Nguyễn Hiến Lê dịch
(Ý cao tình đẹp - Nhà xuất bản Trẻ - 1989)
Ngày cô bé Joan Grace đẩy cửa bước vào tiệm của Pierre Richard
thì Pierre là
con người cô độc nhất thành phố. Có lẽ hồi ấy các bạn đã được nghe phong phanh
câu chuyện đó. Nhưng báo chí không nêu tên mà cũng không kể chi tiết nên hôm
nay tôi xin thuật lại tường tận.
Buổi chiều, mùa đông hôm đó, một em gái đứng áp trán vào tủ
kính, trố mắt ngó kỹ từng vật cổ lỗ đó như muốn kiếm một vật gì. Bỗng em ngửng
đầu lên, vẻ khoan khoái rồi đẩy cửa bước vào tiệm.
Tiệm tối tăm mà còn bừa bãi hơn mặt tiền nữa. Có những ngăn
tủ muốn sập vì chất quá nặng: hộp đựng tư trang, súng lục cũ không còn dùng
được nữa, đồng hồ chuông đèn; còn trên sàn thì chất đống nào là giá để củi
trong lò sưởi, đàn măng-đô-lin và những đồ cũ kỹ khó mà phân loại được.
Em hỏi :
- Thưa ông, con có thể coi chuỗi ngọc lam bày ở tủ kính
không ạ?
- Đẹp quá! Xin ông gói lại thành một gói đẹp cho con.
- Có ai sai em đi mua hả?
- Thưa không. Con mua cho chị Hai con. Chị đã nuôi nấng con
từ khi má mất. Đây là lễ Noel đầu tiên chị em con được ở gần nhau. Con muốn
tặng chị một món quà đẹp.
- Em có bao nhiêu tiền?
Em mở khăn tay ra, đổ lên bàn một nắm bạc xu, bảo :
- Con đã đập con heo của con ra đấy.
Pierre Richard ngó em, vẻ trầm tư. Rồi anh ý tứ cầm chuỗi
ngọc lên, sợ em trông thấy giá tiền. Nói thẳng cách nào cho em biết được? Cặp
mắt xanh đầy tin tưởng của em gợi cho anh nhớ lại vết thương lòng thời trước.
Quay lưng lại em, anh bảo :
- Em đợi một chút nhé.
Rồi vừa lúi húi làm một việc gì đó, anh vừa quay lại hỏi:
- Em tên gì?
- Thưa, Joan Grace.
Khi quay lại thì trong tay anh đã cầm một gói nhỏ bao bằng
giấy lụa đỏ và cột bằng một băng lụa màu xanh lá cây. Anh đưa cho em bé và bảo:
- Này, coi chừng, em đừng đánh rơi nhé.
Em Joan mỉm cười rạng rỡ, chạy vụt về nhà. Anh nhìn theo,
một nỗi buồn mênh mông dâng lên trong lòng. Em nhỏ đó và chuỗi ngọc lam khêu
gợi lại một vết thương lòng không bao giờ lành hẳn của anh. Tóc em vàng như lúa
chín, mắt em xanh như nước biển; mới mấy năm trước, anh đã yêu một thiếu nữ
cũng có mớ tóc đó, cặp mắt đó. Chuỗi ngọc đã tính để tặng nàng.
Nhưng một chiếc cam nhông trượt bánh trên con đường trơn
trượt một đêm mưa đã làm tiêu tan ước mơ.
Từ đó anh sống cô độc, ôn lại hoài nỗi khổ tâm. Anh ân cần
lễ độ tiếp khách, nhưng ngoài công việc ra, anh thấy đời trống rỗng vô nghĩa
một cách khủng khiếp. Lầm lì, không giao thiệp với ai, anh rán quên mà không
quên được, nỗi thất vọng như sương mù cứ mỗi ngày mỗi dày đặc.
Cặp mắt xanh của em Joan Grace gợi cho anh hình ảnh người
yêu. Vào dịp lễ này, khách hàng tới đông, ai cũng bộc lộ niềm vui làm cho anh
càng đau lòng. Khách qua đường bước vào tiệm, chuyện trò, sờ mó các món đồ, trả
giá lăng xăng. Đêm Noel đã khuya rồi, khi người khách cuối cùng bước ra, Pierre
Richard thở phào nhẹ nhàng. Thôi thế là qua được năm nay.
Nhưng anh đã lầm.
Cửa thình lình mở ra, một thiếu nữ xông vào. Anh thấy nhói ở
tim: thiếu nữ có vẻ mặt quen quen nhưng anh không nhớ rõ đã gặp ở đâu, hồi nào.
Tóc cô vàng hoe, mắt xanh thăm thẳm. Cô im lặng lấy trong túi xách ra một gói
nhỏ bao vội vàng một thứ giấy lụa đỏ, lại có cả cái băng lụa màu xanh lá cây đã
mở ra rồi. Và những viên ngọc lam chiếu rực rỡ trên bàn:
- Chuỗi ngọc lam này có phải của tiệm ông không?
- Phải.
- Phải ngọc thật không?
- Nhất định rồi. Không phải thứ ngọc quý nhất nhưng ngọc
thật đó.
- Ông có nhớ đã bán cho ai không?
- Bán cho một cô bé. Tên em là Joan. Em mua để tặng quà Noel
cho chị Hai của em.
- Giá bao nhiêu?
- Tôi không khi nào nói giá tiền khách hàng đã trả cho tôi.
- Em Joan chỉ có ít đồng tiền tiêu vặt làm sao em có đủ tiền
mua chuỗi ngọc này?
Trong lúc đó, Pierre
vuốt kỹ lại tờ giấy lụa, gói lại chuỗi ngọc. Anh bảo :
- Em đã trả đắt hơn hết thảy các người khác. Có bao nhiêu
tiền em đưa tôi hết.
Hai người làm thinh. Cửa hàng bỗng tĩnh mịch lạ thường.
Tiếng chuông từ một giáo đường ở gần đó bắt đầu đổ, văng vẳng đưa lại. Cái gói
nhỏ đặt trên bàn, vẻ thắc mắc dò hỏi trong cặp mắt thiếu nữ và cảm giác hồi
sinh kỳ dị dồn dập dâng lên trong lòng Pierre ,
tất cả những cái đó đều là do tình yêu của một em nhỏ.
- Nhưng sao ông lại làm như vậy?
- Hôm nay là ngày Noel. Tôi bất hạnh không có ai để tặng
quà. Cô cho phép tôi đưa cô về nhà và chúc cô một lễ Noel vui vẻ với gia đình
nhé!
Thế là trong tiếng chuông đổ hồi, giữa một đám đông vui vẻ,
Pierre Richard và một thiếu nữ mà anh chưa biết tên, cùng nhau bước qua một
ngày mới đem lại nguồn hy vọng tràn trề trong lòng mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét