Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2010

Sông Thao - Thơ Nguyễn Duy


Quá một nửa đời đi đã nhiều, ở lắm nơi. Sống trong nhiều môi trường: Sinh viên, quân đội, tù tội, công trường... cộng với bao năm lăn lóc đầu đường xó chợ, không thể nhớ hết đã gặp bao người, đã có bao mối quan hệ. Có những người khi ở gần thì thân thiết thế, vậy mà chỉ xa nhau 1 thời gian đã rất khó để mà hồi tưởng, có thể vì họ có những tính cách nhàn nhạt, có lối cư xử tròn trịa quá nên không để lại cho mình những kỷ niệm sâu sắc để mà nhớ? Và có người chỉ gặp, quen, gần nhau một thời gian ngắn ngủi rồi số phận bắt chia tay mãi mãi mà mỗi khi chợt nhớ, lại nhói lòng như bị một nhát dao đâm.
Giá như bộ nhớ con người giống ổ cứng máy tính nhỉ. Mỗi khi rẽ sang khúc đường mới, ta format để xoá đi những dữ liệu không còn cần mà có thể còn có hại. Ký ức, nó vô hình mà trọng lượng thì quá thật.
Tôi bất tài, không biết làm thơ, may gặp bài thơ của Nguyễn Duy hợp vơi tâm trạng mình, chắc nhà thơ cũng có cùng cảnh ngộ. Có điều tôi không đồng ý với ông ở câu đầu: “ Sông Thao thêm một lần tôi tắm...”. Có triết gia đã nói: Không ai có thể tắm hai lần ở một dòng sông.
Vẫn con sông với bờ bến ấy, nhưng dòng nước khi xưa thì đã chảy đến tận nơi nào ?
-----------------------
            Sông Thao

Nguyễn Duy

Sông Thao thêm một lần tôi tắm
Thêm một lần tôi đến để rồi đi
Gió cứ thổi trống không ngoài bãi vắng
Tôi nhìn em để chẳng nói năng gì

Tôi gửi lại đây cái buồn vô cớ
Để mang về cái nhớ bâng quơ
Xin chớ hỏi tại sao như vậy
Tôi vốn không rành mạch bao giờ

Em đưa tiễn bước chân gìn giữ lắm
Hạt mưa dùng dằng ngọn cỏ ven đê
Yêu mến ơi, xin đừng buồn em nhé
Dòng nước trôi đi, giọt nước lại rơi về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét