Selma Lagerlöf
Chiếc xe của Thần Chết
Ngọc Thọ dịch
6
Đavit lại thấy mình bị ném vào đáy thùng xe. Tâm hồn y bị
xáo trộn vì một nỗi căm giận không những đối với tất cả mọi người mà đối với bản
thân y nữa. Sao mà lúc nãy y lại điên rồ quỳ sụp xuống như một kẻ phạm tội ăn
năn hối hận dưới chân Xơ Êđi? Giorgiơ hẳn đã chế nhạo y. Một người đàn ông phải
biết gánh chịu những hậu quả hành vi của mình. Y không hiểu vì sao y đã có những
hành vi ấy. Thật là lố bịch nếu chạy đâm bổ xuống chỉ vì một đứa con gái nói rằng
yêu y. Phải, sự điên rồ ấy là thế nào? Phải chăng đó là tình yêu? Nhưng y đã chết,
người con gái kia cũng đã chết. Thế thì đó là loại tình yêu gì vậy?
Con ngựa khập khiễng cất bước. Nó dẫm lên nền gạch lát của một
con đường dẫn ra ngoài thành phố. Nhà cửa thưa dần. Những cây đèn đường hiếm
đi. Ra khỏi thành phố thì không còn đèn đường nữa.
Càng đi đến gần cây đèn đường cuối cùng thì lòng y càng bị một
nỗi buồn rầu và một niềm lo âu không thể nào giải thích được xâm chiếm. Y cảm
thấy rằng trong khi rời bỏ thành phố này, y cũng rời bỏ luôn một cái gì mà đáng
lẽ y không bao giờ được bỏ mất.
Và đúng vào lúc y cảm thấy sự ngột ngạt ấy thì mặc dù có những
tiếng cọt kẹt ầm ĩ của chiếc xe bò, y bỗng nghe những tiếng nói chuyện ở đằng
sau y. Y ngẩng lên để nghe cho rõ.
Đó là Giorgiơ đang nói chuyện với một người nào đó đã ngồi
lên xe, một hành khách mà trước đó y không để ý đến.
- Tôi không thể đi xa hơn nữa. - Một giọng nói dịu dàng bị nỗi
buồn rầu và đau đớn trùm lên đến nỗi chỉ nghe hơi rõ. - Tôi có bao nhiêu chuyện
muốn nói với anh ấy, nhưng khi mà anh ấy còn giữ thói độc ác và hung dữ như vậy
thì tôi không thể để cho anh ấy nhìn thấy và nghe thấy tiếng nói của tôi. Ông
nói giùm tôi với anh ấy rằng tôi đến để gặp anh ấy một lần cuối cùng, nhưng bây
giờ thì thôi: tôi đã bị lôi đi và không bao giờ có thể gặp anh ấy được nữa.
- Nhưng nếu hắn hối hận và tu tỉnh lại thì sao? - Giorgiơ
nói.
- Chính ông đã nói rằng không nên trông chờ vào điều đó. -
Giọng nói của nàng run lên vì đau khổ. - Ông nói giùm tôi với anh ấy rằng tôi
đã tưởng rằng chúng tôi phải vĩnh viễn sum họp với nhau, nhưng từ phút này trở
đi thì anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.
- Thế nhưng nếu hắn chuộc lại những hành vi sai lầm của hắn?
- Giorgiơ kiên trì hỏi.
- Ông sẽ nói với anh ấy rằng tôi không có quyền đi xa quá
nơi này, - giọng nói rên lên, - và ông cho tôi gửi lời vĩnh biệt anh ấy.
- Thế nếu hắn tu tỉnh lại trở thành một con người khác? -
Giorgiơ lại hỏi.
- Ông sẽ nói rằng tôi yêu anh ấy mãi mãi, - giọng nói buồn
bã trả lời, - tôi không thể cho anh ấy một hy vọng nào khác.
Đavit Hôm quỳ nhổm lên đáy thùng xe. Nghe những lời cuối
cùng này của Êđi, y cố hết sức mình và đứng thẳng người dậy. Đôi tay bị trói của
y quờ quạng muốn nắm lấy một vật gì, nhưng nó bị tuột đi mất. Y không thể nhìn
rõ được cái vật gì đó đang phấp phới bay để lại một ấn tượng về ánh sáng lấp
lánh, về vẻ đẹp từ trước tới nay không ai ngờ tới được.
Y muốn vùng thoát ra để đuổi theo kẻ chạy trốn, nhưng bỗng
nhiên y bị một cái gì ngăn lại làm cho y tê liệt đi còn hơn dây trói và xiềng
xích. Đó tình yêu, tình yêu của những linh hồn, so với nó thì tình yêu của những
con người chỉ là một ánh phản chiếu mờ nhạt; giống như khi ở bên cạnh giường của
Êđi hấp hối, tình yêu ấy lại một lần nữa chinh phục được y. Tình yêu ấy chầm chậm
thấm vào người y như một ngọn lửa mới nhen dần dần cháy vào gỗ. Không ai biết
gì về công việc của nó; lâu lâu nó lại bắn ra một tàn lửa chứng tỏ rằng nó chưa
tắt. Chính là một ngọn lửa nhỏ như loại ấy vừa nhen lên trong người y. Ngọn lửa
ấy chưa tỏa hết ánh ngời sáng của mình, nhưng cũng đủ cho y thấy con người yêu
dấu của y đẹp biết bao đến nỗi y ngã khuỵu xuống; lòng đầy lo sợ, y cảm thấy y
không dám, y không muốn đến gần nó, y sẽ không thể nào chịu đựng được nó.
Chiếc xe bò của Thần Chết tiếp tục đi giữa tối tăm mù mịt.
Hai bên rừng cây vươn lên cao và dày đặc. Và lối đi thì hẹp đến nỗi chỉ thấy
loáng thoáng một tí bầu trời. Con ngựa hình như cũng cử động chậm chạp hơn thường
ngày; tiếng cọt kẹt của trục xe kêu rít hơn; những ý nghĩ trở nên nghiệt ngã và
khắc khoải hơn; sự tẻ ngắt đến não lòng hình như mông lung hơn ở nơi khác. Bỗng
nhiên Giorgiơ ghì dây cương; tiếng cọt kẹt lặng đi trong giây lát và người đánh
xe bò kêu lên với một giọng vang lanh lảnh:
- Nỗi khổ ải ta đang phải chịu, nỗi khổ ải còn chờ đợi ta có
nghĩa lý gì so với niềm hạnh phúc của ta thoát khỏi cõi u mê không biết được điều
quan trọng duy nhất cần phải biết? Xin cảm tạ Chúa đã kéo con ra khỏi cảnh tối
tăm của cuộc đời trần thế. Từ dưới đáy sâu khốn khổ của mình con xin ca ngợi và
chúc tụng Người, bởi vì bây giờ con biết rằng Người đã ban cho con cuộc sống
vĩnh hằng bất diệt.
Cuộc hành trình lại tiếp diễn với tiếng cót két quen thuộc,
nhưng những lời nói của người đánh xe bò còn vang mãi trong tai Đavit Hôm. Lần
đầu tiên y cảm thấy đôi chút thương hại với người bạn cũ. “Đó là một người dũng
cảm. - Y tự bảo mình. Hắn không than vãn mặc dù hắn chẳng còn hy vọng sớm được
thoát khỏi nhiệm vụ nặng nề của hắn”.
Đó là một chuyến đi kéo dài tưởng như vô tận. Khi Đavit Hôm
ước tính là họ đã đi được một ngày một đêm, thì họ đến một cánh đồng rộng dưới
một bầu trời không bị mây che nữa mà lại có một mảnh trăng lưỡi liềm lấp lánh
trôi giữa những chòm sao Thất tinh và sao Lạp hộ. Con ngựa khập khiễng bước đi
giữa cánh đồng, chậm rãi đến làm cho người ta phát bực lên được. Và khi cuối
cùng họ đã qua hết cánh đồng, và Đavit nhìn lên mảnh trăng để ước lượng thời
gian đã trôi qua, thì y nhận thấy rằng mảnh trăng vẫn chưa đổi chỗ. Y lấy làm
ngạc nhiên.
Cuộc hành trình vẫn tiếp tục mãi, bất tận, tẻ ngắt từng
quãng dài. Đavit Hôm lại nhìn lên bầu trời và những ngôi sao, nhưng lần nào y
cũng thấy mặt trăng, chòm sao Thất tinh và sao Lạp hộ vẫn ở nguyên chỗ cũ. Cuối
cùng y hiểu ra rằng chẳng có một sự thay đổi nào giữa ngày và đêm: từ khi họ
lên đường, vẫn là một màn đêm tăm tối như thế ngự trị.
Họ đi như vậy đằng đẳng hàng giờ, nhưng trên cái mặt đồng hồ
lớn của bầu trời, kim đồng hồ vẫn không quay. Đavit Hôm nhớ lại Giorgiơ có nói
rằng thời gian kéo dài vô tận để cho người đánh xe bò có thể đến được hết mọi
nơi hắn cần đến. Y khiếp sợ hiểu ra rằng đối với y tưởng như đó là những ngày
và đêm, thì theo sự tính toán của người đời chỉ là những phút ngắn ngủi. Hồi
còn bé y đã nghe kể chuyện một người đến thăm nơi ở của những người ở cõi cực lạc,
và khi trở lại giữa những người trần, người ấy nói rằng một trăm năm trên thiên
giới của Chúa cũng qua nhanh như một ngày ở cõi thế. Đối với người đánh xe bò
cho Thần Chết thì một ngày ắt hẳn cũng bằng một trăm năm.
Một lần nữa y lại thấy đôi chút thương hại Giorgiơ. “Không lấy
gì làm lạ rằng hắn mong ngày mong đêm cho đến lúc được thay phiên. - Y tự nhủ,
- đối với hắn, năm vừa qua quả thật là dài”.
Trong khi họ leo một dốc dài họ trông thấy một người còn bước
đi chậm hơn cả họ, và họ đuổi kịp người ấy. Đó là một bà già lưng còng, thân
hình vẹo vọ và mảnh khảnh. Bà lê bước, dựa người lên một chiếc gậy to và mặc dù
yếu đuối vẫn mang một cái gói nặng chĩu đến nỗi người bà nghiêng về một bên.
Bà già hình như có cái năng khiếu trông thấy được chiếc xe
bò của Thần Chết, bởi vì bà dừng lại và tránh ra cạnh đường, như thể là để nhường
đường cho chiếc xe đi qua. Rồi bà lại tiếp tục đi, bước nhanh hơn một chút đến
gần chiếc xe để có thể ngắm nó. Dưới ánh trăng bàng bạc, bà nhận thấy con ngựa
là một con vật tội nghiệp, chột hoặc mù, bộ yên cương thì vá víu bằng những sợi
dây và những cành liễu, còn chiếc xe bò hư nát thì hình như là mỗi lúc bánh xe
lại sắp sửa long ra.
- Tôi lấy làm lạ tại sao lại có những người liều lĩnh ngồi
trên một chiếc xe bò cà khổ và với một con nghẽo như thế này, - bà thì thầm mà
không nghĩ rằng hành khách trên xe có thể nghe bà nói. - Ta cũng muốn xin ngồi nhờ
một lát, nhưng của đáng tội, con vật khốn khổ này kéo lê cái thân nó cũng đã vất
vả lắm rồi. Còn chiếc xe thì chắc gãy mất nếu ta leo lên.
Bà vừa lẩm bẩm nói thế thì Giorgiơ đã nghiêng ra khỏi ghế và
khoe chiếc xe của hắn:
- Ồ! - Hắn nói, - con ngựa và chiếc xe này không tồi như bà
nghĩ đâu bà ạ! Với con ngựa và chiếc xe này tôi đã có thể vượt qua được những
vùng biển có sóng cao bằng mái nhà và tàu bè nào cũng bị đắm.
Bà già sửng sốt nhìn hắn, rồi nghĩ rằng mình gặp một tay
đánh xe bò ưa pha trò, bà vừa cười vừa đáp lại:
- Ngựa và xe của anh có lẽ đi trên biển giỏi hơn là đi trên
đường cái đấy nhỉ? Ít nhất thì theo như tôi nhận thấy, chúng cũng khá vất vả
trên con đường này.
- Tôi đã theo những cái giếng mỏ mà xuống tận lòng đất, -
người đánh xe bò trả lời, - thế mà con ngựa của tôi không hề bị vấp ngã; và tôi
đã đi qua những thành phố bị cháy, lửa vây quanh chúng tôi như một cái lò nấu
quặng. Chẳng có anh lính cứu hỏa nào dám đánh liều xông vào đám lửa khói ấy như
con ngựa tôi đây, nó cứ xông ào vào mà chẳng việc gì cả.
- Anh cứ nói đùa để chế diễu bà già này làm gì, anh đánh xe
bò kia, - bà lão nói.
- Đôi khi tôi phải trèo lên đỉnh núi mà chẳng có đường sá gì
cả, - người đánh xe bò nối tiếp, - nhưng con ngựa của tôi nó cứ leo lên những bờ
đá, nhảy qua những vực sâu và chiếc xe bò vẫn không suy suyển mặc dầu có chỗ mặt
đất lổn nhổn những đá chẳng khác gì lòng một cái thác. Tôi đã vượt qua những đầm
lầy không có một mảnh đất nào đủ chắc để đỡ một đứa trẻ. Tuyết có chất thành đống
cao bằng đầu người cũng chẳng ngăn được tôi đi. Bởi vậy nên tôi chẳng phàn nàn
gì về những phương tiện giao thông của tôi cả.
- Nếu đúng như anh nói thì tôi chẳng lấy gì làm lạ là anh
hài lòng về chúng. - Bà già đồng ý. - Anh chắc phải là một người đáng kính nên
mới có con ngựa và chiếc xe như vậy.
- Tôi là kẻ mạnh, quyền lực tôi bao trùm lên con cái người đời,
- người đánh xe bò trả lời, - và giọng hắn trở nên nghiêm trang. - Tôi cưỡng bức
họ dù họ ở trong nhà cao cửa rộng hay trong những túp lều tồi tàn. Tôi đem tự
do đến cho kẻ nô lệ và lôi vua chúa ra khỏi ngai vàng. Không có pháo đài kiên cố
nào mà tôi không vượt qua thành lũy của nó được. Không có khoa học nào ngăn cản
được bước tôi đi. Tôi giáng tai họa vào những kẻ đang hưởng yên vui hạnh phúc,
và tôi ban gia sản cho những kẻ nghèo khổ đang mòn mỏi trong cảnh cơ hàn.
- Đúng là tôi đã nghĩ vậy. - bà già vừa cười vừa nói.- Tôi
đã gặp những con người tài ba. Nhưng nếu anh là người có quyền thế như vậy và
có một chiếc xe tuyệt vời như vậy, thì có lẽ anh sẽ để cho tôi đi nhờ một quãng
đường. Tôi đến nhà con gái tôi để dự lễ thánh Xinvetxtrơ nhưng tôi bị lạc đường,
nếu anh không giúp tôi thì có lẽ đêm nay tôi phải ngủ ngoài trời mất.
- Bà chớ nên yêu cầu tôi giúp, - người đánh xe bò nói, - bà
đi bộ còn dễ chịu hơn là ngồi trên chiếc xe bò của tôi.
- Có lẽ anh nói phải đấy, - bà già nói. - Nhưng ít ra anh
cũng cho tôi để nhờ cái bọc nhỏ của tôi vào thùng xe của anh, nó chẳng vướng
víu gì cho anh đâu.
Không đợi trả lời, bà nâng cái gói của mình đặt lên xe,
nhưng giống như là người ta đặt nó lên làn khói bay hay những đám mây mù, cái
gói rơi ngay xuống đất.
Vào đúng lúc ấy, bà già hẳn mất đi cái năng lực nhìn thấy được chiếc xe bò, bởi vì bà đứng lại, ngơ ngác và run rẩy, không dám nói thêm một lời nào với người đánh xe bò.
-------------
Còn tiếp...
Vào đúng lúc ấy, bà già hẳn mất đi cái năng lực nhìn thấy được chiếc xe bò, bởi vì bà đứng lại, ngơ ngác và run rẩy, không dám nói thêm một lời nào với người đánh xe bò.
-------------
Còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét