Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Chân quê - Nguyễn Bính


Đêm qua xem lại blog, thư mục  “bài thơ tôi thích”  (trước vốn là Thơ trong trí nhớ) thấy thơ của Nguyễn Bính, nhà thơ mình yêu thích nhất lại ít được đưa lên. Vậy là sao? Hôm nay đưa lên bài thơ của ông, bài Chân Quê. Bài thơ xác định chỗ ngồi của ông trong thi đàn Việt.

Chân quê

Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!
Nào đâu cái yếm lụa sồi?
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
Nào đâu cái áo tứ thân?
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?

Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như khi em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh

Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.

1936
-------------------------
Sau ông hơn 50 năm Phạm Công Trứ có bài  “Lời thề cỏ may”  chung một âm hưởng. Tiếc là bài thơ của Phạm Công Trứ vẫn đuối khi so với bài Chân quê của Nguyễn Bính

Lời thề cỏ may

Phạm Công Trứ

Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc - Tôi ngờ lời ai
Thuở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi đứt cúc, mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp, em thầm lớn lên
Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi em hỏi hững hờ:
“Anh chưa lấy vợ còn chờ đợi ai?”
Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may.
--------------

Biết bao người đã ngậm ngùi  “ngồi gỡ lời thề cỏ may” ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét