Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2018

Sòng phẳng - truyện ngắn

Sòng phẳng

Tác giả: John Cortez
Người dịch: Lê Tân
NXB Trẻ - tháng 8/2004

Nàng có gương mặt buồn.
Đôi mắt to màu xám, cứ đăm chiêu mơ màng như hồi tưởng cái gì đó đã mãi mãi xa vời. Đôi môi hồng nhạt luôn nghiêm trang và đôi gò má hơi cao càng làm vẻ mặt xương xương của nàng héo hon thêm. Nàng rất ít khi cười. Tuy thế, nàng đẹp, đẹp ám ảnh, đẹp não nùng, đẹp khó quên.
Dáng nàng yểu điệu, mảnh mai, ai cũng có thể nhận thấy thân hình xinh xắn của nàng qua bộ trang phục mùa đông. Cứ như một món đồ sứ Trung Hoa thanh tú. Ngay cả giọng nói nàng cũng mong manh, như tiếng vọng sau cùng của lời thì thầm quên lãng.
Mỗi khi ôm nàng trong vòng tay, tưởng chừng như hắn có thể bóp nát hơi thở, bóp nát cả cuộc sống của nàng, vì hắn là một người đàn ông to lớn, cục súc. Tôi cho rằng bề ngoài thì thế chứ thật ra hắn rất dịu dàng vì nàng tỏ vẻ thích thú. Chỉ có những lúc đó tôi mới thấy nàng mỉm cười và ôm chặt hắn, đáp lại những nụ hôn.
Những lúc đó tôi cố gắng không nhìn, nhưng dù cho tôi có lảng đi thật nhanh thì hình ảnh nàng và hắn vẫn còn đó, rõ ràng, vĩnh viễn...
* * *
Nàng nhìn thấy chúng tôi và bước ra ngoài đứng im trong tuyết, đầu trần. Nàng vẫy tay và thế là đủ để hắn bước nhanh về phía nàng. Tôi đứng lại, nhìn màu xanh mặt nước lăn tăn ở cái hồ gần đó. Nước chưa kịp đóng băng sau đợt tuyết rơi đầu tiên tháng mười hai.
Tôi nghe tiếng họ líu ríu với nhau. Những lời du dương ngọt ngào... phải vậy không? Tôi cố không quan tâm.
“Cái gì dằn vặt mi vậy, Ludlow?”, tôi tự nhủ. “Tại sao cứ để nó ám ảnh mi như thế? Không có gì cả. Không có một tí gì... giữa mi và nàng cả! Nàng hầu như không biết có mi hiện hữu trên cõi đời này. Hơn nữa, nàng đã có chồng và chồng nàng là người tốt...”.
Tôi đi vòng qua họ và nghe tiếng nàng:
- Thôi... anh...
Tôi cảm nhận thấy nàng gỡ khỏi vòng tay ghì siết của hắn khi tôi bước lên những bậc thềm đã được nàng lau rất sạch. Tôi giũ tuyết ở giày rồi nhìn từ hướng tây qua hướng nam. Chỉ có một khoảng trời xám đen, mênh mông nối tiếp mênh mông hoang dã.
Endicott hỏi:
- Anh không vào nhà sao, Ludlow?
Tôi đóng cửa. Endicott cởi áo khoác và nàng vội đỡ lấy, treo lên giá cho hắn. Bộ ngực vạm vỡ của hắn phập phồng.
Hắn nói:
- Cà phê thơm quá, Rosemary, có pha whiskey không, em yêu? Anh mê thứ đó lắm...
Tôi vào phòng ngủ, lấy hết đạn trong súng ra rồi dựng súng ở góc tường. Tôi cởi mũ áo quẳng lên giường rồi ngồi rồi xuống mép giường. Tôi không biết mình ngồi như thế bao lâu, hai tay kẹp trong đùi, đăm đăm nhìn sàn nhà.
Tiếng Endicott kéo tôi về thực tại:
- Ludlow, cà phê nhé?
Hắn gọi từ phòng ngoài, tôi đáp vọng ra:
- Tôi ra ngay.
Hắn đang cầm một cái tách, tôi thấy trong đó có một nửa là cà phê đen đặc sánh, tay kia hắn cầm một chai whiskey. Tôi nói:
- Không, anh uống đi, tôi uống cà phê đen.
Hắn nhướn mày:
- Anh vẫn thích cà phê đen pha whiskey mà?
- Nhưng hôm nay tôi không thích.
Hắn nhún vai.
- Tùy anh.
Tôi cảm thấy ánh mắt nàng nhìn tôi soi mói, như vẫn thường nhìn. Tôi giả vờ không biết. Nàng nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Hôm nay cũng không gặp may à, anh Ludlow?
Tôi lắc đầu. Nàng nói:
- Tôi thì không biết nên vui hay buồn! Những con nai đó có làm hại gì ai đâu? Tội nghiệp! Tại sao đàn ông các anh nhẫn tâm quá vậy? Tại sao lại cứ thích giết chúng?
Endicott lên tiếng:
- Ludlow, anh đừng bực mình vì vợ tôi nhé? Chưa bao giờ tôi gặp ai có tâm hồn đa cảm ủy mị như Rosemary...
Ông ta cười vang tiếp:
- Cô ấy thà đi vòng để tránh một con bọ trên đất chứ không chịu dẫm lên nó! Rosemary, em phải tập tính gan dạ mới được!
Nàng đáp:
- Không, anh thừa biết mà, em không thể chịu nổi ý nghĩ có một sinh vật bị giết.
Endicott lại cười vang.
- Em phải vượt qua chính mình chứ! Hôm nào thử đi săn với anh để xem anh bắn một con thú, anh tin em sẽ thấy chẳng có gì là ghê gớm cả.
Nàng rùng mình:
- Anh thừa hiểu là em không chịu nổi mà! Em sẽ ốm cả tuần cho anh coi. Em chỉ muốn anh đừng giết một con vật nào nữa...
Tôi nhìn họ, thầm nghĩ, hắn là hạng đàn ông to con, cục súc, tuýp người dễ gây quyến rũ những phụ nữ yểu điệu, mảnh mai. Có lẽ họ là một cặp cực kỳ xứng đôi vừa lứa. Nhưng hắn lớn tuổi hơn nàng nhiều quá. Có đến hơn hai mươi tuổi chứ không ít!
Nghĩ thế tôi bỗng giật mình, người nhộn nhạo.
“Lại nữa! Ludlow, mi làm sao vậy? Việc họ hơn kém tuổi nhau thì quan hệ gì đến mi chứ? Hay chỉ vì thỉnh thoảng nàng nhìn mi... mi không thấy rằng hắn yêu nàng đến nhường nào hay sao?”
Hắn cùng nàng chuẩn bị bữa tối. Tuy bảo nàng lo bữa ăn nhưng chính hắn là người nấu ăn. Hắn cười vui vẻ:
- Bây giờ tôi mới có dịp trổ tài nấu ăn đấy anh Ludlow. Ở nhà thì không bao giờ cô ấy cho tôi vào bếp!
Ăn xong hắn rửa đĩa, nàng lau khô. Tôi vào phòng, lên giường trùm chăn, cầm một cuốn tạp chí nhưng không đọc được chữ nào. Tôi nghe tiếng họ trò chuyện, nhẹ nhàng, âu yếm. Tiếng cười của hắn thỉnh thoảng vang lên sau một câu gì đó của nàng. Tôi nằm im giả vờ không nghe và nhớ lại mọi chuyện.
Khi hắn cho tôi thêm một số tiền khá lớn vào tiền thuê nhà, để tôi làm người hướng dẫn hắn trong mùa săn nai năm nay thì tôi cho rằng hắn là một anh nhà giàu đến từ miền nam nước Mỹ và có lẽ là chủ nhân một công ty xây dựng, hoặc chí ít thì cũng phải là một công ty gì đó cỡ khá. Tôi cũng chẳng thắc mắc gì về việc đó. Hắn trả trước tiền nhà là tôi thích rồi, lại còn cho thêm một khoản nữa để tôi dẫn hắn đến nơi có hươu, nai. Lúc đó hắn có nói rằng sẽ đưa vợ hắn đến ở cùng suốt mùa săn này. Tôi bằng lòng và đinh ninh vợ hắn cũng là người to lớn như hắn.
Thế mà giờ đây lại là một cô gái như vậy!
Tôi vừa bỏ cuốn tạp chí xuống, nhìn lên trần nhà thì nàng bước vào. Nàng nói giọng nhỏ nhẹ, thậm chí rụt rè:
- Em có làm phiền anh không?
- Không.
Đáp xong tôi ngồi bật dậy.
Không chớp mắt, nàng nhìn hai khẩu súng của tôi ở góc phòng. Nàng chỉ tay, hỏi:
- Tại sao anh lại dùng đến hai khẩu súng?
Tim tôi đập mạnh. Tôi tự nhủ: “Nàng hẳn là bực bội lắm? Phải ru rú ở nhà cả ngày trong khi chồng nàng và tôi đi săn. Chắc nàng chỉ quen đến những vũ trường, hộp đêm để giải trí chứ đâu có thích bị đưa đến một nơi hẻo lánh như thế này...”.
Tôi cố pha trò, hơi cợt nhả:
- Tôi bắn súng hai tay, như cao bồi trong phim miền viễn tây ấy mà! Mỗi tay một khẩu.
Nàng liếc tôi, ánh mắt nàng vốn mơ màng và bỗng sắc lẻm trong giây lát và miệng nở nụ cười u buồn, giọng trách móc:
- Anh đừng chế nhạo em, em hỏi thật mà! Hai khẩu súng đó có khác gì nhau không?
Tôi bước lại chỗ hai khẩu súng:
- Đây là súng trường, và đây là súng carbine. Carbine thì ngắn hơn, nhẹ hơn nên dễ mang cả ngày trong rừng, nhưng tôi vẫn thích súng trường hơn. Chúng không có gì khác nhau về cỡ nòng, đều 30.30...
- Anh có vui lòng chỉ em cách bắn không?
Tôi nhìn nàng trừng trừng. Trong một thoáng, nét mặt xanh xao của nàng ửng đỏ.
- Em... em thực tình muốn biết... vì chồng em. Anh ấy rất mê săn bắn... em muốn được đi cùng anh ấy. Em muốn được chia xẻ mọi thứ với anh ấy, anh ấy cứ cười nhạo em, cứ chế giễu em khi em nói chuyện nghiêm túc. Anh dạy em cách bắn súng nhé?
Tôi vẫn nhìn nàng trừng trừng. Ánh mắt nàng lẩn tránh mắt tôi, rồi lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Chính cái ướt át trong ánh mắt nàng bắt tôi phải gật đầu.
- Khi cò súng nhẹ như vầy là nó đã được cài khóa an toàn. Muốn bắn, cô bật ngón tay cái như thế này, rồi bóp cò. Muốn đẩy vỏ đạn ra để thay đạn mới thì làm như vầy, sau đó bắn tiếp. Nếu không muốn bắn nữa thì ấn cò như vầy rồi khóa an toàn... cô hiểu chưa?
Nàng gật đầu. Tôi nói:
- Đây, cô cầm lấy và thử đi, không có đạn đâu.
Nàng mở to mắt như thể tôi vừa định ném một con rắn độc vào nàng.
- Ô, không! Anh Ludlow, em không dám đâu!
- Thế thì làm sao cô tập bắn được?
- Cho em thời gian, nhé? Ngày mai ở nhà một mình em sẽ tập. Anh cứ để khẩu súng đó và đừng nạp đạn nhé? Em biết làm vậy có vẻ ngây ngô lắm, xin anh đừng bực mình... em rất muốn biết bắn... để làm chồng em vui lòng. Anh dạy em nhé?
Tôi thấy trong khoảnh khắc đó, ở nàng tỏa ra một nỗi mong mỏi, khát khao, tuyệt vọng. Một nỗi cô đơn kỳ lạ, rất khác thường. Tôi đáp:
- Được, tôi sẽ chỉ cho cô.
* * *
Con hươu bước ra khỏi khu rừng nhỏ, đứng im một chút. Tôi thấy nó ngay nhưng lại lưỡng lự, suy tính. Nếu nó đi lên cái gò kia thì nó sẽ là cái bia rất lý tưởng cho Endicott. Tôi ngứa tay muốn bắn nhưng hắn đã trả tiền cho tôi nên tôi nhường hắn mà trong lòng tiếc rẻ.
Con hươu thật to, cặp gạc rất đẹp. Nó vẫn còn xa quá, khó mà ước lượng khoảng cách cho chính xác. Thật khó nhai. Tôi biết Endicott ao ước lập được chiến tích vì từ ngày đến đây hắn chưa bắn được con nào. Tôi đặt ngón tay lên cò súng, nếu nó bước lên cái gò kia thì tôi nhường hắn. Nếu nó đứng im thì tôi sẽ bắn. Ngay sau đó con hươu cựa mình rồi từ từ bước lên cái gò. Nó đi thật thong thả. Hình dáng nó nổi bật giữa khoảng không xám xịt.
Tôi chờ đợi. Một phát súng vang lên chát chúa phía trước tôi. Âm thanh vọng vào hoang dã rồi im ắng trở lại. Ngay sau đó một phát súng nữa, phát thứ ba tiếp theo ngay. Những tiếng vọng lịm dần rồi tắt hẳn.
Một cái gì kỳ lạ xâm chiếm tôi khi tôi bước lên con đường dốc. Tôi không thể hiểu, không nhận thức được. Nó làm tôi nôn nao, căng thẳng. Phải chăng do thời tiết khắc khắc nghiệt, do những đám mây ghê sợ kia, hay do cái im ắng của mùa đông nơi đây, giống như sự tĩnh lặng vĩnh cửu của huyệt mộ sâu kín? Ngay lúc đó hình ảnh nàng hiện trong trí tôi và tôi hiểu đó là cái gì.
Tôi dừng lại giữa đỉnh đồi. Hắn ở phía trước tôi, đang ngồi trên một khúc cây, lưng quay về tôi. Tôi nhìn hắn và lại thấy nhộn nhạo trong người. Mới đầu nó êm ả, sau đó cuồn cuộn dồn dập khuấy động trong sâu thẳm tâm hồn tôi và tôi không hiểu rõ đó là cái gì. Rồi một cái gì khác làm nó nảy nở mỗi lúc một lớn hơn và tôi thấy nó bừng bừng choán ngự tôi. Sau cùng, tôi cố hết sức mình, tự kềm chế, bắt cái đó quay trở về hố thẳm mà nó vừa thoát thai.
Tôi hạ khẩu súng xuống, thấy toàn thân run rẩy.
Khi đã hoàn toàn chế ngự được mình, tôi xuống đồi, đi về phía hắn. Nghe tiếng chân tôi, hắn liền đứng dậy, cầm khẩu súng, lộ vẻ bực tức chán chường. Hắn nói:
- Hụt rồi! Ba phát hụt cả ba. Anh nghe tiếng súng chứ?
Tôi im lặng. Hắn tiếp:
- Nó đi lên cái gò kia, đi chậm lắm. Chẳng có cái bia nào ngon lành hơn thế mà tôi bắn hụt phát đầu, cả hai phát sau cũng hụt nốt! Cũng phải thôi, lần đầu là mục tiêu di động chậm mà bắn không trúng thì hai lần sau làm sao trúng được khi nó di động nhanh!
Tôi không quan tâm đến hắn. Nhận thấy sự khác lạ ở tôi, hắn hỏi:
- Anh có nghe tôi nói không?
Tôi sực tỉnh, cố lôi mình ra khỏi những ý tưởng đen đúa cùng nỗi sợ hãi, nỗi sợ tê tái con quỷ vô hình vừa mới ngự trị trong tôi. Tôi đáp khô khan:
- Tôi nghe anh bắn. Chính tôi cũng thấy khó ăn, nhưng đừng buồn, còn nhiều dịp khác mà.
Hắn vẫn nhìn tôi chăm chú.
- Anh sao vậy? Trông anh không được khỏe.
Tôi nhìn vòm cây xanh, những cây bóng nước, vân sam, độc cần bao quanh vùng.
- Tôi khỏe mà.
- Thế mà tôi lại thấy anh lạ lạ. Mình về chứ?
Tôi không thích trở về căn nhà gỗ của tôi để lại thấy bóng hình nàng quanh quẩn, nghe tiếng nàng nói và thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nàng nhìn tôi. Tôi không muốn về chút nào nhưng cũng chẳng có cách nào tránh được. Tôi đáp:
- Ừ, chúng ta về.
Tối hôm đó tôi không nằm đọc báo nữa mà thu mình trong chăn, gối đầu lên hai bàn tay, nhắm mắt, cố xua đuổi chuyện đã xảy ra trong ngày, cố không quan tâm tiếng họ trò chuyện bên kia bức màn.
Họ đang chơi bài. Nàng kêu lên thích thú mỗi khi thắng được một ván và hắn lẩm bẩm cằn nhằn nhưng tôi dư biết hắn buông cho nàng thắng. Chẳng có gì hắn không sẵn sàng làm vì nàng.
Tôi không nghe tiếng nàng đến. Mắt nhắm nhưng tôi ngửi thấy mùi hương. Linh cảm nàng đến, tôi mở mắt. Nàng đứng đó, nhìn tôi đăm đăm. Ánh mắt nghiêm trang và u buồn. Endicott đang ở phòng bên, mở nhạc thật to. Tôi vốn ghét mở máy hát quá to. Nhưng ngay lúc này tôi lại cần như thế. Nàng hỏi:
- Anh có khỏe không, Ludlow?
Hình như có gì khác thường trong giọng nàng. Một nỗi khát khao được giãi bày. Nhưng tôi tự nhủ đó chỉ là sự tưởng tượng phong phú của tôi mà thôi. Tôi ngồi dậy đáp:
- Tôi khỏe mà.
- Hôm nay anh không ăn gì.
- Tôi không đói.
- Em làm món gì cho anh ăn nhé?
- Thôi, đừng bận tâm.
- Em muốn làm cái gì đó cho anh...
Tôi không muốn câu chuyện tiếp diễn theo chiều hướng này nên tìm cách lảng đi.
- Hôm nay cô đã tập bắn súng chưa? Khẩu đó rất nhẹ, hợp với cô lắm.
Nàng rùng mình.
- Em thử rồi... quả thật là dễ sợ... em có cầm lên nhưng chỉ có thế thôi. Em bỏ xuống ngay. Hễ cứ đụng đến nó là em cứ nổi da gà... em không tin là mình có thể bắn trúng được cái gì...
- Vớ vẩn thật! Tôi không hiểu tại sao cô lại sợ hãi quá như thế!
- Em sợ lắm!
Nàng lại rùng mình. Mắt nàng mở to nhìn quanh quất, nhìn cái gì mông lung mà chỉ có nàng biết.
- Người ta gọi đó là ám ảnh sợ. Có lẽ có chuyện gì đó xảy đến với em từ bé mà em không nhớ rõ...
Nàng bật cười, tiếng cười căng thẳng:
- Có lẽ em phải đến bác sĩ. Anh không cần em giúp gì chứ?
- Không, cám ơn cô nhiều.
- Vâng, chúc anh ngủ ngon.
- Cám ơn, chúc cô ngủ ngon.
* * *
Có cái gì lạ lùng về những dấu chân đó làm tôi khó chịu ngay từ lúc đầu tiên trông thấy nó. Nhưng tôi không hiểu, không có một chút ý niệm cái “lạ lùng” đó là cái gì. Tâm trí tôi đang chất đầy những chuyện khác, về sự tuyệt vọng, ghê tởm, băng hoại của chính mình cùng với nỗi sợ hãi con quỷ đen đúa vô hình đang ngự trị trong tôi, và tôi đang làm chủ nó.
Tôi bỏ Endicott ở một chỗ trống rồi đi vòng qua những cụm rừng nhỏ để xem có lùa được con thú nào chạy ngang đường cho Endicott bắn không. Chẳng có dấu chân con thú nào hôm nay. Chỉ có một vùng hoang vu mênh mông. Một màu xanh ngắt và cái im ắng buồn thảm, kiên nhẫn, dễ sợ, đầy chán chường cô quạnh.
Tôi chạy theo con đường ngoằn ngoèo lên đồi, nhớ lại hôm qua, nhớ lại sự kích thích ma quái, nhớ khẩu súng tôi nâng lên trên vai, nhớ lúc hình ảnh nàng chợt hiện ra trong tâm trí. Và giữa những hồi tưởng đó, tôi lại thấy những vết chân. Chúng song song với những dấu chân của tôi, trừ một điều lạ là chúng lên đồi trong khi dấu chân tôi đi xuống. Nghĩa là, chúng ngược lại dấu chân tôi. Trước khi đến đỉnh đồi tôi thấy những dấu chân đó quẹo trái, hướng về rừng cây.
Hắn ngồi hút thuốc trên một thân cây cụt, khẩu súng đặt trên đầu gối. Tôi tự bảo mình đừng lưỡng lự. Có lẽ sự suy nghĩ của tôi hôm qua là sai lầm. Nhưng không hiểu sao tôi cố tình gây tiếng động. Hắn đứng dậy. Mắt hắn nhìn tôi kỳ kỳ. Hắn có hiểu không? Hắn có nghi ngờ gì về hôm qua? Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi nói:
- Anh đi lâu quá.
Rồi hắn nói giọng thành thật:
- Tôi bắt đầu lo cho anh.
Tôi giật mình:
- Lo cái gì cho tôi?
Hắn lại nhìn tôi chăm chú:
- Tôi không biết, chỉ thấy hai ngày nay anh khác lạ. Nếu anh không được khỏe thì cứ nghỉ ngơi vài ngày.
Tôi thở ra nhẹ nhõm. Vậy là hắn không biết, không nghi ngờ gì cả. Tôi đáp:
- Không có gì đâu, cám ơn anh, tôi khỏe mà.
- Tôi vẫn chưa bắn được con nai nào. Năm nay không săn được thì sang năm tôi sẽ trở lại đây, thế nào cũng được phải không? Thôi, ngày mai anh cứ nghỉ ở nhà, tôi sẽ đi săn quanh đây, chẳng thể lạc được. Anh đừng cố gắng vì tôi trả tiền cho anh, cứ nghỉ ngơi nếu anh không được khỏe, tôi vẫn trả tiền cho anh.
Tôi suýt gào lên “Sao anh tốt với tôi quá vậy?”
Tôi nói lớn:
- Không, tôi khỏe lắm, có gì đâu? Thôi, chúng ta về kiếm cái gì uống đi.
* * *
Nàng ngồi giữa hai gã đàn ông chúng tôi, hai tay đặt trên đùi. Mặt nàng trông xanh xao hơn qua ánh đèn xe hơi hắt lại. Ánh đèn vàng vọt mơn trớn mặt nàng làm tôi ganh tị vì tôi không dám ôm lấy khuôn mặt đó. Tôi nói với Endicott.
- Tới một chút nữa, quẹo trái.
Đấy là những lời đầu tiên tôi nói từ khi ra khỏi nhà. Endicott hãm ga, rẽ trái. Khá nhiều xe hơi đậu trước quán rượu. Vừa ra khỏi xe thì tôi nghe tiếng hát vọng ra từ các máy hát tự động trong quán rượu cùng tiếng cười nói ầm ĩ. Tôi đứng lại nhường nàng và hắn vào trước. Có một hành lang nhỏ ở lối vào. Chúng tôi cởi áo khoác ở đó tôi vẫn nhớ lời một bài hát đang phát ra từ máy hát tự động, nó trùng hợp với tâm trạng tôi lúc này.
“... có em trong anh, có một nỗi buồn...”.
Chúng tôi cùng vào quán. Endicott sà lại bên một cái máy hát tự động, bỏ tiền vào khe. Tôi gọi rượu, uống một hơi cạn ly, gọi tiếp ly nữa. Tôi thấy nàng và hắn liếc nhìn tôi. Hai ly rượu của họ vẫn còn nguyên. Tôi lại lắng nghe bài hát.
“... những giọt nước mắt lại rơi, khi anh nhớ em...”
Trong quán toàn những tay thợ săn. Họ cười đùa náo nhiệt. Chuyện chỉ xoay quanh việc săn bắn, những con nai họ giết, những con bị thương, những con to hiếm có mà họ bắn hụt... những lời trêu chọc chế giễu nhau, chuyện khôi hài... Mọi người đều mặc áo len dày, quần jean màu đỏ sẫm. Đàn ông không ai cạo râu và thậm chí có thể ngửi thấy mùi gỗ rừng từ người họ. Tất cả đều cười nói oang oang, ai cũng muốn lời mình lấn át lời người khác, át luôn cả những cái máy hát ồn ào.
Chẳng bao lâu sau, Endicott đã nhập bọn với họ để được nghe bàn bạc về những loại súng tốt nhất dùng săn nai. Tôi gọi ba ly rượu nữa. Chất men làm tôi ngà say. Cái bóng đen ma quái đó tan biến trong tôi, nhưng tôi vẫn thấy buồn vì biết rằng nó sẽ trở lại với tôi khi men rượu đã tan.
Hai lần, tôi bắt gặp ánh mắt nàng nhìn tôi qua cái gương lớn ở quầy rượu và cả hai lần tôi lảng nhìn nơi khác. Cuối cùng, tôi quay lại, nhìn thẳng nàng. Nàng mân mê ly rượu, mặt đăm chiêu. Một lúc sau nàng nhìn lên và bốn mắt chúng tôi gặp nhau.
Tôi cho rằng tôi đã đọc được thông điệp nàng dành cho tôi trong ánh mắt đó.
Tôi hỏi:
- Cô thích nhảy chứ?
Nàng vừa vặn, nhỏ nhắn, ấm áp trong vòng tay tôi và tôi cũng nhận thấy đây là một sai lầm. Nàng nói khi chúng tôi dìu nhau ra giữa sàn:
- Trong này ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài một chút.
Tuyết phủ đầy những chiếc xe hơi. Hơi lạnh bốc lên từ mặt hồ. Nàng đứng đó, lưng về phía tôi, in lìm như chìm đắm trong suy tư, như mê mải miên man trong thế giới mộng tưởng khó hiểu của đàn bà. Và một lần nữa, tôi chống lại nó, nhưng ngay sau đó tôi nghĩ đây là cơ hội bằng vàng đến với tôi, tuy trong tôi có cái gì bắt tôi phải ngưng lại. Cái đó hòa lẫn một nỗi khát khao băng hoại. Tôi ôm vai nàng, xoay nàng lại, ghì xiết nàng trong tay tôi.
Tôi đoán nàng sẽ vùng vẫy lúc đầu, mong nàng sẽ kháng cự, ao ước nàng làm thế. Đôi môi nàng lãnh đạm lúc đầu rồi ươn ướt, ấm dần và tôi biết mình không lầm.
Thình lình, có tiếng động như có ai mở cửa quán rượu. Nhưng nàng biết trước nên xô tôi ra ngay. Tôi quay lại, đinh ninh là chồng nàng. Nhưng chỉ là một đôi tình nhân. Họ đi qua chúng tôi, vào một chiếc xe hơi.
Chúng tôi trở vào quán.
* * *
Trời xám xịt, xám đen như những ý nghĩ trong đầu tôi.
Nhưng đám mây đen lơ lửng thấp gần. To và cuồn cuộn. Không khí ẩm ướt, lạnh buốt. Một cơn mưa tuyết rất lớn, có thể là bão sắp đến nơi hoang dã này.
Tôi đứng ngoài nhà chờ Endicott từ biệt nàng. Họ luôn mất thì giờ trong việc chia tay nhau. Hắn đang đứng trên bậc thềm, tần ngần như đứa trẻ nói lời chào cha mẹ trước khi đến trường. Cảnh đó hôm nay làm tôi nghiến răng tê tái, vì nhớ đêm qua nàng đã ở trong vòng tay tôi.
Giọng Endicott vang lên:
- Anh không nghe vợ tôi nói sao?
Tôi giật mình quay lại. Hắn nói:
- Cô ấy hỏi anh hôm nay trời có mưa tuyết lớn phải không?
Tôi nhìn nàng nhưng khá xa nên không thấy rõ ý đồ trong mắt nàng. Tôi đáp:
- Chắc chắn đấy.
Hắn hỏi:
- Tuyết nhiều lắm phải không?
- Ừ.
Hắn hôn nàng đắm đuối và nói:
- Anh không đi lâu đâu, em yêu.
- Cẩn thận nhé anh!
Tôi bắt đầu bước ra con đường mòn, tiếng nàng vọng theo:
- Tạm biệt anh, Ludlow!
Trong một khoảnh khắc, bước chân tôi lưỡng lự, nhưng tôi không dừng lại, chỉ la lớn:
- Sớm gặp lại cô.
Trên đường, tôi và hắn không nói lời nào. Âm thanh duy nhất là tiếng bước chân chúng tôi dẫm trên tuyết. Đến chỗ con đường rẽ, tôi dừng lại nói với hắn:
- Hôm nay chúng ta tìm thú bằng cách khác xem sao. Mỗi người đi mỗi ngả. Anh cũng khá thuộc đường nơi đây rồi nên không sợ lạc đâu miễn là anh đừng rời con đường mòn này mà mò vào rừng. Tôi sẽ tìm thú trong rừng vì tôi quá thuộc đường rồi. Biết đâu hôm nay lại chẳng bắn được con nai nào, vậy nhé?
Hắn nhìn tôi không đáp. Hắn có biết không? Hắn có hiểu lý do thực đằng sau sự xếp đặt của tôi không? Hắn có biết tôi đang sợ hãi chính tôi không? Sợ cái tôi sắp làm?
Mấy bông tuyết rơi nhẹ nhàng giữa hai chúng tôi. Hắn nói:
- Được.
Tôi bảo hắn:
- Anh không cần đợi tôi như mọi khi, cứ trở về nhà nếu anh thấy mệt. Nhớ là đừng đi vào rừng, đừng bỏ con đường mòn này. Vùng này rộng lắm, rời đường chính thì tuyết sẽ lấp mất dấu chân anh và anh sẽ không tìm được đường về đâu, nguy lắm đấy, cẩn thận nhé.
Hắn gật đầu rồi bước đi.
Tôi theo con đường ngoằn ngoèo lên đồi. Những con đường tôi đã thuộc lòng từ bé nhưng ít khi đến đây những năm sau này. Bây giờ chúng chỉ còn trong ký ức, và sau việc này, tôi muốn sẽ quên chúng cũng như quên tất cả mọi chuyện.
Tôi theo những dấu chân nai về hướng nam. Những vết chân còn mới nên tôi rẽ ngoặt vào rừng để không đánh động chúng. Tuyết đã ngập đầy khắp nơi, những bông tuyết rơi dày đặc hơn. Chẳng bao lâu nữa, trận mưa tuyết sẽ kéo đến với tất cả sức mạnh của nó.
Không lâu sau, những vết chân nai băng qua con đường chính. Tôi cũng thấy dấu chân Endicott vừa đi qua. Sau đó, khi thấy hai hàng dấu chân đi theo dấu chân Endicott, tôi vội theo ngay. Chúng tương tự như dấu chân tôi bắt gặp hôm qua, và khi nhìn kỹ chúng, tôi thấy trong người nhộn nhạo, quay cuồng và tôi hiểu.
Đó là dấu chân nhỏ nhắn của con nít, hoặc của một người đàn bà. Tôi theo chúng...
Nàng đang ngồi thu mình sau một gốc cây đại thụ, chăm chú ngắm bắn, quá chăm chú đến nỗi không nghe tiếng chân tôi rất nhẹ sau lưng nàng. Hắn dừng lại không xa phía trước, đang châm thuốc lá. Cái lưng của hắn là tấm bia lý tưởng vì cái áo khoác đỏ nổi bật giữa biển tuyết trắng xóa.
Giữa cái im lặng rừng rú, tiếng “cách” khi nàng lên cò khẩu carbine chỉ là âm thanh mơ hồ.
Nàng đã tháo găng tay bóp cò súng. Tôi vẫn mang găng và tôi chặn lại hành động cuối cùng của nàng vừa kịp lúc. Chính vì giật mình nên nàng bóp cò, nhưng ngón tay tôi đã đón phía trước - giữa cò và kim hỏa - cốt để vừa chận được phát súng oan nghiệt, vừa không cho khẩu súng rơi xuống. Nàng quá kinh hoảng, quá ngạc nhiên nên tôi dễ dàng tước khẩu súng trong tay nàng.
Nàng co rúm người, tay ôm ngực, tay kia che miệng ngăn một tiếng kêu sợ hãi.
Hắn không bao giờ biết chuyện gì xảy ra sau lưng hắn. Khi tôi quay lại thì hắn đã đi tiếp, súng lủng lẳng trên vai. Hắn không nhìn lại và dần mất dạng.
Tôi đã từng biết cái gọi là nỗi đau trong lòng, nhưng chẳng có cái đau nào có thể so sánh với cái đang đến với tôi trong lúc này. Nó là sự ghê tởm khôn cùng của một ảo tưởng tan vỡ...
Tôi nhìn nàng, trong lòng nhức nhối, tràn ngập xót xa. Đó là một thứ đau đớn có thể phai nhòa nhưng không bao giờ chấm dứt. Tuy thế, tôi ngạc nhiên là không hề có chút ghét bỏ nào đối với nàng trong tôi. Cho dù bây giờ - sau cùng thì tôi đã hiểu nàng - tôi cũng không thể ghét nàng được. Điều tôi cảm nhận, hiểu thấu về nàng thì quá thật, quá sâu lắng, không thể bị chiếm cứ bởi sự ghét bỏ. Tôi nói:
- Thế mà cô nói không biết bắn súng, và súng làm cô ghê sợ! Lại còn bảo sợ lạc nếu đi một mình trong vùng này nữa chứ!
Tuyết đang rơi dày hơn, nhiều hơn. Gió bắt đầu mạnh. Những vết chân của chúng tôi trên đường đã bị tuyết lấp mất. Tôi nói:
- Cô muốn làm cho không ai nghi ngờ cô chứ gì? Đó là lý do cô không bắn hắn hôm qua mà phải chờ đến hôm nay vì hôm nay tuyết sẽ lấp mất dấu chân cô. Trường hợp bị nghi ngờ thì cô cũng đã lo liệu rồi: súng của tôi! Cảnh sát kiếm thấy viên đạn trong người hắn, sẽ biết là đạn từ súng của tôi. Hay quá phải không? Vì thế nên cô không biết bắn chứ gì?
Hai giọt nước mắt nàng trào ra, đọng trên hàng mi, run rẩy một chút rồi lăn xuống gò má. Nàng lắc đầu nguầy ngậy. Cảnh này trước kia có thể làm tôi mủi lòng, nhưng giờ đây tôi bỗng khôn ngoan, già dặn hẳn lên. Tôi tiếp:
- Ngay cả đêm qua cô cố tình cho tôi hôn, cố tình để cho người khác thấy tôi hôn cô. Đó là cái bẫy dành cho tôi chứ gì? Đó là nguyên nhân tôi giết hắn. Còn nguyên nhân nào hay hơn tôi giết hắn vì muốn chiếm vợ hắn? Nhưng có một điều tôi thắc mắc: phải chăng không chỉ có mình cô trong vụ này?
Bây giờ nàng mới nói:
- Em yêu anh, Ludlow, em yêu anh!
- Thật à? Hay là một người đàn ông đang ở đâu đó? Endicott quá già đối với cô nên cô muốn thoát khỏi hắn, nhưng cô lại muốn có tiền của hắn.
- Em yêu anh, tin em đi!
Rồi như thấy vô ích, nàng hỏi:
- Anh định làm gì?
- Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, Rosemary, không kể cho ai đâu. Ai mà tin tôi! Nào, chúng ta về.
- Về đâu?
- Về nhà chứ về đâu!
* * *
Dĩ nhiên tôi nói dối nàng. Endicott quá say mê nàng nên vô ích nếu tôi kể mọi chuyện. Nàng sẽ chối quanh. Sẽ lẩn tránh đủ kiểu và hắn sẽ tin nàng chứ không tin tôi. Không, không thể kể cho hắn được.
Nhưng nàng sẽ tìm cách khác để giết hắn. Không cách này thì cách khác. Hắn sẽ chết mà tôi không làm sao báo trước cho hắn...
Tôi rẽ ngoặt khỏi đường làng, vào rừng. Nàng dừng lại, lưỡng lự rồi nói:
- Đâu phải đường về...
- Lối tắt.
Nàng vẫn do dự. Tôi nói:
- Cô không thấy trời sắp bão sao? Tôi muốn về nhà thật nhanh, theo tôi mau lên.
Nàng vội theo tôi. Rừng cây dày đặc xung quanh. Gió rền rĩ trên những ngọn cây nhưng dưới này khó mà nghe rõ. Đây là một cõi khác, một thế giới nguyên thủy ban sơ, một thế giới của rừng cây và băng tuyết. Cây cối xung quanh giống hệt nhau. Mọi hướng đều y như nhau. Ngay cả mặt trời cũng không thể cho biết đâu là hướng đông, đâu là hướng tây, cả bầu trời cũng vậy. Vì làm sao mà thấy được gì khi tuyết rơi quá dầy và quá nhanh đến nỗi không thể nhìn xuyên qua cành cây kẽ lá?
Tôi bước nhanh. Nàng gọi:
- Anh Ludlow! Chậm lại, em không theo kịp!
Tiếng nàng ngắt quãng. Tôi đi nhanh hơn. Nàng hét lên, chạy theo.
- Ludlow!
Tôi vùng chạy.
- Ludlow, Ludlow... Ludlow...
Tôi tiếp tục chạy, chạy mãi.
- Ludlow... Ludlow... Ludlow...
Tôi vẫn chạy, mặc những cành cây quất vào mặt, bỏ lại đằng sau tiếng thét lanh lảnh kinh hoàng.
Tiếng thét lịm dần và chỉ còn trong trí tưởng tượng của tôi.
* * *
Tôi đi cùng đoàn người tìm kiếm và chính hắn tìm ra nàng. Bão đã ngớt sau đó hai ngày. Chúng tôi thấy nàng gục bên một gốc cây, hai bàn tay nắm chặt, áp hai bên má. Viên cảnh sát nhẹ nhàng gạt tuyết trên mặt nàng. Trông nàng như đang ngủ và vẫn đẹp não nùng. Tôi quay đi và suýt ứa nước mắt trước cảnh đó. Nhưng không ai để ý vì ai cũng muốn khóc.
Nước mắt ràn rụa, hắn gào lên:
- Tại sao? Tại sao vợ tôi đến đây? Tại sao cô ấy đi lang thang như vậy? Tại sao... cô ấy sợ rừng mà! Có ai nói cho tôi biết tại sao không?

Hết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét