(TT&VH) - Giải thưởng thơ Bách
Việt lần thứ 2 năm 2009 trị giá 30 triệu đồng đã được trao cho
“người thơ quá cố” Phạm Phú Hải (Quảng Nam) với tập thơ Một hôm núi
khóc.
-------------
Tôi là người yêu thơ của Phạm
Phú Hải dù biết ông có muộn màng. Sau khi ông đi xa, thơ ông được giải thưởng.
Âu cũng là một sự đền bù của cuộc đời với ông, còn giá trị của thơ ông chẳng
cần phải có một giải thưởng nào, bản thân những bài thơ của ông đã xác định chỗ
đứng trong lòng người yêu thơ từ lâu.
A,, AA, AAA, AAAA…
(Bất tận âm thanh A bất tận)
Lạnh mùa thu ở trong núi đá
Có con cá nhỏ chết bên cầu
Có con chim nhỏ vì vui quá
Cũng chết bên cầu ấy, bữa xưa
Có một thư sinh lên núi đá
Hỏi thăm đường tới chốn Bất lai
Trăng khuya úp mở sau ngàn lá
Bướm đỏ đàn đàn chấp chới bay
Có lão tiều phu trong núi đá
Mười năm say hương quế, quên về
Lều đựng gió đầy rung mái gió
Một cầu cổ nguyệt chảy tràn khuya
Trăng khuyết xuôi, trăng tròn,
trăng
khuyết ngược
Bứt tháng, hái ngày, phơi khô năm
Năm khô râu cũ đùn râu mới
Sợi sợi ấn ngời Vô lượng quang
Xuất định bốn bề sương giọt giọt
Con chim xưa sống lại bên cầu
Tiều lão mặt trời vai tịch tịnh
Mặt trời rơi xuống giữa dòng sâu
Chẳng đến đâu chẳng từ đâu đến
Con chim ngày cũ hót inh rừng
Bên cầu đứng ngắm hai dòng nước
Một chảy xuôi đông một ngược
nguồn
Không ở đâu không đâu chẳng ở
Cá hồi dương lội ngược chiêm bao
Cầu gãy hai bờ xưa tương ngộ
Trùng phùng từng hột đất xôn xao
Mùa thu núi đá lạnh vô cùng…/.
(1972-Phạm Phú Hải)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét