm cho bố mẹ cháu!
- Anh cần cái đó để làm gì nào? Bố mẹ anh
đã chết còn chưa đủ hay sao? Nhất là chết như vậy? - Người đàn bà hỏi.
- Bà chẳng hiểu gì cả, mà bà cũng không thể
hiểu nổi. - Adam nói với thái độ ngạo mạn vô tình. - Chúng ta đang ở thời đại
khác xa so với thời đại bà còn nhớ. Trên cở sở những xét nghiệm nhỏ, tưởng như
không có ý nghĩa gì nhiều, chúng ta có thể tiên đoán tương lai của nhiều thế hệ.
Ngày nay chúng ta có thể làm xét nghiệm máu của một cô bé và trên cơ sở đó sẽ
biết trước cô bé này sẽ sinh ra đứa con như thế nào sau hai mươi năm nữa... chúng
ta có thể biết sau năm mươi năm nữa đứa trẻ này có bị bệnh mất trí nhớ hoặc khối
u, có nguy cơ bị chậm phát triển hoặc các khuyết tật di truyền khác hay không.
Chúng ta có thể không để cho... - Adam bị đứt quãng.
“Không để cho cái gì nhỉ?”, bỗng Adam nghĩ.
Không để cho một người phụ nữ nào đó sinh con trong đời, vì có xác suất người
này sẽ sinh ra đứa trẻ bị Down, bị khối u, bị thiểu não, bị bại liệt chăng?
- Anh cần cái đó để làm gì? - Bà già nhắc lại
và Adam nhận ra bà đang nhìn anh với sự thông cảm.
Thật vậy, chỗ của bà Jadwiga trong thời đại
ngày nay chính là cái buffet cà khổ của bà trong bệnh viện này, thế mà Adam lại
toan trò chuyện với bà như là trò chuyện với đại diện của Homo Sapiens ở tầm thế
kỷ thứ hai mươi mốt.
Đôi mắt vàng vọt của bà cán bộ già đã về
hưu nhìn Adam mỗi lúc càng thương cảm.
- Cây Sồi Góa Bụa cách bệnh viện chừng hai
trăm mét, nhưng bây giờ nó không còn ở bên đường nữa mà trên bãi cỏ. Đến lối rẽ
trái đầu tiên anh sẽ nhìn thấy cây sồi này. Có thể đi vào tận nơi, vì có đường
mòn. Người ta đã đóng một cây thánh giá trên cây. Để tưởng niệm những người xấu
số. Ngày lễ Cầu Hồn dân quanh vùng đến thắp nến, ngày khác có khi họ cũng đến.
Anh hãy tới đó đi, anh bỏ công đi ngần ấy cây số là chỉ nhằm có vậy chứ còn gì?
“Chỉ nhằm có vậy?”, Adam ngạc nhiên. Anh đến
đây đâu phải chỉ để đứng dưới gốc Cây Sồi Góa Bụa, cũng không phải để biết tên
gọi lạ lùng của cây đại thụ sum suê cành lá này, một cây đại thụ xứng danh tượng
đài thiên nhiên. Tuy vậy nửa giờ sau đó Adam đã hiện diện dưới cây sồi.
Adam quan sát kỹ lớp vỏ xám, dầy, sần sùi của
thân cây, tìm những vết thương đã thành sẹo do bị khối kim loại nặng đâm vào.
Tuy vậy anh không tìm thấy một dấu vết nào cả, ngoài một trái tim khắc vào thân
cây cùng họ và tên viết tắt của ai đó.
“Một người nào đó đã chết ở đây và một người
nào đó nữa đã yêu dưới gốc cây sồi này”, Adam nghĩ.
Khí trời ấm áp, gió thổi nhẹ làm đung đưa
các phiến lá và bỗng nhiên Adam có cảm giác cây sồi đang nói với anh bằng giọng
lảnh lót. “Mẹ chăng?”, Anh nghĩ.
- A... da... Ada...
- Mẹ... - Bỗng nhiên Adam thốt lên, đoạn ôm
lấy thân cây và òa khóc. Nước mắt anh tuôn trào một hồi lâu, không kìm nổi, nước
mắt lăn trên má anh, trên cổ anh và trên tay anh.
- A... Ada... lại... đâ...y, lại đâ...y...
Từ hồi không còn là một đứa con cho tới nay
chưa bao giờ Adam khóc như vậy. Anh không còn là một đứa con từ rất sớm, khi
anh tự mình khẳng định, chỉ những đứa có bố mẹ mới là một đứa con, kể cả khi
chúng là người lớn. Adam không còn là một đứa con khi anh lên năm, lúc đó bằng
giọng điềm tĩnh không tự nhiên, bà nói với Adam:
- Mẹ và bố không bao giờ quay về nữa đâu
cháu ạ.
Bây giờ Adam khóc rất lâu, cho dù đã cạn nước
mắt, còn cây sồi kể gì đó bằng thứ ngôn ngữ rì rào, khó hiểu của mình.
- Lại đâ...y, lại đâ..., chúng mình chơi với
nhau?... am, Ada... Lại đâ...y. Lại đâ...y.
“Cây sồi này nói với mình bằng giọng trẻ
con. Hay đó là giọng của mình khi mình năm tuổi? Và có phải cây sồi biết nói
hay không?”. Adam nghĩ, còn cây sồi vẫn thì thầm, đung đưa các phiến lá.
- Lại đâ...y, lại đâ...y, Ada... Lại đâ...y...
- Cây cối không biết nói. - Adam nói to và
dứt khoát với thân cây to xám, còn cây im lặng.
Adam lùi lại mấy bước và ngẩng mặt quan sát
cây sồi. Một cây sồi khổng lồ. Đã giết chết biết bao người vậy mà nó vẫn sống.
Adam chẳng thương xót cây sồi. Anh nghĩ
ngay đến người thứ ba có tờ hồ sơ ghim vào bộ hồ sơ cuối cùng của bố mẹ anh.
Người đó là nam giới, (có thể là trẻ con chăng?), người đã lao vào xe của bố mẹ
và...
“Gây tai nạn”, Adam nghĩ tiếp, một giọng
nói lạnh lùng, logic đến khó chịu, nhắc lại trong đầu anh, “Hay là bố mẹ đi quá
tốc độ và đã giết chẳng những chính mình mà còn giết, lạy Chúa, cả người mắc lỗi.
Hình như là một đứa trẻ con”.
Adam hiểu, anh không muốn biết sự thật lúc
đó là thế nào. Và vô hình chung, có một điều đã được sáng tỏ, đó là tại sao
không bao giờ bà muốn trò chuyện với Adam về vụ tai nạn đó. Bà biết lỗi thuộc về
phía bố mẹ Adam và bà không muốn bắt cháu mình phải chịu đựng cái tin khủng khiếp
này.
Trời đã về đêm. Adam nằm không ngủ trên nền
của cái khách sạn chết tiệt này, giở mình hết bên nọ sang bên kia, đẫm mồ hôi,
bực và buồn.
“Mình đến đây để làm cái của khỉ gì không
biết”, Adam lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại câu này rất lâu, cho tới khi ngủ thiếp
đi.
Trong đêm Adam nằm mơ thấy Myszka lột sạch
quần áo, trần truồng, ngay tại ngã tư đông người qua lại nhất của thành phố, gần
văn phòng của anh, con bé nhảy múa rất kỳ dị, chướng mắt, và nó không biết mình
đang làm gì. Chung quanh càng lúc càng đông những chiếc xe màu đỏ chen chúc
nhau do tắc đường, còi kêu inh tai nhức óc, dữ tợn như những con bò đực, người
ngồi trong xe, vẻ mặt tò mò, thò đầu qua cửa xe ngó nhìn.
“Nó có phải là con gái của ông không, thưa
ông chủ tịch?”, cô trợ lý của Adam hỏi một cách lịch sự.
“Không”, Adam đáp lạnh lùng. “Gene của tôi
trong sạch. Tôi đã kiểm tra tại Cây Sồi Góa Bụa”.
Sáng sớm hôm sau Adam ngồi vào xe, thậm chí
không ăn sáng, lên đường trở về nhà.
“Về nhà ư?”, Anh tự hỏi mình. “Ở đâu đó có
ngôi nhà của tôi chăng?”
Và Adam lại nghĩ, Myszka đã lấy đi sạch
sành sanh tất cả những gì anh có. Tất cả những gì anh tạo ra, anh gây dựng với
niềm đam mê và lạc quan tột bậc và nó đã không đánh đổi được một tí gì cho anh.
Không một tí gì.
* * *
Ewa dọn dẹp nhà cửa, miệng hát. Chị lấy làm
ngạc nhiên khi nghe giọng hát của chính mình trong một giai điệu dịu dàng. Ewa
biết rằng suốt chín năm trời chị không hề hát thầm, dù chỉ một lần, dù rằng hồi
trước, khi chưa sinh Myszka, hễ có cơ hội là chị hát ngay. Ewa cười và hát to
hơn.
“Mình sẽ dọn dẹp mọi thứ, mình sẽ sửa sang
mọi thứ, mình sẽ làm cho ngôi nhà này lại ngăn nắp và đẹp đẽ trở lại”, Ewa nghĩ
với nghị lực phi thường.
Hôm qua trong ngôi vườn được phép màu cứu vớt,
Ewa đã nhận ra chị đã sống cho qua ngày đoạn tháng. Lúc ban mai chị ước ao đêm
tới và tạm quên đi mọi nỗi sợ, còn khi đêm về chị tự giải tỏa mình bằng cách
nghĩ ngày kế tiếp sẽ chẳng thể giống ngày đã qua như hai giọt nước được. Ewa sống
trong cảm giác vô vọng, khi chị tận tâm thực hiện nghĩa vụ mà chị phải gánh vác
ngoài ý muốn. Nếu bảo chị tự nguyện đảm đương nghĩa vụ này thì chắc chẳng bao
giờ chị chịu nhận. Ewa sống không niềm vui, vô vị, dù lương tâm luôn trong sạch.
“Chỉ lương tâm trong sạch thôi thì chưa đủ”, Ewa nghĩ. Theo chị, không có tình
yêu và niềm vui đi cùng lương tâm trong sạch thì tất thảy mọi thứ sẽ biến thành
đắng cay và khổ đau.
Ý chí của sự sống tỏa ra từ ngôi vườn, sắc
đẹp, hương thơm và sức mạnh lạ thường của khu vườn đã đến với Ewa, làm bộc lộ sự
trống trải bao quanh chị. Nhưng làm sao lại trống trải được và thực tế không hề
có chuyện này. Myszka lúc nào cũng ở bên Ewa, cùng Ewa và trong tâm trí Ewa cơ
mà. Chính Ewa đã dạy con tập đi, tập nói, tập mặc quần áo, đặt ly cẩn thận,
chùi nước dãi trên miệng, buộc quai giày, ăn uống, xem truyện tranh... Chị dạy
con tất cả mọi điều mà với những đứa trẻ bình thường thì việc tiếp thu chẳng khó
khăn gì. Cho nên hai mẹ con càng phải dốc nhiều công sức cho việc học hành này
thì niềm vui của Ewa sẽ càng lớn. Và chính chị, Ewa hàng ngày đón nhận những nụ
cười tự tin của con, chính chị mang lại cho con cảm giác an toàn và đổi lại chị
được ban thưởng tình yêu.
“Mình yêu Myszka và Myszka yêu mình cơ mà!
Mình phải mừng về điều này mới phải vậy mà mình cứ đắm chìm trong vô vọng.
Nhưng bây giờ thì mình sẽ sửa lại tất cả. Tất cả. Trong nhà mình. Trong bản
thân mình. Và bất kỳ chỗ nào”. Ewa nghĩ nhiệt thành, khi chị đang chải sạch những
vết bẩn cũ trên chiếc ghế đi văng từng có màu hồng trà và trên chiếc thảm từng
là màu kem, cạo các vết bẩn trên bàn, trên tay vịn cầu thang, cố gắng làm cho
ngôi nhà lại sáng sủa, dễ chịu.
Đã lâu lắm rồi, lần đầu tiên Ewa lôi chiếc
máy cắt cỏ trong gara ra, miệng hát thầm, chị cắt thảm cỏ trước nhà. Chị kiêu
hãnh nhìn tác phẩm của mình, miệng cười tươi.
“Một việc làm nhẹ nhàng, đơn giản như thế
này thôi, nhưng lại làm cho mọi thứ nom khác hẳn”, chị nghĩ.
Myszka bước theo chân mẹ từng bước một,
chăm chú nhìn mẹ với sự lo ngại không rõ ràng. Mẹ đột nhiên vui tươi hẳn, đó là
một cái gì đó rất mới lạ, nên Myszka không thể chia sẻ. Bước theo sau mẹ, chăm
chú quan sát mẹ cắt cỏ, Myszka linh cảm có điều gì chẳng hay, sự đổi thay này không
nhất thiết báo hiệu điềm lành. Rốt cuộc Myszka nghĩ mình hãy tạm lánh mặt trước
sự thay đổi này. Phải chờ xem, điều gì sẽ xảy ra.
- Phòng áp mái! - Myszka nói, vẻ tự tin.
Đối với cô bé, sự đổi thay của phòng áp mái
là một cái gì đó tự nhiên. Còn sự đổi thay của tất thảy mọi thứ ở đây, ở dưới
nhà, là điều đáng ngại và khôn lường. Trên đó Ngài vẫn tạo ra mọi thứ từ đầu, mới
tinh, cho nên việc đợi chờ những thay đổi kế tiếp là một bộ phận của sự hài hòa
vẫn tồn tại trong vườn. Những đối thoại ở dưới nhà thường mang tới những kết cục
chẳng hay ho gì.
- Phòng áp mái! - Myszka nhắc lại, kéo tay
áo mẹ.
Ewa dừng tay đang sắp xếp lại giá sách. Chị
lắc đầu và giải thích cho con:
- Không, mẹ không để con chơi một mình nữa
đâu. Mẹ đã từng ích kỷ, tìm kiếm những khoảnh khắc yên bình cho riêng mình, bỏ
mặc con trên phòng áp mái tối tăm và bụi bặm. Từ nay hai mẹ con mình sẽ mãi mãi
bên nhau. Chúng mình sẽ đi dạo chơi, đi công viên, đi bất kỳ chỗ nào con thích.
Thậm chí đi đại siêu thị! - Ewa nói tiếp sau giây lát suy nghĩ, sẵn sàng đương
đầu với những cái nhìn tò mò gây phiền và làm khó chịu. - Mẹ sẽ không xấu hổ vì
con đâu, trái lại mẹ kiêu hãnh vì con... - Ewa nói tiếp, nói với chính mình hơn
là nói với con gái, mắt không nhìn về phía con. Ewa sẵn sàng, thậm chí ngay bây
giờ, mặc cho con gái bộ váy áo đẹp nhất và cùng con đi tới công ty của Adam.
“Mẹ sẽ vào đó và nói với mỗi nhân viên của
công ty rằng, đây là con gái của sếp các người đấy...”, Ewa cười khúc khích khi
mường tượng những cặp mắt đang ngơ ngác nhìn của đám nhân viên công ty và sự
lúng túng của Adam. “Mẹ sẽ làm như vậy đó”, Ewa nghĩ khi máu báo thù và cơn thịnh
nộ trào dâng.
Ewa không nhận ra nét mặt của Myszka thay đổi,
mặt bé đanh lại, đỏ lựng và bé cảm thấy khó thở.
Mẹ định tước phòng áp mái của bé. Mẹ định cấm
con gái đến chỗ, nơi cô bé có thể là mình, nơi bé cảm thấy mình nhẹ tênh và
lanh lợi hẳn lên, nơi bé tha hồ nhảy múa. Nơi bé được đợi, được chờ. Myszka cảm
nhận vườn là nơi duy nhất có ai đó vui mừng thật sự khi nhìn thấy bé. Rắn, Người
Đàn Bà, Người Đàn Ông và sau chót, Ngài. Đúng, Ngài vô hình, nhưng Ngài xuất hiện
bằng giọng nói. Ngài đã xây cho bé một thế giới khác, không phải lúc nào cũng rất
xinh, tuy vậy Ngài sửa chữa ngay tức thì những gì hư hỏng và cô bé Myszka đã có
thể cùng Ngài quyết định việc này. Tại đây, ở dưới nhà, bé không biết kìm chân
bố lúc nào cũng chạy vội, còn theo bản năng, bé cảm nhận trong tình yêu của mẹ
không có niềm vui. Cho nên tại đây, ở dưới nhà, bé chẳng được gì.
- Phòng áp mái... - Myszka cố nói một lần nữa,
thế nhưng sự bất lực đã lấn tới họng bé và bóp nghẹt không chỉ hơi thở mà cả lời
nói.
Myszka cảm thấy phải lấy hơi và bé thét
lên. Cùng với không khí ập vào hai lá phổi yếu ớt của bé, miệng bé rú lên não
nùng.
Tiếng rú của Myszka thật là kinh khủng, đó
là thứ âm thanh Ewa chưa từng nghe thấy bao giờ. Bé đập đầu vào tường. Bé muốn
quẳng khỏi đầu mình ý nghĩ khủng khiếp, rằng sẽ không bao giờ bé được leo lên
phòng áp mái và được thấy vườn nữa. Bé chẳng nghĩ gì khác, chỉ nghĩ mỗi chuyện
này, (trẻ em khuyết tật nặng thường khăng khăng nghĩ về một sự việc và chỉ một
mà thôi, việc không diễn đạt được thành lời điều mình đang nghĩ làm chúng hốt
hoảng và điên khùng).
Myszka đập đầu rất mạnh vì uất ức, vì sợ
hãi, vì quyết đòi, đến nỗi sau vài lần va đập mạnh, trán bé bắt đầu chảy máu,
(cơn điên khùng của trẻ em khuyết tật nặng thường biến thành hành vi tự hành hạ
mình).
- Myszka! Myszka! - Ewa hét lên, không hiểu
chuyện gì đang xảy ra. Trong tiếng thét của người mẹ thoạt tiên có sự ngạc
nhiên, sợ hãi nhưng liền sau đó có sự điên khùng đau khổ, (khi bị sốc mạnh, bố
mẹ trẻ em khuyết tật phải làm chủ bản thân, yêu con hết mình thay vì phản ứng lại,
khi như vậy tình yêu trở thành loại tình cảm điều trị, hoặc cũng có thể cáu gắt
để bù vào sự thất vọng và cảm giác đau khổ của mình. Lúc này đứa trẻ tật nguyền
cần được đối xử theo hướng lập lại cân bằng trong cơn kích động, để cho đứa trẻ
cảm thấy an toàn). “Đúng lúc mình sẵn sàng thay đổi lối sống vì con, vui vì có
con, thì con làm hỏng bét tất cả!”. Bỗng Ewa nghĩ và tức mình.
Theo phản xạ, hai tay Ewa ôm chặt lấy con,
và mới đầu chị cố ghì cho con không đập đầu liên tiếp vào tường, nhưng tay chị
lại đấm vào đầu con gái. Ewa đánh con và la hét om sòm khi cảm giác đau khổ và
thất vọng dâng trào:
- Tao vì mày! Còn mày! Con quái vật! Con béo
phì! Con nhộng!
Ewa buột miệng nói ra những lời tàn nhẫn, tục
tằn vì uất ức. Lần đầu tiên từ tám năm nay chị vứt bỏ mọi sự kìm hãm, tuôn ra
khỏi lòng mình nỗi ưu phiền bị dồn nén từ lâu, nỗi ưu phiền chôn chặt trong tâm
trí chị, như tình yêu của chị đối với con gái vậy.
Chỉ có Myszka mắt xếch liếc nhìn và nhận ra
bố đang đứng đàng sau cánh cửa. Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên bố đứng bất
động chứ không trốn chạy, bố đang nhìn con gái, vừa ngỡ ngàng, vừa kinh tởm, vừa
bất lực.
“Bây giờ bố sẽ bước lại đây và chạm vào người
mình. Bố sẽ bế mình lên và cứu mình trước cơn thịnh nộ của mẹ”. Myszka nghĩ và
hy vọng.
Adam chìa hai tay, ôm lấy Ewa đang điên
khùng, giằng vợ ra khỏi con gái.
Ewa choáng váng trong giây lát, hai tay giơ
cao, nín thở. Sau đó chị lấy hơi và khóc nức nở.
- Maa... maaa... - Myszka nói, giọng thô,
bé cảm nhận tình yêu của bé đối với mẹ cũng tăng đột biến y như cơn thịnh nộ của
mẹ vậy.
- Maa... maa... - Myszka nhắc lại, ôm chặt
lấy mẹ.
Rồi cả hai khóc nức nở, tay ôm nhau, cả hai
cùng sợ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra đối với mình. Họ không nhận ra là
Adam đã bỏ đi, khép lại cánh cửa sau lưng mình.
Và buổi
tối tiếp theo của ngày thứ Bảy đã đến. Đó là ngày nghỉ chỉ trên danh nghĩa, vì
công việc tạo ra con người đang diễn ra vô cùng khẩn trương. Nhất là không ai
biết trả lời, liệu tạo vật này có tốt hay không.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét