Kathi Appelt
Nơi trú ẩn
Dẫn truyện
Một con mèo tam thể đang mang thai gần đến ngày sinh, nghe
thấy tiếng tru buồn bã cô đơn của một con chó săn bị xích ở một nơi tù túng gần
con sông nhánh bèn lần đi tìm. Khi chúng gặp nhau, con mèo mẹ tam thể và con
chó săn Ranger, đã nhanh chóng nảy sinh một mối quan hệ kì lạ được hình thành
trong cảnh cô đơn và được sưởi ấm bởi một tình yêu mãnh liệt. Chúng đã trở
thành một gia đình sau khi mấy chú mèo con được sinh ra, và Ranger khuyên mèo mẹ
hãy ở lại bên dưới Gầm sàn để nuôi nấng Sabine và Puck, bởi vì Gar Face, gã đàn
ông độc ác sống trong căn nhà, chắc chắn sẽ bắt nó hoặc là những đứa con của nó
để làm mồi nhử cá sấu một khi gã trông thấy chúng. Chúng sẽ được an toàn bên dưới
Gầm sàn... miễn là chúng chịu ở yên nơi đó.
Tuy nhiên trong một khoảnh khắc hiếu kì, một con mèo con đã
bắt đầu một chuỗi những biến động xảy ra khắp con sông nhánh và đem quá khứ trở
lại để gắn kết cùng với hiện tại theo những cách thức lạ thường.
Kế thừa truyền thống của Marjorie Kinnan Rawlings, Flannery,
Connor và Carson McCullers, với quyển sách “Nơi trú ẩn”, Kathi Appelt đã dệt
nên một câu chuyện đau buồn nhưng ngọt ngào tràn đầy những đề tài hấp dẫn như
quyền năng của tình yêu (và cả sự thù hận), sự mong manh của hạnh phúc và tầm
quan trọng của việc giữ lời hứa.
Cuốn tiểu thuyết rất cảm động dành cho bạn.
1
Không gì cô đơn hơn là một con mèo từng được yêu thương, cho
dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó lại bị ném ra lề đường. Gia
đình của nó, cái mà nó đã từng sống chung, đã bỏ rơi mèo tam thể nhỏ nhoi nơi
khu rừng già bị lãng quên này, nơi nước mưa thấm đẫm vào bộ lông mềm xốp của
nó.
Nó đã đi được bao lâu rồi? Hàng giờ? Hàng ngày trời? Nó cũng
không nhớ là đã đến được đây bằng cách nào. Nó nhớ đôi chút về một chiếc xe
hơi, và một chút gì đó về một chặng đường dài trên xe. Bây giờ thì nó đã ở đây.
Trong khu rừng già, nơi cơn mưa xuyên qua những cành cây và ngấm vào bộ lông của
nó. Những chiếc lá thông nằm mềm mại bên dưới bàn chân; nó nghe thấy tiếng nước
nhỏ xuống các vũng nước đây đó, cảm nhận thấy màn đêm đang ập tới và bầu trời sẫm
dần.
Nó cứ tiếp tục bước đi, xa dần khỏi con đường đất đỏ này. Lẽ
ra nó phải cảm thấy sợ hãi. Đáng lẽ nó phải lo lắng về tia chớp đang rạch đôi
những hạt mưa và lóe điện bầu không khí. Đáng ra nó phải lo sợ về bóng tối đang
tỏa xuống. Thế nhưng điều mà nó cảm thấy rõ rệt nhất là nó đang rất cô độc.
Nó bước thêm vài bước nữa trên thảm lá thông mềm cho đến khi
cuối cùng thì nó cũng tìm thấy một cái hang cũ, có thể là một cái hang sóc, hay
là một cái hang chồn hôi, cũng có thể là một cái hang nhím. Khó mà xác định được
là của loài thú nào khi một cái hang đã bị bỏ trống từ lâu vì rõ ràng là đã lâu
lắm rồi không có một con thú nào sống trong cái hang này. Nó cảm thấy khoan
khoái khi tìm được cái hang này, một cái hang cũ kĩ, trống rỗng, còn hơi khô
ráo một chút, cũng không hẳn là hoàn toàn ấm cúng nhưng ít ra thì cũng tránh được
cơn mưa đôi chút, tránh được những lằn sét đánh. Cái hang nằm ở gốc một cây bạch
đàn đen tupelo, gần như ở ngay giữa khu rừng có rất nhiều thông. Ở yên trong
hang, nó nằm cuộn tròn lại như một quả bóng, đợi chờ và khẽ kêu gừ gừ với những
đứa con sắp sinh. Và cây cối trong rừng, những thân cây cao lớn và tử tế, đứng
canh chừng khi nó ngủ thiếp đi suốt đêm.
2
Và đây, những cây cối ở bên kia khu rừng có một cây thông
già cỗi. Đã có thời nó là cái cây cao nhất khu rừng, nó đã từng vươn cao đến mấy
chục mét, vươn tới những đám mây, ngay bên dưới những vì sao. Quả là một cây
thông đẹp đẽ. Bây giờ thì khi đã bị gãy làm đôi, nó đứng cạnh con sông nhánh được
gọi tên là “Nỗi u sầu nhỏ bé”.
Cây cối là những người lưu giữ những câu chuyện kể. Nếu bạn
có thể hiểu được ngôn ngữ của cây sồi, cây đu và cây dương lá rung thì có lẽ
chúng sẽ kể cho bạn nghe về một cơn bão khác, đã từng xảy ra trước đó, chính
xác là hai mươi lăm năm về trước, một cơn bão đã đổ xuyên qua bầu trời, làm đầy
tràn những con suối và các nhánh sông, đã uốn vặn, vùi dập và tàn phá các cành
cây như thế nào. Những đám mây đen khổng lồ của nó thì dày dặc và nặng trĩu nước
mà nó đã múc lên từ Vịnh Mexico nằm ở ngay phía nam của vùng này, xoáy lên hướng
bắc nơi mà nó hút thêm hơi ẩm từ dòng sông Sabine ở sườn tây, con sông đã ngăn
cách bang Texas và Louisiana.
Cây thông ngàn năm tuổi này, vĩ đại và xòe rộng tán thẳng tắp
và chân thật, sẽ kể là nó đã từng nâng đỡ những cành nhánh trên thân nó và chào
đón cơn mưa nặng hạt như thế nào, đã từng run rẩy ra sao khi dòng nước lạnh chảy
xuôi xuống thân nó và rửa trôi những bụi bặm từ những chiếc lá kim dài của nó.
Nó đã rì rào trong bầu không khí mát lạnh ra sao.
Nhưng rồi, khi cơn mưa tạnh dần, khi gió đã nhẹ đi, trong
bóng tối dày đặc, từ những đám mây một tia chớp đáng ghét rít vèo lên và đập mạnh
vào nó. Vỏ cây tung bay từng mảnh, thân cây kêu xèo xèo từ đỉnh ngọn cho đến những
cái rễ nằm sằu nhất; tia chớp đã xuyên thấu vào đến tận chính giữa lõi cây.
Với một cái cây già cỗi như nó ắt phải có một trái tim to lớn
và cường tráng, nhưng cũng không sánh được với dòng điện lên đến hàng tỉ volt.
Cái cây khổng lồ run rẩy trong suốt một phút, những tia lửa và gỗ cây bay như
mưa rào rồi rơi xuống nền đất ẩm ướt của khu rừng. Sau đó nó đứng im phăng phắc.
Với một cái cây khác nhỏ hơn thì có lẽ là đã bị bắn tung lên rồi quay vòng vòng
rất lâu trước khi đổ ầm xuống đất. Nhưng cây thông già cỗi này thì đã bám rễ rất
sâu vào lòng đất bên cạnh con sông nhánh; nó chỉ đứng yên bên dưới bầu trời
xanh thẫm trong khi hơi nước bốc ra từ miệng vết thương ở độ cao gần hai mươi
mét, một vết thương hở. Nó không bị đổ gục xuống đất mà cũng không bị trượt vào
con sông.
Và cho đến bây giờ cũng vậy. Nó vẫn còn đứng đó. Hầu hết các
cành nhánh của nó đều đã gẫy lìa và đổ xuống. Những lớp cành mọc ở trên cao đã
đổ nhào xuống nền đất của khu rừng từ rất lâu. Một số thì rơi vào lòng con sông
nhánh và bị dòng nước cuốn trôi xuôi đến dòng sông Sabine bạc trắng, tiếp tục
trôi đến Vịnh Mexico. Cứ trôi đi mãi.
Nhưng thân cây thì hãy còn đó, vẫn cao và trống rỗng, vẫn thẳng
tắp và chân thật. Vẫn đứng bên bờ con sông mang tên “Nỗi u sầu nhỏ bé”, chỉ
cách chỗ con mèo tam thể đang nằm cuộn tròn trong cái hang khô ráo của nó trong
khi cơn mưa cứ rơi đều xung quanh khoảng một dặm.
3
Trong khi đó, nằm sâu bên dưới lớp đất đỏ bị ghì chặt trong
đám rễ của cái cây già nua có vật gì đó được nới lỏng ra đôi chút. Một cái bình
lớn đã được chôn sâu qua hàng thế kỷ. Một cái bình được làm bằng đất sét lấy từ
đáy sông, một cái bình với những đường nét rõ ràng đẹp đẽ và một bề mặt nhẵn mịn,
có thể thấy là nó được trang trí với những đường khắc chạm do một nghệ sĩ tài
ba thực hiện. Một cái bình đẹp như vậy được làm ra với mục đích để đựng dâu và
tôm càng hay để chứa nước sạch, chứ không phải để bị chôn vùi sâu như thế bên
dưới mặt đất, để bị giữ chặt trong đám rễ cây chằng chịt. Và thứ mà nó chứa đựng
bên trong: một sinh vật thậm chí đã từng sống lâu năm hơn cả khu rừng già này,
lâu hơn cả con sông nhánh, là thế hệ cuối cùng của dòng giống nhà mụ. Cái bình
đẹp đẽ này, đã từng bị rung lắc trong một tia sét ngẫu nhiên đã xuyên thủng vào
ngay quả tim của cây rồi thiêu đốt xuống tận dưới đám rễ chằng chịt của nó. Kể
từ đó, đám rễ đã nới lỏng dần những vòng tay siết chặt của chúng.
Bị giam cầm bên trong, sinh vật đó nằm chờ đợi. Cả ngàn năm
đã trôi qua, đã bao lần mụ thiếp đi rồi lại thức dậy trong những giấc ngủ sâu,
cựa mình bên trong cái nhà tù đen như hắc ín bên dưới cây thông già kiệt sức. Sẽ
sơớơmm thôooiii, mụ thì thầm trong bóng tối dày đặc và uy nghi, thời điểm của
ta rồi sẽ đến. Rồi mụ nhắm mắt và lại chìm vào giấc ngủ.
4
Chẳng phải là tiếng kêu của những con chim cu gáy hay là một
tia nắng mặt trời do dự len lén nhìn qua đám mây, hoặc ngay cả tiếng xào xạc của
một con sóc chạy ngang qua đã đánh thức con mèo tam thể. Không, đó là tiếng tru
của một con chó săn ở một nơi nào gần đó. Trước đây con mèo chưa từng nghe thấy
một bài hát nào giống như thế này, vừa nghe đã cảm thấy điều gì đó chán nản, buồn
rầu và dịu dàng, lướt qua những cành cây, trượt đi trên bầu không khí buổi
sáng. Bài hát làm cho nó cảm thấy nhức nhối trong tim. Đây là bài hát nói lên
đúng tâm trạng của nó.
Ôi, ta thức dậy bên nhánh sông này;
Nặng xiềng xích trĩu đầy con tim nhỏ,
Phải, ta ngồi đây bên bờ dòng sông nhánh,
Những xích xiềng dằng dặc quấn quanh tim.
Có ai thấy ta đang dần ngất lịm?
Chẳng ai nghe ta gào thét hay sao?
Không một mẩu xương nào đem bố thí
Cho con chó già gầy yếu này sao?
Ôi, ta thức giấc dưới mưa gào tầm tã
Hay đó là lã chả nước mắt rơi
Phải, ta thức dậy giữa lúc trời mưa gió
Nhưng đó là những giọt lệ buồn rơi
Chẳng ai thấy ta gắng sức chơi vơi
Không ai nghe tiếng ta buồn than thở
Có ai thấy ta đang sầu cô độc
Phận chó già chẳng được mẩu xương rơi...
Nó vểnh tai lên để lắng nghe xem tiếng hát vọng đến từ đâu.
Rồi nó nhổm dậy và đi lần theo tiếng hát buồn bã cứ càng lúc càng vọng sâu vào
rừng thông. Rời xa con đường, ra khỏi cái hang bỏ hoang, nó quên những con người
đã bỏ rơi nó ở đây với những con mèo con sắp đẻ nằm đầy trong cái bụng to tròn
của nó. Nó lần theo tiếng hát.
5
Chó săn là kẻ thù truyền đời của loài mèo. Đó là quy luật của
vạn vật. Tuy nhiên làm sao mà con mèo tam thể này lại có thể sợ hãi một con chó
đang cất lên những nốt nhạc lan tỏa cả không gian với biết bao khao khát? Nhưng
khi nó lần tới nơi vẳng ra tiếng hát của con chó, nó chợt nhận ra có điều gì đó
đáng sợ.
Nó dừng ngay.
Trước mặt nó là một khung nhà xơ xác với lớp sơn đã bị bong
tróc, một căn nhà đã sụp hẳn ở một bên trông như sắp chìm vào nền đất đỏ quạch.
Những khung cửa sổ nứt gãy và bám đầy bụi bẩn. Một chiếc xe tải nhỏ không mui gỉ
sét đang đậu gần bên, một vũng nhớt xám xịt đọng thành vũng bên dưới gầm xe. Nó
đánh hơi, có điều gì đó đáng ngại ở nơi này. Bầu không khí nặng những mùi
xương, mùi cá và mùi da khô, những bộ da treo ở mái hiên trông như những tấm
rèm cửa rách nát.
Khắp nơi tỏa ra một mùi gì đó không ổn.
Nó nên quay lại, nên bỏ đi ngay, đừng ngoái nhìn lại. Nó
nghĩ thế. Có lẽ nó đã đi sai đường chăng? Nên đi theo hướng nào đây? Tất cả mọi
hướng đều như nhau. Nó cảm thấy như những đứa con của nó đang cựa quậy. Chắc chắn
là ở lại trong cái nơi tiều tụy này thì chẳng an toàn chút nào cả.
Nó đã sắp sửa quay đi thì ngay lúc đó bài hát với những nốt
nhạc ngân nga như bạc lại vang lên, những nốt nhạc đã đọng lại ngay bên dưới lớp
da nó. Những con mèo con lại cựa quậy như thể chính bọn chúng cũng có thể nghe
thấy cái bài hát vẫy gọi đó. Nó bước lại gần hơn căn nhà bỏ hoang, bước vào cái
sân cỏ mọc um tùm. Nó vểnh tai lên và để cho những nốt nhạc dẫn đường nó, kéo
nó đi quanh góc sân đó. Kìa, lại những nốt nhạc buồn thảm đó.
Ôi ta thức giấc dưới mưa gào tầm tã,
Hay đó là lã chã nước mắt rơi
Phải, ta thức dậy giữa lúc trời mưa gió,
Nhưng đó là những giọt lệ buồn rơi
Chẳng ai thấy ta gắng sức chơi vơi?
Không ai nghe tiếng ta buồn than thở?
Có ai thấy ta đang sầu cô độc?
Phận chó già chẳng được mẩu xương rơi?
Rồi nó chợt nhận ra là bài hát không phải là kêu gào để van
xin một mẩu xương mà là kêu gọi một điều gì đó, hay một người nào đó. Lại thêm
một bước, một bước nữa vòng quanh. Và kia kìa, hắn ta đang đứng đó, bị xích chặt
vào một góc của mái hiên sau. Hai mắt hắn nhắm chặt, đầu ngả ra sau, đang tru
lên.
Lẽ ra con mèo cái phải cảm thấy sợ hãi, nó nên quay lại và bỏ
chạy, nên leo lên cái cây mọc gần nhất. Nhưng nó lại không sợ hãi. Thay vào đó,
nó chỉ bước tới gần con chó săn đang tru và cọ mình vào đôi chân trước của con
chó. Nó biết câu trả lời cho bài hát của con chó bởi vì nếu như nó biết tru thì
bài hát của nó cũng sẽ giống y như vậy.
Ở đây.
Chính ngay tại đây.
Là Ranger.
6
Sấm sét không phải là thứ duy nhất có thể giáng xuống những
cú đánh. Vào chính cái đêm hai mươi lăm năm trước khi tia sét đơn độc đánh
trúng vào thân cây thông già cỗi mọc bên bờ con sông nhánh, thì có một thằng
nhóc đi vật vờ trên những con phố nghèo nàn vùng nam Houston trong khu vực đổ
nát gần luồng dẫn tàu.
Thằng nhóc hòa vào bóng tối nơi chứa đầy những con chuột màu
xám to đùng ở bến cảng đang hối hả chạy dọc theo những thanh rui bên dưới những
cột trụ phủ đầy hắc ín của bến tàu - những con vật kiếm mồi trong bãi rác thối;
đã có lần nó bắt một con trong một cái bẫy cua và nhốt nó luôn trong đó, giấu
kín, quan sát con chuột chết từ từ vì đói và khát. Nhìn nó quằn quại xoắn quanh
những thanh nan gỗ của cái bẫy, tuyệt vọng trong cơn đói, dữ dội trong tuyệt vọng.
Cha nó là một công nhân cầu tàu, đôi vai của ông trở nên dày
và rộng do cứ phải chất và dỡ hàng mỗi ngày cho các con tàu, ông trải qua những
buổi tối rảnh rỗi ở quán rượu “Kênh dẫn sâu”, quán này chỉ phục vụ cho công
nhân bốc vác và những người đàn bà giúp vui cho họ, ông ta uống rượu vodka
nguyên chất nhập khẩu từ Liên Xô và rượu gin đắng của Anh, rồi loạng choạng trở
về nhà, thô lỗ và cay đắng như thứ rượu vodka và rượu gin rẻ tiền.
Thằng nhóc, là một đứa con trai hay cười nhạo vào sự tử tế
ngay cả chính sự tử tế của mẹ nó, một bà mẹ luôn yêu thích hoa và chim chóc.
Khi bà ta cuối cùng cũng rời bỏ nó và ông bố cộc cằn, thằng
bé thậm chí chẳng bao giờ buồn nhớ đến bà, một người mẹ rụt rè bẽn lẽn với khu
vườn nhỏ bé đằng sau ngôi nhà, với cái chậu tồi tàn đựng nước cho chim tắm mà một
đêm nọ nó đã đổ bả chuột vào khi bà đang ngủ. Lần cuối cùng nó nhìn thấy người
mẹ tội nghiệp là khi bà đang nâng trong tay cái xác con chim toàn thân đỏ thắm,
đỏ hơn cả màu máu. Nó phá lên cười. Cười chế giễu vào những chiếc lông thấm đầy
máu đang chảy thành giọt qua những ngón tay bà, cười nhạo mẹ nó, người mẹ đang
cầm trong tay con chim đẫm máu.
Hãy coi chừng thằng nhóc tàn ác này, đứa con trai của bóng tối.
Thằng bé từng có một cái tên này bị cha nó, trong một cơn thịnh
nộ khi đang say rượu, giáng vào mặt một nắm đấm làm gẫy mấy cái xương bên má
trái, làm rách toạc lớp da ở má, để lại một vết cắt dài sâu hoắm và xấu xí. Thằng
nhóc thở hổn hển trong cơn đau dữ dội. Rồi cha nó lại đấm nó thêm một cú nữa
trước khi ngã gục xuống sàn nhà, bất tỉnh.
Bất cứ thằng bé nào khác cũng sẽ cảm thấy hối lỗi; sẽ đứng
bên cạnh người cha xấu xí rồi khóc. Nhưng thằng nhóc này thì không. Nó đứng
trong căn nhà tồi tàn nơi nó đã lớn lên, quắc mắt nhìn trừng trừng quanh nhà. Nỗi
căm giận giống như mồ hôi túa lên khắp da thịt nó. Máu rỉ ra từ một bên khóe miệng
nó.
Nó vớ được khẩu súng còn mới toanh của cha nó và bước vào những
con đường ẩm thấp và tăm tối của vùng nam Houston, máu hãy còn chảy ra từng giọt
từ mũi nó, mắt bên phải thì sưng vù lên bít kín lại, hàm của nó không còn khép
lại được như trước. Nó bước đi. Qua khỏi xưởng đóng tàu, những con tàu với những
lá cờ từ Ấn Độ, Liberia và Úc, những khoang tàu chứa đầy gia vị, những con khỉ
con săn trộm được từ những cánh rừng, rượu vang đỏ lâu năm chứa trong những
thùng làm bằng gỗ sồi cổ thụ. Qua khỏi những nhà kho bằng bê tông và những ngôi
nhà xộc xệch nằm ở cuối vùng đông nam Houston. Khuôn mặt nó đau rát. Nó cứ bước
đi. Bước qua tất cả, qua những con tàu, những nhà máy tinh chế, những nhánh
sông đầm lầy của thành phố ngập trong hơi nước. Nó đi vào khu rừng sâu tăm tối,
cây cối mọc dày đặc đến nỗi che kín cả bầu trời bên trên, che cho khuôn mặt vỡ
toang của nó khỏi ánh mặt trời đáng ghét. Một thằng nhóc. Đi bộ trên ba trăm dặm
về phía bắc Houston. Nó biến mất vào trong rừng cây, móc cái tên thật của nó, bất
kể đó là tên gì, lên một thân cây sồi, khắc vào đó để rồi chẳng bao giờ nhìn lại,
không bao giờ dùng đến cái tên đó nữa.
Sấm sét giáng vào một thân cây. Một người cha đánh đập chính
đứa con trai ruột của mình. Một đứa trẻ tự xóa bỏ cái tên của mình.
Thằng nhóc, với khuôn mặt vỡ nát trông giống như một con cá
từ thời tiền sử mà nay vẫn còn bơi lội trong những dòng nước đục ngầu của nhánh
sông, một loài nửa cá, nửa cá sấu.
Một con cá nhái. (Gar-fish: cá nhái, một loại cá ăn thịt cổ
xưa sống ở Bắc Mỹ, mình được bao bọc bởi nhiều vảy cứng, có hai hàm dài với nhiều
răng nhọn như kim). Con vật nguy hiểm nhất của nhóm có vây và vảy. Hãy cẩn thận
với hàm răng sắc như dao, đôi hàm như bẫy thép và cặp mắt sáng rực của nó trong
dòng nước âm u.
Và sau đó thằng nhóc cay đắng và cộc cằn đã trở thành gã đàn
ông được gọi bằng cái tên Gar Face. (Gar Face: Mặt cá nhái).
Đã hai mươi lăm năm, khi cây thông già cỗi để cho những cành
nhánh và vỏ cây của nó rụng vào con sông nhánh “Nỗi u sầu nhỏ bé” và nhìn chúng
trôi ra biển, Gar Face dật dờ trong khu rừng xa khuất này. Ở đây, bên dưới những
vòm lá đang quan sát của đám liễu, những cây bu lô và cây tần bì. Đã một phần
tư thế kỉ trôi qua, năm tháng đã làm mềm mục gỗ cây thông già. Nhưng với Gar
Face thì không. Chớ có chắn ngang con đường giận dữ của hắn.
7
Lúc đầu thì con chó săn ngạc nhiên, một con mèo thì làm gì ở
đây chứ? Ngay trong sân nhà nó? Ồ phải, có một số mèo ở trong rừng, nó đã từng
nhìn thấy bóng của chúng thoáng qua tầm mắt. Nhưng cho đến nay thì không con
nào dám bước vào lãnh địa của nó, lại càng không có chuyện bước vào phạm vi sáu
mét được đánh dấu bởi sợi dây xích. Nó đã báo cho chúng biết để mà lùi lại như
là nó đã từng cảnh cáo những con gấu trúc, con possum và đôi khi là một con rắn.
Hãy lùi lại. Nhưng lần này nó chỉ đứng đó trong khi con mèo bước thẳng về phía
nó.
Nó nhìn xuống con mèo, một con mèo tam thể, đang kêu rừ rừ,
và nó đã hiểu ra. Đã có người thấy nó hoàn toàn cô đơn. Ai đó đã bước vào với
nó và cọ mình vào đôi chân trước vững chãi của nó, đứng thẳng lên trên đôi chân
sau và liếm vào đôi tai mềm mượt như lụa của nó, chạm vào cái mũi màu nâu của
nó với cái chóp mũi nhỏ bé màu hồng của mình. Sau một thời gian dài, sau nhiều
năm bị xiềng ở cái xó này, bị xích vào một cái cột, rốt cuộc đã có ai đó hiểu
được bài hát của nó.
8
Khu rừng thông nằm ở miền Đông Texas xa xôi này lúc nào cũng
ẩm ướt và đầy những hơi nước. Hãy thử bước đi một bước và bạn sẽ thấy nước dâng
đầy lên trong dấu chân bạn. Nếu ngước nhìn lên bạn sẽ khó mà thấy được bầu trời
mà chỉ thấy những mảng màu xanh bé xíu như những miếng nhỏ trong trò chơi ghép
hình, bị khoanh lại bởi những cây cổ thụ. Đó là khu rừng bị che giấu và những
cư dân của chúng cũng vậy.
Hãy nhìn những nhánh sông lờ đờ và những con sông nhánh cuộn
chảy của nó. Những khúc quanh và những đám lầy đã tạo ra những chiếc hồ nhỏ rải
rác. Hãy cẩn thận với những con rắn vipe, rắn đuôi chuông, rắn san hô và rắn hổ
mang, một đội quân mang nọc độc. Ở đây cũng có những giống rắn lành như rắn
đen, rắn bắt chuột màu đỏ và rắn bắt chuột thông thường. Ngay cả khi chúng
không có nọc độc thì chúng vẫn có thể cắn cho một nhát.
Trong những dòng nước đó cũng có rùa nước ngọt mình lớn, rùa
hộp, rùa đốm vàng đã từng sống ở dày hơn trăm năm như những cụ già trăm tuổi,
và những con ễnh ương với giọng hát làm cho đám lá thông nhọn rung lên lách
cách.
Những con tôm càng sông thì chạy trốn trong dòng nước đục ngầu
của dòng sông nhánh.
Nhưng kẻ thống trị của những thung lũng hẹp đầy đầm lầy này
chính là lũ cá sấu. Chúng bơi ngay bên dưới mặt nước, có màu da tiệp cùng với
màu nước, màu nâu xám, lưng của chúng nhìn giống hệt như những khúc cây đang nổi.
Không gì có thể đe dọa được cá sấu, nhất là những con cá sấu
của dòng sông Bayou Tartine, dòng sông lớn chảy ở phía tây dòng “Nỗi u sầu nhỏ
bé”. Nó chảy qua vùng trung tâm của khu rừng bị bỏ quên này. Được nửa đường thì
đất dốc xuống thành một con kênh, đủ để tạo ra một nhánh sông nhỏ, là con sông
Tartine nhỏ. Nó tạo ra một hình bán khuyên rồi lại nhập vào với dòng sông chị rộng
lớn, và tất cả vùng đất nằm ở giữa hai nhánh sông thì ngập nước với những đầm lầy
và những bãi cát lún.
Đừng có bước vào vùng đất nằm giữa nhánh sông Bayou Tartine
và đứa em gái của nó, dòng Tartine nhỏ. Chớ có bước vào khu đất run rẩy đó. Đừng
có để cho nó nuốt chửng bạn. Hãy tránh xa hai chị em nhà Tartine.
9
Lần đầu tiên Gar Face
trông thấy con thú là từ con thuyền độc mộc ọp ẹp cũ kĩ của hắn khi đang bồng bềnh
xuôi theo nhánh sông Bayou Tartine. Hắn đã từng bẫy và lột da rất nhiều loài
thú, từ hải ly, cáo, thỏ và thậm chí thỉnh thoảng còn bắt được cả chồn hôi.
Nhưng chỉ có cá sấu mới làm hắn thích thú. Lũ cá sấu với lớp da bụng mềm, những
ánh nhìn sắc nhọn từ đôi mắt màu vàng của chúng, những đôi mắt luôn nhìn thẳng
vào hắn, loài cá sấu. Khi hắn nhìn vào mắt của những loài thú khác thì hắn chỉ
trông thấy nỗi kinh hoàng và khiếp sợ. Cá sấu thì khác. Chúng chẳng sợ ai cả,
ngay cả một linh hồn đơn độc.
Gar Face có quan tâm đôi chút đến hươu và những con lợn rừng
và gấu trúc mà hắn bắn được và giết mỗi ngày. Nhưng cá sấu thì lại là chuyện
khác.
Như lúc này hắn đang đứng ngay tại đây, khi mặt trời sắp sửa
ló dạng, ánh sáng chỉ vừa mới bắt đầu len lỏi theo một cách riêng biệt của nó
giữa các cành nhánh của những thân cây cao chót vót, một buổi bình minh sũng nước,
hắn cảm thấy không khí ẩm ướt đến nỗi để hít thở được thì hắn cẳn phải mọc thêm
đôi mang như cá, khi hơi ẩm cứ bám dính vào hắn như lớp da thứ hai, đó là buổi
sáng xám xịt của một sự tĩnh mịch nhớp nháp đến khó chịu, Gar Pace đẩy mạnh mái
chèo khi hắn đứng trên con thuyền độc một đáy bằng của mình, một ngọn đèn dầu
kerosene treo ở phía mũi. Chợt hắn nhìn xéo qua vai và dụi mắt ngay khi hắn lướt
ngang qua dòng Tartine nhỏ.
Có phải hắn vừa thấy thứ mà hắn nghĩ là mình đã từng nhìn thấy
trước kia? Thứ rượu rum đen mà hắn uống đêm qua hãy còn đọng lại sau hốc mắt.
Đêm đã kéo dài, rất dài.
“Không thể là nó được”, hắn bật nói to. “Chỉ có ở châu Phi
thì cá sấu mới lớn được đến thế”.
Hắn nhìn xéo qua vai, rồi chụp lấy cây đèn và soi lên mặt nước
nhưng chỉ có thể thấy hai cái xoáy nước, hai hố sâu xoáy cuộn tròn trên mặt nước
trong vắt như thủy tinh, hắn nhún vai và nhấn mạnh mái chèo một lần nữa. Rồi hắn
lắc đầu. Chỉ có con gì đó to lớn lắm, lặn xuống rất nhanh mới có thể gây ra những
ao xoáy cách xa nhau đến như vậy. Khoảng cách giữa các xoáy nước ít nhất cũng
là ba mươi mét. Có thể nào lại có một con thú dài đến cả ba mươi mét đang lặn
dưới đáy con sông Bayou Tartine này ?
Gar Face cảm thấy lông trên cánh tay hắn dựng đứng lên. Mạch
máu ở cổ hắn đập mạnh. Từ ngữ “đáng nể” dập dềnh trong bầu không khí dày đặc và
nặng trĩu xung quanh hắn. “Đáng nể” kêu vo vo trong tai hắn như có hàng ngàn
con muỗi đói. Hắn đập mạnh vào mặt và cổ nhưng vẫn không thể làm bật ra thành
tiếng cái từ ngữ đã nằm sẵn ở đầu lưỡi. Đáng nể. Hắn nuốt trọn cả từ vào và liếm
môi.
Chỉ có một gã khùng mới không biết nể sợ một con thú như thế.
Đáng nể. Từ ngữ mà hắn chẳng bao giờ dính dáng đến. Đáng nể. Từ ngữ đó bò dọc
xuống lưng hắn như một con chuột. Hắn vươn tay như để bắt được nó, rồi đưa bàn
tay trống trơn ra trước bộ mặt gớm ghiếc của mình. Đáng nể. Hắn cần nó.
Khi hắn dùng chèo đẩy con thuyền đi, một làn sương mỏng nhẹ
nhàng rơi xuống đem theo cùng với nó một chút lạnh lẽo. Ta sẽ trở lại, hắn
nghĩ. Rồi hắn quay trở về căn nhà nghiêng ngả xiêu vẹo của mình. “Phải, ta sẽ
trở lại”. Lần này thì hắn nói to thành tiếng như để khẳng định một chầu cá cược.
Hắn chống cái cọc chèo một cách thô bạo vào đám bùn.
Tất cả chúng ta đều được cấu tạo nên từ những tế bào, các tế
bào liên kết với nhau và với các mạch máu để tạo ra máu, da và xương, nhưng cội
rễ của tất cả những thứ đó là các nhu cầu. Những nhu cầu của Gar Face thì rất
đơn giản. Chúng được thỏa mãn bởi những thứ cơ bản như thức ăn, nước, một chỗ để
che mưa gió và mỗi đêm có được một chai chứa đựng thứ gì đó cay và đắng, rượu
gin hoặc là vodka hay là rum, rượu rum làm cho hắn thấy dễ chịu suốt đêm cho đến
tận sáng sớm. Nhưng trong khi quay về căn nhà ngả nghiêng của mình, hắn cảm thấy
những tế bào trong cơ thể đang tập hợp lại thành một mớ lộn xộn chằng chịt những
khao khát, mong mỏi một thứ gì đó mạnh hơn cả rượu. Đáng nể. Nỗi ước ao thọc
sâu vào người hắn, vào đến tận xương tủy, tạo ra một khối nhức nhối, giống như
cú đấm vào ngay đám rối thần kinh của hắn, một cú đấm nặng nề và cứng cỏi,
nhưng đó lại là cơn đau đớn mà hắn thấy thích thú. Hắn bám chặt vào nó.
Hắn sẽ bắt lấy con cá sấu đó. Con cá sấu chúa. Hoặc là hắn sẽ
chết đau đớn. Hắn cắm phập cái sào vào dòng nước đặc sánh nâu nâu và cơn mưa bắt
đầu rơi.
10
Ranger, đó là tên của con chó săn. Nó cảm thấy thích con mèo
tam thể ngay lập tức. Nhưng nó biết là nó cần phải báo động cho con mèo biết về
nỗi nguy hiểm mà nó đang bước vào. Nó chỉ vào những tấm da sống của nào là cáo,
chồn xạ và chồn vizon bị đóng đinh ở phía trước rào chắn của cổng vòm, những tấm
da cá sấu và rắn đuôi chuông nằm bên cạnh đó trên những thanh gỗ của cổng vòm.
Đó là Gar Face, nó nói, gã đàn ông đang giam giữ con chó săn già này. Là Gar
Face.
“Nếu mà hắn tìm được cô...”, Ranger nói và nó nhìn nghiêng
qua hai vai... nhưng nó không thể nói ra hết. Gar Face là một kẻ hèn hạ. Lại
còn thêm cây súng trường mà hắn luôn mang theo mình. Cây súng.
Ranger biết rõ cây súng đó. Đã lâu lắm rồi, bao nhiêu năm đã
trôi qua thì nó không còn nhớ rõ, nó đã từng đi săn với Gar Face, chạy bên cạnh
hắn, quan sát khi hắn giương súng ra nhắm và bắn vào những con gấu trúc và con
hươu đuôi trắng. Và rồi một đêm nọ, cái đêm kinh khủng khi Ranger đang dồn đuổi
một con linh miêu, một con thú với đôi mắt lấp lánh nhiều màu sắc. Ranger đã há
miệng ra sủa, cất lên bài ca chiến thắng của nó thế nhưng ngay khi Gar Face nhắm
vào con vật, sắp sửa nhả đạn vào sinh vật hiện lên trong khe ngắm thì chợt
Ranger nhận thấy điều gì đó không ổn. Nó lao mình và Gar Face bắn trúng vào Ranger
thay vì con linh miêu.
Chẳng hề có lấy một lời xin lỗi nào từ phía gã chủ, chỉ là một
cú đá nhanh như chớp từ chiếc giày ủng có phần mũi bọc da cứng, một cú đá cũng
nóng bỏng như viên đạn cắm vào chân nó.
“Mày là đồ chó ngu ngốc!” - hắn càu nhàu.
Rồi hắn bỏ mặc Ranger và lảo đảo quay về nhà, mặc cho con
chó khập khiễng bước theo, sau đó hắn xích cổ con chó vào cây cột, chỉ còn sử dụng
nó để báo động như một con chó săn cất tiếng sủa khi thú đến quá gần, một con
chó bị giam cầm trong phạm vi sáu mét. Ranger đã trở nên như vậy đó, sa sút đến
mức tận cùng.
Vết thương ở chân nó rồi thì cũng khép miệng nhưng viên đạn
thì vẫn còn nằm đó, cứ mỗi ngày lại nhắc nó nhớ lại. Nhưng viên đạn thì chẳng
là gì so với sợi dây xích đã ăn dần ăn mòn con chó, sợi dây đã trói chặt nó vào
cái cột ở hàng hiên, trói nó vào với gã chủ.
Ranger biết rõ là một con mèo nhỏ sẽ bị tận số khi rơi vào
tay Gar Face. Hắn có thể sẽ dùng nó như mục tiêu để tập bắn với khẩu súng trường
của mình, cây súng mà hắn đeo chéo qua lưng với sợi dây da. Hắn cũng có thể
dùng con mèo để làm mồi nhử cá sấu, cột nó vào một sợi dây và đặt ngay mép nước
bên bờ đầm lầy nơi lũ cá sấu vẫn thường nổi lên mà không ai thấy ngay bên dưới
mặt nước tù đọng nâu xỉn của con sông nhánh Bayou Tartine và chỉ cần một cú đớp
thôi thì bầy cá sấu sẽ táp hết phân nửa con mèo nhỏ bé. Gar Face có thể làm bất
cứ điều gì.
“Nhưng mà em chẳng còn nơi nào khác để đi”, con mèo tam thể
nói. Và dù Ranger biết rõ là nó nên để cho con mèo ra đi, nó cũng nghĩ là sau
bao nhiêu năm cô độc, bị xiềng vào cái cột thì nó cũng không thể nào chịu đựng
nổi với cái ý nghĩ để cho con mèo ra đi. Nó lắc đầu quầy quậy đến nỗi hai cái
tai dài đập đen đét vào hai bên cổ.
“Vậy thì cô phải tránh đừng để cho Gar Face nhìn thấy”, con
chó nói. Và rồi chúng nằm cuộn tròn bên nhau trong khoảng tối bên dưới hàng
hiên. Dưới gầm. Trong gầm sàn tối tăm và thiêng liêng.
Mỗi khi có một cơn gió nhẹ thổi qua khu rừng già, có thể là
trong một khoảnh khắc bạn có thể nghe thấy cây cối cất tiếng hát. Kia kìa, đang
nổi lên trong gió là giọng hát của cây sếu, cây bách xù và cây thích kể cho bạn
nghe về con chó săn này, con chó trung thành bị xích vào cái cột. Chúng đã từng
quan sát nó suốt những năm qua, từng lắng nghe bài hát của nó và nếu như nó hiểu
được nội dung của bài hát mà những cây cối đang hát thì có thể là lời hát kể về
chuyện nó đã tìm được một người bạn như thế nào.
-------------
Còn tiếp…
Còn tiếp…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét