Và Nơi Đây Bình Minh Yên Tĩnh
(А зори здесь тихие)
Tác giả: Boris Vasilyev
Người dịch Lê Đức Mẫn
Nhà xuất bản Cầu vồng (Moskva) - 1985
Chương 13
Nhưng đến khi Kirianôva ma quái vừa cười sằng
sặc vừa tuyên bố rằng chuẩn úy không đứng vững trước những nét quyến rũ của chị
chủ nhà thì Lida bỗng nổi giận:
- Cậu yêu anh ấy rồi! - Kirianôva reo lên đắc
thắng. - Brichkina của chúng ta phải lòng rồi, các cậu ơi! Phải lòng ông sĩ
quan rồi!
- Khổ thân con Lida quá! - Guốcvích thở dài
rất to.
Thế là mọi người huyên náo, cười rộ, còn
Lida thì đành khóc tức tưởi và bỏ chạy vào rừng.
Cô ngồi khóc trên gốc cây cụt cho đến lúc
Ôxianina ra tìm về.
- Ngốc thế, làm sao mà cậu phải khóc? Cần
phải sống đơn giản hơn nữa. Đơn giản hơn nữa, hiểu không?
Nhưng Lida luôn luôn sống ngột ngạt vì sự e
lệ của mình, còn chuẩn úy thì vì nhiệm vụ. Họ chưa bao giờ gặp nhau dù chỉ bằng
ánh mắt, nếu không có dịp may này. Và vì thế Lida chạy nhanh như bay qua rừng.“Sau này tôi sẽ cùng hát với cô, cô Lida ạ.
- chuẩn uý nói. - Chiến đấu xong chúng ta sẽ cùng hát...”.
Trước khi bước xuống làn nước đặc quánh, cô
đứng lặng yên nghe ngóng đôi chút rồi mới từ tốn cởi bỏ váy.
Cô buộc váy vào đầu gậy, thận trọng cho áo
vào trong dây lưng buộc lại dây quần trong, rồi mới xuống nước.
Lần này lại không có ai đi trước khua bọt bẩn
cho cô nữa.
Váng nước sền sệt bám vào hai bên vế đùi
cô, đuổi theo cô. Lida vừa thở hổn hển vừa nặng nhọc chao người đi mới tiến lên
được. Cô phải đi từng bước, chân tê cóng trong làn nước băng giá và mắt không
được rời hai cây thông con trên gò.
Nước bẩn, giá buốt, đất nhầy nhụa như một
con vật sống phập phồng dưới chân, tất cả cô đều không sợ. Cô chỉ sợ cô độc, sợ
cái tĩnh mịch đến chết chóc như dưới âm ty địa ngục đang bao trùm khắp đầm lầy
xám xịt. Lida cảm thấy một nỗi lo sợ gần như thấp hèn nhất, nỗi lo sợ ấy chẳng
những không bớt dần đi, mà mỗi bước nó lại nhân lên to lớn hơn, cô run lên một
cách vô vọng và đáng thương, cô sợ phải quay lại đằng sau, sợ phải làm một động
tác thừa, thậm chí sợ phải thở dài một tiếng hơi lớn.
Cô không nhớ kỹ cô đã lên gò như thế nào.
Cô đã quỳ gối xuống, úp mặt vào đám cỏ mục mà khóc. Cô khóc nức nở một hồi, nước
mắt nhòe cả đôi má bầu bĩnh, toàn thân cô run lên vì rét, vì cô đơn và vì nỗi sợ
ghê hồn.
Cô đứng dậy nước mắt vẫn còn chảy. Cô đi
qua gò, hít thở mạnh, rồi cô định hướng đi tiếp, không kịp nghỉ ngơi lấy sức,
đã bước ùa xuống ao bùn ngay.
Đầu tiên nước không sâu và Lida thấy yên
tâm, thậm chí còn vui nữa là khác. Chỉ còn một quãng nữa thôi, dù nó có khó
khăn đến mấy đi nữa thì sau đó cũng là đất nổi rắn chắc, là đất mẹ thân yêu có
cỏ mọc và có cây xanh. Lida đã nghĩ đến chuyện cô sẽ tắm ở đâu, cô nhớ lại mấy
cái hồ nước mưa và nghĩ bụng xem có nên giặt ngay quần áo không hay là đợi lúc
về trạm. Chỉ còn chút xíu đường nữa, quãng này cô nhớ rõ lắm, nhớ cả những chỗ
vòng ngoặt, vì thế cô mạnh dạn tính rằng chỉ một tiếng hay tiếng rưỡi nữa là cô
về đến đơn vị.
Đường đi mỗi lúc một bước khó hơn, nước ngập
đến đầu gối, nhưng bờ bên kia mỗi lúc một gần đến nỗi Lida đã nhìn thấy rõ mồn
một, rõ cả từng vết nứt một trên cái gốc cây mà chuẩn uý đã đứng và bước xuống
nước. Anh ấy thật buồn cười, thật vụng về, suýt ngã là khác.
Rồi Lida lại quay sang suy nghĩ về Vaxkốp,
thậm chí cô lại còn mỉm cười nữa. Họ sẽ hát với nhau, dứt khoát là phải hát, một
khi anh ấy hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu và trở về. Cô chỉ còn phải khôn khéo một
chút, phải ma lanh mà nhử cho anh ấy vào rừng buổi tối. Lúc đó thì... vào rừng
sẽ biết ai mạnh hơn ai. Lida hay chị chủ nhà? Người thiếu phụ ấy chỉ mạnh ở chỗ
được sống chung với anh dưới một mái nhà...
Một cái bong bóng màu xám nổi phồng lên trước
mắt cô. Nó nổi lên thật bất ngờ, thật nhanh chóng và thật gần gũi đến nỗi Lida
không kịp kêu một tiếng nào, chỉ lạng người như cái máy sang một bên. Chỉ một
bước sang bên thôi mà chân cô lập tức mất điểm tựa, cứ lơ lửng trong cái khoảng
không nhớp nhúa và cái hồ bùn như có những chiếc kìm mềm mại siết lấy đùi cô.
Cô tìm mọi cách giữ thằng bằng để bước lại đường cũ, toàn thân cô đè nặng lên đầu
chiếc gậy. Chiếc cành khô ấy kêu rắc lên một tiếng và Lida lập tức chìm ngỉm xuống
dưới mặt nước bùn tê cóng.
Đất vẫn không thấy đâu. Chân cô như bị kéo
xuống chậm chạp, chậm chạp đến kinh khủng, tay cô chới với bơi bơi trong nước.
Lida nín thở, oằn mình trong cái chất lỏng sền sệt. Con đường vẫn rất gần đâu
đây: một bước, nửa bước thôi, ngay bên cạnh cô, nhưng nửa bước ấy cô không thể
nào bước sang nổi.
- Cứu tôi với!... Cứu với!... Cứu tôi với!...
Cái tiếng kêu cô đơn, khủng khiếp ấy dội
lên trên đầm lầy thờ ơ màu sắt gỉ. Tiếng kêu bay lên ngọn cây thông, quyện vào
vòm lá những cây trăn, reo xuống thành những tiếng xì xào rồi lại cố hết tàn lực
bay lên vòm trời tháng Năm trong trẻo.
Lida nhìn thấy rất lâu bầu trời xanh lơ
tươi đẹp. Cô thở phì phò, tay quẫy tung lớp nước bẩn và rướn lên, rướn mãi về
phía bầu trời, cô rướn người lên và vẫn tin tưởng.
Mặt trời chậm chạp mọc trên ngọn cây, ánh nắng
rơi xuống đầm lầy và lần cuối cùng Lida nhìn thấy cái ánh sáng ấy, thứ ánh sáng
ấm áp, chói chang, gay gắt như lời hứa hẹn của ngày mai. Và cho đến khoảnh khắc
cuối cùng cô vẫn tin rằng cái ngày mai của cô sẽ đến...
Trong lúc mọi người nói và ăn uống (chắc chắn
là ăn lương khô) thì quân địch đã đi xa. Nói đơn giản là chúng đi trốn cái bờ
nước ồn ào, tránh mấy mụ đàn bà to tiếng và mấy người đàn ông không thấy mặt,
chúng lẩn vào rừng, náu mình trong đó, như chưa hề xuất hiện bao giờ cả.
Vaxkốp không thích như thế. Anh không những
có kinh nghiệm chiến đấu, mà còn có kinh nghiệm của người đi săn nữa. Vì thế
anh hiểu rằng để cho kẻ địch hoặc là con gấu lọt khỏi mắt mình là không thể được.
Ai biết bọn này sẽ làm cái gì, đi đâu, đặt điểm quan sát ở đâu. Bây giờ thì
tình hình giống như một cuộc săn tồi, khi không biết ai săn ai: anh săn gấu hay
gấu săn anh. Cho nên để tránh tình trạng đó chuẩn úy bảo chị em ở lại trên bờ
sông, còn mình và Rita Ôxianina đi dò tìm.
- Rita, cô đi theo tôi. Hễ tôi dừng lại thì
cô cũng phải dừng lại. Tôi nằm xuống, cô cũng phải nằm. Chơi ú tim với bọn Đức
chẳng khác gì chơi với cái chết, vì thế phải giỏng tai lên mà nghe. Cả tai cả mắt
nữa.
Anh đi trước, chuyển từ bụi cây này sang bụi
khác, từ mô này tới mô kia. Mắt nhìn phía trước đến nhức nhối, tai lắng đất,
mũi hướng theo từng ngọn gió, toàn thân anh căng thẳng như một trái lựu đạn chờ
nổ. Chân tay anh hơi động là Ôxianina nép sát ngay vào anh. Cả hai cùng lắng
nghe tiếng một cành cây gãy, tiếng một con chim kêu, rồi chuẩn úy lại cúi mình
trườn lên như một chiếc bóng đến một chỗ nấp mới, còn Rita đứng giỏng tai nghe
ngóng.
Cứ thế họ đi suốt hẻm núi ra đến vị trí chốt
của mình rồi sau ra đến rừng thông, nơi Lida vòng qua bọn Đức để vào rừng lúc
sáng. Mọi vật ở đây vẫn yên tĩnh, thanh bình, tựa như chưa hề có dấu chân bọn Đức,
nhưng Vaxkốp không cho phép mình và hạ sĩ Ôxianina được nghĩ điều đó.
Sau rừng thông là bờ hồ Lêgon lô mô rêu đá.
Từ đó trở đi là rừng thưa mọc trên sườn đất cao và nối tiếp với nó là những bụi
bạch dương cằn cỗi cùng những bụi vân sam lè tè thưa thớt.
Đến đây chuẩn úy dừng lại: anh đưa ống nhòm
dõi khắp các bụi, lắng tai nghe ngóng rồi mới nhỏm người lên, hướng mũi hồi lâu
vào một làn gió yếu ớt lay động từ mặt đất nghiêng nghiêng lướt tới mặt hồ.
Rita nằm yên bên cạnh không dám động đậy, cô bực bội thấy quần áo trên mặt rêu
thấm dần nước lạnh.
- Cô có thấy không? - Vaxkốp khẽ hỏi và mỉm
cười như với chính mình. - Thằng Đức chết vì thói phong lưu quen uống cà phê.
- Sao anh nghĩ thế?
- Có mùi. Nghĩa là chúng đang ăn uống. Có
điều không hiểu có đủ mười sáu thằng không? Cô Rita, tôi phải đến xem có sót tên nào
không. Cô nghe này, nếu có tiếng súng nổ thì cô phải chạy đi ngay lập tức,
không được chậm một giây nghe chưa. Cô phải đưa tất cả chị em chạy tắt về phía
Đông đến chỗ kênh đào. Đến đấy, cô báo cáo tình hình quân Đức cho cấp trên biết,
mặc dù, theo tôi nghĩ, trước sau rồi họ sẽ biết, bởi vì Lida Brichkina cũng sắp
về tới khu trạm. Cô hiểu rõ chưa?
- Chưa hiểu. - Rita nói. - Thế còn anh?
- Ôxianina, đừng tính đến chuyện đó. - chuẩn
uý nghiêm mặt nói. - Chúng ta đi thế này không phải là đi hái hoa nhặt nấm. Một
khi chúng phát hiện được tôi, ắt là chúng không cho tôi sống mà về đâu, chuyện ấy
cô đừng có nghi ngờ. Vì thế mà cô phải chạy ngay. Cô nghe rõ lệnh chưa đấy?
Rita im lặng
- Cô phải trả lời thế nào, Ôxianina?
- Em phải trả lời là rõ.
Chuẩn úy mỉm cười, cúi mình xuống rồi chạy
sang mô đá bên cạnh.
Rita đứng nhìn theo anh, nhưng anh biến mất
lúc nào cô cũng không hay tựa hồ như anh tan biến vào những phiến đá rêu mốc
kia rồi. Váy cô bây giờ đã thấm ướt hết, cô bò lùi lại phía sau, ngồi lên một tảng
đá lắng nghe tiếng xào xạc hiền hòa trong rừng cây yên tĩnh.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét