(Hearts and crosses)
Dịch giả: Ngô Vĩnh
Viễn
Baldy Woods thò tay với lấy cái chai. Baldy mà đã muốn cái
gì thì thường là bao giờ cũng giành được... nhưng câu chuyện này không phải nói
về Baldy. Anh ta rót rượu lần thứ ba vào cốc của mình, lần này nhiều hơn hai
lân trước gần một đốt ngón tay. Baldy đang được hỏi ý kiến cho nên cũng đáng
được hưởng thù lao bằng một chầu rượu.
- Tớ ấy à, ở địa vị cậu, tớ sẽ muốn làm vua, - Baldy nói,
giọng quả quyết đến nỗi bao súng lục kêu cót két và đinh thúc ngựa ở giầy bang
lanh canh.
Webb Yeager hất chiếc mũ Stetson rộng vành ra đằng sau và
một lần nữa lại vò mớ tóc vàng như rơm. Làm như vậy xem chừng không ăn thua gì,
Webb bèn noi gương anh chàng Baldy lanh lợi và lại uống.
- Nếu một anh chàng mà lấy hoàng hậu thì không phải vì thế
mà hắn ta trở thành một quân hai “nhép”, - Webb nói, có ý tóm tắt những nỗi hậm
hực trong lòng.
- Tất nhiên rồi, - Baldy tỏ vẻ thông cảm; anh ta lúc nào
cũng khát và thành thật mong muốn bày tỏ lòng tôn trọng của mình đối với tôn ti
trật tự của các con bài. - Về lý mà nói, cậu là vua. Ở địa vị cậu, tớ sẽ đòi
chia lại bài. Đây là người ta tự ý bắt cậu phải nhận lấy bài của cậu. Này Webb
Yeager, để tớ bảo cho cậu biết cậu là gì...
- Tớ là gì? - Webb vội hỏi, cặp mắt màu lam nhạt thoáng một
ánh hy vọng.
- Cậu là hoàng tế.
- Này, ăn nói cho thận trọng, - Webb bảo. - Tớ có bao giờ
chửi cậu đâu nào.
- Đây là một tước hiệu, - Baldy giải thích, - được dùng
trong lối đánh bài gọi là “xa lích”, nhưng có danh hiệu đó chẳng ăn gì đâu, tớ
nói cho cậu biết. Đó là một nhãn hiệu người ta dùng ở Châu Âu cho một vài loại
súc vật. Giả dụ như cậu, hay tớ, hay một quận công Hà Lan nào đó lấy một công
chúa con vua. Thế nhé, rồi bỗng một hôm, cô vợ bé nhỏ của chúng ta trở thành Nữ
Hoàng. Cậu tưởng tớ với cậu sẽ trở thành vua đấy hẳn? Đừng hòng! Ngày làm lễ
đăng quang, chúng ta phải diễu hành sau đám tùy tùng của Nữ Hoàng, trước thái
giám thứ chín của phòng đợi của nữ hoàng. Chúng ta sẽ chẳng được tích sự gì
hết, ngoài cái việc đóng vai phụ trên các bức ảnh và chịu trách nhiệm về hoàng
thái tử ra đời. Ông bạn già ơi, ván bài như thế là không thật rồi. Vâng ạ, thưa
ngài Webb, ngài là một vị hoàng tế. Và tớ, ở địa vị cậu, tớ sẽ tuyên bố, một
thời kỳ không có vua hay một cuộc bãi công, hay một habeas corpus (1), hay bất
cứ một cái gì đại loại như thế. Và rồi tớ nhất định sẽ làm vua dù cho có phải
chơi bài gian cũng làm.
Baldy nốc cạn cốc rượu một cách dứt khoát, chắc hẳn để xác
định thêm thái độ của anh ta làm một Warwick
mới.
Webb trịnh trọng nói:
- Này Baldy, cậu và tớ, chúng ta đã chăn bò với nhau hàng
mấy năm nay rồi, đã cùng nhau phi ngựa trên cùng các nẻo đường kể từ khi rời
khỏi trường. Chỉ có cậu là tớ mới tâm sự những chuyện riêng tư của tớ thôi. Khi
tớ cưới Santa McAllister thì cậu chăn bò ở trại Nopalito, và tớ là xếp. Còn bây
giờ thì tớ là cái gì? đại khái cũng chẳng khác gì một cái nút trên một sợi dây
thừng buộc ngựa.
- Khi lão McAllister là vua bò bê ở mạn này của bang Texas thì cậu là một tay
khá, chắc chắn là như thế rồi, - Baldy tuyên bố với một giọng ngọt ngào quỷ
quyệt. - Ở trại, cậu quyền hành cũng gần ngang với lão ấy.
- Quả có thế, - Webb tán thành. - Cho đến một hôm lão nhận
ra tớ định quăng thòng lọng vào cổ Santa. Thế là lão tống cổ tớ ra xa tít tận
cuối cánh đồng cỏ, thật xa nhà lão. Và khi lão chết, mọi người bèn gọi Santa là
bà hoàng bê bò. Tớ thì tớ chỉ là “xếp” các đàn bò thôi. Còn cô ta chỉ huy mọi
công việc, tay hòm chìa khóa. Thậm chí tớ cũng không có quyền bán một miếng bít
tết cho một đám khách du lịch nữa. Santa là nữ hoàng còn tớ là ông - chẳng - là
- cái - gì - hết.
- Tớ bảo cậu rồi, phải tay tớ ấy à, tớ sẽ làm vua, - Baldy
Woods nhắc lại, anh ta tỏ ra cực kỳ bảo hoàng. - Khi một người đàn ông lấy một
nữ hoàng thì không có lý do gì anh ta lại không lên cao bằng vợ mình, ngay dù
cho có phải đi qua mọi thủ tục cần thiết như bò ở chỗ chúng ta ấy, cậu cũng
biết đây; lúc đầu còn sống nguyên, rồi bị lột da, rồi đem hầm, bỏ vào hộp,
thành một hộp thịt hầm chính cống. Webb này, có nhiều người lấy làm kỳ cục tại
sao cậu lại không phải là ông chủ của cái trại Nopalito. Tất nhiên, tớ chẳng có
ý kiến gì về Yeager phu nhân cả: cô ta là một phụ nữ tuyệt vời nhất từ Rio Grande đến Christmas.
Nhưng dẫu sao thì một người đàn ông bao giờ cũng phải làm chủ cái trại của
mình.
Khuôn mặt nhẵn nhụi vì rám nắng của Webb Yeager đượm một vẻ
buồn buồn đau khổ. Với vẻ mặt tiu nghỉu, mái tóc vàng bù xù và cặp mắt màu lam
ngây thơ, có thể so sánh anh ta với một chú học trò bị một chú học trò khác
khỏe hơn, đoạt mất ngôi bá chủ. Nhưng vóc người cao lớn, thân hình nhanh nhẹn,
gân guốc cũng như hai khẩu súng ngắn lủng lẳng ở thắt lưng khiến cho người ta
không thể nào so sánh như vậy được.
- Này Baldy, cậu gọi tớ là cái gì ấy nhỉ? - anh ta hỏi. -
Cúng tế kiểu gì ấy?
- Hoàng tế, - Bondy chữa lại. - Hoàng tế chứ không phải cúng
tế. Một thứ bí danh, áp dụng cho một ván bài “xì” dở ẹt, đại khái như là đáng
lẽ có năm quân liền nhau lại lọt một quân vớ vẩn vào giữa thành ra hỏng bét ấy
mà...
Webb thở dài và nhặt lấy dây quai bao khẩu súng trường đã
rơi xuống đất.
- Hôm nay tớ trở về trại, - anh nói, vẻ mập mờ khó hiểu. -
Tớ phải sửa soạn cho đem một đàn bò đi San Antone sáng mai.
- Để tớ tiễn cậu tới Dry Lake , - Baldy nói. - Tớ cắm trại ở San
Marcos , ở đấy người ta đang lựa những con bò hai
tuổi.
Hai anh bạn lên ngựa, rời khỏi nhà ga xe lửa bé nhỏ, nơi họ
gặp nhau ngày hôm đó để uống cho đỡ cơn khát buổi sáng.
- Baldy, chắc cậu cũng còn nhớ, có một thời Santa đâu có
kiêu kỳ như bây giờ. Cậu hẳn chưa quên cái thời ông lão McAlliste ra sức ngăn
cách Santa và tớ, và cô ta mỗi lần muốn gặp tớ lại gửi cho tớ một ám hiệu, cậu
nhớ chứ? Lão McAlliste cam đoan với tớ là nếu thấy tớ lảng vảng gần nhà lão
trong tầm súng, lão sẽ biến tớ thành cái muôi thủng. Cậu còn nhớ ám hiệu cô ta
dùng để báo tin cho tớ không, Baldy? Một trái tim có dấu chữ thập ở giữa ấy
mà.
- Nhớ chứ, sao tớ lại không nhớ! - anh chàng Baldy vui tính
kêu lên một cách say sưa. - Đồ chó rừng ăn vụng đường! Sao tớ lại không nhớ!
Nhưng ông bạn con lừa sừng dài ơi, tất cả các tay chăn bò ở trại này, đứa nào
mà không biết các ký hiệu bí hiểm ấy cơ chứ. Họ gọi đó là “bao tử và ống xương
chân”. Người ta trông thấy các ký hiệu đó khắp nơi, trên các thứ hàng từ trại
gửi tới các bãi chăn. Cái thì vẽ bằng than trên các bao bột mì, cái thì vẽ bằng
bút chì trên các tờ báo. Có lần chính tớ trông thấy vẽ bằng phấn trên lưng một
tay đầu bếp mới mà lão McAlliste gửi đến cho chúng tớ, tớ mà nói sai, quỷ bóp
cổ tớ!
- Bố của Santa, - Webb chậm rãi giải thích, - đã bắt con gái
phải hứa là không được viết thư cho tớ, dù là một chữ nhỏ. Cho nên cô ta đã tìm
ra cái trò trái tim và chữ thập đó. Mỗi lần muốn gặp tớ để tâm tình ấy mà, cô
ta lại tìm cách vẽ cái ám hiệu lên một thứ gì đấy mà chắc chắn tớ sẽ phải trông
thấy. Và trông thấy một cái là tớ phi ngựa nước đại tới trang trại ngay đêm hôm
đó. Chúng tớ gặp nhau trong nhà kho lợp rơm sau tàu ngựa ấy mà.
- Biết rồi, - Baldy dài mồm nói, - nhưng mọi người đều đã
giả tảng không hay biết gì hết. Ai nấy đều ủng hộ cậu. Mọi người đều biết tại
sao cậu cứ giữ khư khư cái lọ sơn ấy ở bãi chăn. Và khi trông thấy cái bao tử
với hai khúc xương ống đó vẽ trên các kiện hàng từ trại gửi tới là họ biết ngay
con ngựa Pinto của cậu đêm ấy sẽ lại không được xơi cỏ mà phải xơi hàng chục
dặm đường.
- Lần cuối cùng Santa gửi ám hiệu cho tớ, - Webb nói, - là
vào cái ngày cô ta ốm. Vừa tới bãi chăn, tớ trông thấy ngay và đêm ấy, con
Pinto đã phóng nước đại suốt mười hai dặm đường. Nhưng tớ không thấy cô ta ở
nhà kho. Tớ bèn xông đến nhà và gặp luôn lão McAlliste ở cửa. Lão bảo: “Nếu đêm
nay anh muốn đến đây để ăn một phát đạn thì lần này anh bạn nhầm to rồi. Tôi
vừa sai một tay chăn bò người Mexico
đi tìm anh. Santa muốn gặp anh. Vào trong buồng nó kia và khi nào chuyện trò
xong, anh lại gặp tôi”.
Santa nằm trên giường. Tuy ốm nặng nhưng cô ta vẫn cố mỉm
cười với tớ và thế là hai chúng tớ nắm lấy tay nhau, tớ ngồi xuống bên cạnh
giường, người bẩn thỉu đầy bụi đất, với cái quần thúc ngựa và đinh thúc ngựa ở
ủng.
Santa thì thào: “Em nghe thấy tiếng ngựa anh phi trên cỏ đã
mấy tiếng đồng hồ rồi. Em tin chắc thế nào anh cũng đến. Anh trông thấy ám hiệu
của chúng ta chứ ?”. - “Vừa đến bãi chăn anh trông thấy ngay”. - “Em vẽ lên bao
khoai tây và hành. Chúng bao giờ cũng đi với nhau,” - Santa nói giọng yếu ớt - “bao giờ cũng đi với nhau trong cuộc đời”... “Đúng thế”, - tớ nói, - “nhất là
trong món thịt hầm”. - “Không phải, em muốn nói là trái tim và chữ thập kia” -
Santa nói - Ám hiệu của chúng ta có nghĩa là tình yêu và đau khổ, nó có nghĩa
là thế”.
Tối hôm đó còn có cả ông bác sĩ già Musgrove, ông lão lúc
nào cũng phe phẩy chiếc quạt bằng lá cọ
giả và một cốc whisky thật. Được một lát thì Santa ngủ thiếp đi. Ông bác sĩ già
sờ trán cô rồi bảo tớ: “Về mặt thoái nhiệt tán thì anh cũng không đến nỗi tồi
lắm. Nhưng bây giờ anh liệu mà chuồn thì hơn. Theo sự chẩn bệnh của tôi, không
nên dùng anh ở liều cao và liên tục. Cô bé tỉnh dậy sẽ khỏi thôi”.
Lúc đi ra, tớ lại gặp lão McAlliste ở sân. Tớ bảo: “Cô ấy
ngủ rồi. Và bây giờ ông có thể tiến hành cái trò bắn bia được rồi đấy. Ông cứ
thong thả không phải vội. Tôi đã để khẩu súng ngắn của tôi treo ở yên ngựa
rồi”.
Ông già McAlliste bật cười, bảo tôi “Nhồi chì vào người tay
xếp chăn bò cừ khôi nhất vùng Texas
này ấy à ? Không, như thế không phải là chính sách kinh tế khôn ngoan. Tôi
không chắc sẽ tìm được ai giỏi bằng. Webb, theo ý tôi, chỉ với tư cách chàng
rể, anh mới là một cái bia hạng nhất. Quả thật anh không phải là con người mà
tôi quan niệm là thành viên của gia đình tôi. Nhưng anh có thể làm việc ở trại
Nopalito này bao lâu cũng được miễn là anh đồng ý chỉ chạy vòng quanh nhà tôi
những vòng thật rộng. Không bao giờ xâm phạm tới chu vi trang trại này. Thôi,
lên gác mà nghỉ một lát. Sau đó ta sẽ nói chuyện thêm một chút”.
Baldy Woods ấn sụp cái mũ xuống rồi bỏ bàn chân đang gác lên
cổ ngựa xuống, tra chân vào bàn đạp. Webb cầm ngắn dây cương lại và con ngựa
Pinto của anh vùng vằng, nhấp nhổm muốn phóng đi. Hai người trịnh trọng bắt tay
nhau, theo phong tục miền Tây .
Webb nói:
- Tạm biệt Baldy. Tớ rất vui lòng được gặp và trò chuyện với
cậu.
Cả hai con ngựa soải vó cùng một lúc, mỗi con một phía,
tiếng vó ngựa phá tan im lặng của đồng cỏ cùng với tiếng phần phật của một bầy
gà gô thình lình cất cánh. Chạy được khoảng 100 mét, Baldy ghìm ngựa lại trên
đỉnh một cái gò, hú lên một tiếng dài. Anh ta lảo đảo trên yên; giá thử đứng
dưới đất, có lẽ anh ta đã ngã nhào rồi. Nhưng ngồi trên ngựa, anh ta giữ thăng
bằng cực giỏi, không sợ whisky và coi thường sức hút của trái đất.
Nghe thấy tiếng hú, Webb ngồi trên yên quay người lại.
- Ở địa vị cậu, - anh chàng Baldy láu lỉnh hét lên, - tớ sẽ
làm vua!
Sáng hôm sau, hồi tám giờ, Bud Turner xuống ngựa ở trước
cổng trang trại rồi đi về phía nhà ở, tiếng đinh thúc ngựa kêu lách cách. Bud
có nhiệm vụ đưa đoàn bò đi San Antonio
ngay sáng nay. Yeager phu nhân đang tưới bụi hoa dạ hương lan trồng trong một
cái hũ bằng đất nung đỏ đặt ở ngoài hiên.
“Vua” McAlliste đã để lại cho con gái phần lớn tính cách
cương nghị của mình, quyết tâm và tính táo bạo vui vẻ, lòng tự tin bướng bỉnh,
tính tự phụ của một ông vua ngự trị trên một đám thần dân có sừng, có móng.
Nhanh và mạnh, đó là nhịp điệu và âm điệu ưa thích của McAlliste. Chuyển sang
cung Eva, nhịp điệu và âm điệu đó đã tồn tại trong con người Santa. Về thể
chất, cô giống người mẹ đã bị gọi về nơi tiên cảnh giữa những cánh đồng cỏ của
thiên đàng từ lâu rồi, trước khi trang trại xuềnh xoàng thời buổi đầu đã được
nâng lên thành cung điện vương giả, nhờ có loài bò. Santa có dáng người thanh
mảnh nhưng cứng cáp của mẹ; cũng như cái vẻ dịu dàng và trầm tĩnh làm dịu bớt
ánh mắt nghiêm nghị, oai vệ và vẻ mặt lãnh đạm kiểu vua chúa mà cô đã thừa
hưởng của ông bố.
Ở phía cuối hành lang, Webb đang trao nhiệm vụ cho hai ba
người giám thị đến nhận công việc.
- Chào ông, - Bud nói vắn tắt. - Hôm nay phải trao bò cho ai
ở ngoài tỉnh, cho ông Barber như thường lệ chứ?
Từ trước đến nay câu trả lời đó luôn thuộc thẩm quyền của nữ
hoàng. Trong lĩnh vực công việc mua bán, liên hệ với các nhà băng, cô ta là
người cầm lái vững chắc và tài ba. Cô ta đã trao cho chồng chức vụ thống soái
các đàn bò. Thời ông già McAlliste còn sống, Santa giữ chức trách thư ký của
“nhà vua”; từ khi lên ngôi đến giờ, cô đã đảm đương công việc của bố để lại với
một tính liên tục khôn ngoan và có lãi. Nhưng không để cho nữ hoàng kịp trả
lời, ông hoàng tế đã lên tiếng, giọng bình tĩnh và cương quyết.
- Đưa đến Zimmerman và Nesbit. Tôi đã nói với Zimmerman hôm
nọ rồi.
Bud xoay người trên đôi gót ủng cao kiểu Mexico và định
đi ra. Bỗng Santa gọi:
- Khoan đã!
Cô nhìn chằm chặp vào chồng, cặp mắt mầu xám mở to vì ngạc
nhiên. Cô cau mày hỏi:
- Webb, thế này là thế nào? Em chưa hề giao dịch với
Zimmerman và Nesbit bao giờ. Năm năm nay, không có một con bò nào của trại này
lại không bán cho Barber. Em không hề có ý muốn cũng như không hề có dự kiến
không tín nhiệm ông ta nữa, Bud, anh hãy đem bò trao cho Barber, - cô hướng về
Bud Turner kết luận một cách dứt khoát.
Bud ngắm nhìn cái bình nước treo giữa hàng hiên và giữ thái
độ hoàn toàn vô tư, đổi chân đứng, miệng nhai một chiếc lá.
- Tôi muốn chỗ bò này được trao cho Zimmerman và Nesbit, -
Webb nói, cặp mắt xanh của anh lóe lên một ánh sáng lạnh.
- Thôi, đừng đùa nữa! - Santa nóng nẩy gắt. - Bud, anh đi
ngay cho được việc, nếu anh muốn tới máng nước Little Elm vào xế trưa. Bảo với
Barber rằng chúng tôi còn một lô bò loại một, một tháng nữa sẽ có thể trao cho
ông ấy.
Bud liếc trộm nhìn Webb và mắt hai người gặp nhau. Mắt của
Bud có vẻ như muốn nói: “Xin lỗi!” và Webb tưởng chừng như còn thoáng thấy cả
một vẻ thương hại nữa. Webb nghiến răng nói:
- Anh sẽ trao chỗ bò này cho...
- Cho Barber, - Santa xẵng giọng nói luôn. - Thôi đủ rồi.
Bud, anh còn có gì cần hỏi nữa không?
- Thưa bà, không ạ, - Bud đáp.
Nhưng trước khi đi, anh ta còn nấn ná lại một chút, vừa đủ
thì giờ cho một con bò vẫy đuôi ba cái. Vì đàn ông vốn dĩ vẫn là đàn ông với
nhau; và ngay bọn Philistines cũng phải đỏ mặt vì xấu hổ khi bắt Samson bằng những
cách mà ai cũng biết!
- Anh đã nghe thấy bà chủ nói rồi đấy! - Webb nói, giọng
giễu cợt.
Rồi anh cúi đầu trước vợ, ngả chiếc mũ Stetson rộng vành lia
một vòng như quét sàn nhà.
- Webb, - Santa nói có vẻ trách móc, - Hôm nay anh thật là
ngớ ngẩn.
- Tâu bệ hạ, chẳng phải tôi là thằng hề của bệ hạ đó sao? -
Webb nói, lần này giọng nghiêm nghị và chua chát. - Bệ hạ còn mong muốn gì khác?
- Rồi anh nói thêm một cách gay gắt.- Santa, tôi nói cho cô biết: trước khi lấy
nữ hoàng bê bò, tôi là một thằng đàn ông. Còn bây giờ tôi là cái gì? Là trò
cười cho các bãi chăn. Được lắm, tôi sẽ trở lại làm đàn ông cho cô coi.
Santa chăm chú nhìn chồng. Cô bình tĩnh bảo:
- Webb, anh đừng có nghĩ lẩn thẩn. Có chuyện gì mà anh phải
xấu hổ đâu nào. Có bao giờ em dám tự cho phép mình nhận xét về công việc của
anh đảm nhiệm đâu? Về phần công việc giao dịch mua bán, em thông thạo hơn anh
nhiều, em đã trông nom công việc từ hồi còn bố em. Thôi nào, anh phải biết điều
một chút chứ!
- Các vương quốc, - Webb nói, - tôi không thiết đâu, nếu như
tôi không ngồi trong xe long mã. Tôi chăn bò còn cô đội vương miện. Được thôi.
Làm tổng thủ tướng đế quốc bò vẫn còn hơn làm con tốt đen trong bộ bài ngũ tử.
Được, được. Trại là của cô, và thịt bít tết sẽ được trao cho Barber.
Nói xong, Webb đi thẳng vào trong nhà. Một lát sau, vác trên
vai cuộn chăn mà anh chỉ mang theo khi đi xa, chiếc áo mưa, và chiếc dây chão
bằng da dài nhất, anh đi ngang qua sân, lại chỗ con ngựa của anh buộc ở hàng
rào rồi thong thả buộc đồ lề lên yên. Santa, mặt hơi tái đi, đi theo sau. Webb
nhẹ nhàng nhẩy lên ngựa, gương mặt nghiêm nghị, nhẵn nhụi, có vẻ thản nhiên,
chỉ thấy ánh mắt đanh lại với một vẻ kiên quyết. Anh lạnh lùng bảo Santa:
- Có một đàn bò cái kèm theo bê con về phía máng nước Hondo
trên sông Frio , nên cho đánh ra xa rừng thì
hơn. Sói đã giết mất ba con bê rồi đấy. Tôi quên chưa ra lệnh cho anh em chăn
bò. Cô chỉ cần bảo Simms một tiếng.
- Webb, anh định bỏ em đấy à? - cô bình tĩnh hỏi.
- Tôi sẽ trở lại thành một thằng đàn ông, - anh đáp.
- Chúc anh thành công trong ý định đáng khen ấy, - cô nói
giọng bỗng lạnh băng.
Rồi cô quay gót, đi thẳng vào trong nhà.
Webb Yeager đi về hướng đông nam. Khi anh tới chân trời, thì
ở trại Nopalito người ta cũng quên hẳn anh chẳng khác gì anh đã biến mất trong
không khí. Và ngày lại ngày, dẫn đầu là ngày chủ nhật, hình thành những đội ngũ
từng tuần, và tuần lại tuần dẫn đầu là vầng trăng rằm, tập hợp lại thành những
đại đội tháng trương những lá cờ trên ghi dòng chữ Temfus fugit (thời gian trôi
nhanh); và đoàn xe các tháng chuyển bánh chạy tới bãi tập mênh mông của các
năm. Nhưng Webb Yeager không bao giờ đặt chân lại trên cơ ngơi của nữ hoàng của
anh nữa.
Một hôm, một gã tên là Bartholomew, nuôi cừu ở Rio Grande,
đi qua trước trại Nopalito, bỗng thấy bụng đói cồn cào. Chẳng bao lâu anh ta đã
ngồi vào bàn trước một bữa ăn thịnh soạn ở cái vương quốc hiếu khách này. Thế
là anh ta trò chuyện thao thao như nước chảy, tưởng đâu như chiếc gậy thần của
Aaron đã điểm vào người anh ta vậy. Ấy, cái anh chàng chăn cừu bao giờ cũng
vậy, mỗi khi trời cho anh ta có một cử tọa không có len quanh tai, anh ta ba
hoa:
- Thưa bà Yeager, hôm nọ tôi có gặp một người ở trại Seco
thuộc quận Hidalgo , người đó cùng họ với bà, anh ta là Webb Yeager. Anh ta vừa được nhận vào làm
“xếp” chăn bò của trại. Một anh chàng cao lớn, tóc vàng, lầm lì ít nói. Có lẽ
anh ta có họ hàng gì đó với bà chăng?
- Vâng, - Santa thân mật trả lời, - đúng ra là chồng tôi.
Trại Seco đã làm một việc có lợi đấy, ông Yeager là một trong những người chăn
bò giỏi nhất của miền Tây này.
Hiếm khi một nền quân chủ bị xáo lộn vì mất hoàng tế. Nữ
hoàng Santa đã phong cho bề tôi trung thành của mình tên là Ramsay chức
magordomo (người quản lý) của trại. Ông già này xưa kia là một trong những chư
hầu thân cận nhất của cha cô. Và trên bãi cỏ mênh mông như biển của trại
Nopalito, có những ngày gió vịnh thổi làm cỏ uốn lượn như sóng, hầu như không
có một tí gợn nào cho thấy có chuyện gì xẩy ra.
Từ nhiều năm này, trại Nopalito nuôi thí nghiệm một giống bò
Ănglê, loại bò này nhìn giống bò sừng dài của miền Texas với con mắt khinh bỉ của kẻ bề trên.
Thí nghiệm tỏ ra đáng hài lòng nên người ta đã dành những bãi cỏ đặc biệt cho
loại bò thuần giống này, tiếng tăm của chúng đã lan ra khắp miền Texas . Các trại khác
bừng tỉnh, giụi mắt và bắt đầu nhìn giống bò sừng dài với con mắt chê bai.
Vì thế cho nên, một ngày kia, một chàng kỵ sĩ trai trẻ, da
rám nắng, dáng vẻ thờ ơ, điệu bộ uể oải, người đầy súng lục, khăn lụa quàng cổ,
đi theo có ba anh chăn bò người Mexico, tới trại Nopalito và trao cho nữ hoàng
trại này bức thư sau đây, viết theo giọng giao dịch kinh doanh:
“Kính gửi bà Yeager,
trại Nopalito
Thưa bà,
Những người chủ trại
Seco đã trao cho tôi nhiệm vụ tới đề nghị bà để lại cho một trăm con bò cái
giống Sussex , loại hai và ba tuổi. Nếu bà đồng ý nhượng, trân trọng đề nghị bà
trao đàn bò đó cho người mang thư này. Khi nhận được hàng, chúng tôi gửi ngay séc
thanh toán tới bà.
Kính thư
Webster Yeager
Quản lý trại Seco”
Buôn bán vẫn cứ là buôn bán, dù cho là buôn bán trong một
vương quốc.
Ngay tối hôm đó, một trăm con bò cái thượng đẳng đã được bắt
giữ lại trên đồng cỏ, rồi lùa vào tàu để ở đó cho đến sáng hôm sau sẽ lên
đường.
Khi màn đêm đã trùm kín lâu đài nữ hoàng trong bóng tối và
im lặng thì Santa Yeager... Hà, bạn nghĩ cô ta sẽ làm gì nào? Cô ta lăn ra
giường, ôm bức thư khô khan đó vào lòng và rơi lệ, thì thầm nhắc đến cái tên mà
lòng kiêu hãnh đã từ lâu gạt khỏi đôi môi cô chăng? Hay là cô sẽ lạnh lùng như
một nhà buôn, xếp bức thư đó vào hồ sơ, không hề mất đi một li trong thái độ
đường bệ vương giả không gì lay chuyển nổi của mình?
Bạn có giỏi cứ thử đoán xem. Vương vị là thiêng liêng và không
nên vén cái màn che phủ nó. Tôi chỉ được phép tiết lộ với bạn có thế này thôi:
lúc nửa đêm, Santa mặc một thứ áo quần lao động màu nâu, nhẹ nhàng lẻn ra khỏi
nhà, không một tiếng động, rồi dừng lại một lát bên một gốc cây. Đồng cỏ chìm
ngập trong bóng tối mờ ánh trăng của màu da cam nhạt, đây đó điểm những búp
sương mù nhẹ. Con chim bách thanh đậu trên cành lá như đứng trước giá nhạc của
mình, lảnh lót hót một bài tình ca; không khí ngát hương của muôn hoa; một bầy
thỏ rừng con nhảy nhót trong sân. Santa hướng về phía Đông Nam , gửi ba
cái hôn gió vào không trung.
Rồi cô nhanh nhẹn đi về phía lò rèn, cách đó khoảng năm chục
bước, vào trong lò rồi bắt tay ngay vào việc. Việc gì? Suỵt! Bạn chỉ cần biết
rằng than trong lò rực cháy, cái đe khẽ vang tiếng lanh canh, chắc khi thần ái
tính rèn mũi tên của mình nó cũng vang lên như thế.
Chẳng bao lâu Santa đi ra, một tay cầm một vật hình thù kỳ
lạ, tay kia xách một chiếc bễ lò nhỏ vẫn mang đi mang lại được giống như loại
lò người ta vẫn dùng để nung sắt đánh dấu bò. Cô nhanh nhẹn đi về phía tàu quây
đàn bò Sussex
quý tộc đang nằm nghỉ dưới ánh trăng; cô mở cửa, nhẹ nhàng lẻn vào. Tất cả
những con bò ở đây đều lông đỏ, trừ một con lông trắng tinh trông như một thảm
len màu sữa trải ở giữa đàn bò.
Santa cầm lấy một vật khoác trên vai mà lúc nãy chúng ta
chưa trông thấy: một cái dây thòng lọng. Cô cầm cái vòng thòng lọng bên tay
phải, tay trái cầm chỗ dây cuộn lại rồi len lỏi đi vào giữa đàn bò.
Khi đến đúng tầm con bò trắng, cô quăng thòng lọng, nhưng
sợi dây trượt trên sừng con vật, rớt xuống đất. Quăng lần thứ hai, cô may mắn
hơn; hai chân trước bị trói chặt, con vật nặng nề ngã uỵch xuống. Santa chồm
tới như một con báo, nhưng con bò Iô có bộ lông trắng như sữa giẫy giụa như một
con rết, hất tung Santa như một cọng que rồi vùng thoát ra được.
Cả đàn bò thức giấc vì cuộc xung đột, lồng lên chạy vòng
quanh trong khu nhốt bò như cả một khối to lù lù, sống động và nhốn nháo. Santa
lần này nhằm thật kỹ và quăng thòng lọng. Con bò cái trắng lại ngã khuỵu xuống
và nó chưa kịp vùng dậy, Santa đã buộc chặt đầu dây thừng vào cọc rào, rồi, dây
chão bằng da sống trong tay, cô lao vào con vật.
Không đầy một phút, con bò đã bị trói chặt chân (tuy chưa
phá được kỷ lục thế giới). Santa thở hồng hộc, tựa lưng vào hàng rào, lấy lại
hơi thở, rồi chạy tới chỗ cái bễ lò nhỏ và quay lại với một miếng sắt nung đỏ
hình thù kỳ dị.
Tiếng rống phản đối của con vật khi miếng sắt làm cháy xém
bộ lông trắng của nó. - Santa tự hỏi - liệu có đập vào màng tai các thần dân
của cô đang say sưa giấc nồng không? Không, không thấy ai động cựa gì hết và
Santa chạy như bay về lâu đài của mình trong sự im lặng hoàn toàn yên ắng. Về
tới nơi, cô lăn lên giường, khóc nức nở, tựa hồ như các nữ hoàng cũng có một
trái tim giống hệt các bà vợ bình thường của các anh chàng chăn bò, và có vẻ
như, cuối cùng, cô đã sẵn sàng trao vương trượng lại cho tất cả các hoàng tế
trên đời này nếu như từ vùng đồi núi xa xăm, họ hạ cố trở về.
Tảng sáng người kỵ sĩ trẻ tuổi, súng đeo đầy mình, điệu bộ
ngang tàng, cùng đám “vaqueros” của anh ta lên đường, thúc đàn bò “Sussex
vương giả” băng qua các cánh đồng cỏ bao la. Luôn luôn dừng lại cho bò ăn và
uống, họ phải mất sáu ngày mới vượt được ba mươi sáu dặm để tới trại Rancho
Seco.
Tới nơi thì trời chập tối; tuy nhiên, ông quản lý vẫn có
thì giờ kịp xem xét và đếm đàn bò.
Sáng hôm sau, lúc tám giờ, một kỵ sĩ từ trong rừng rậm lao
ra, xuất hiện gần trại Nopalito. Anh ta xuống ngựa và mặc dầu rõ ràng là hai
chân cứng đờ vì mỏi mệt, anh vẫn rảo bước đi về phía hoàng cung, tiếng đinh
thúc ngựa kêu loảng xoảng. Con ngựa của anh ta, mình đầy bọt, thở phì một hơi
dài, rồi đứng nguyên tại chỗ, người hơi lắc lư, đầu rũ xuống, mắt nhắm lại.
Nhưng xin các bạn chớ mất thời giờ thương xót con
Belshazzar, con ngựa sắc hồng, mình đầy vệt mồ hôi. Ngày nay, trên cánh đồng cỏ
của trại Nopalito, nhà vô địch “việt dã dai sức” này vẫn còn sống một cuộc đời
nhàn rỗi và vẻ vang và chưa bao giờ một con tuấn mã lại được cưng chiều đến như
thế.
Người kỵ sĩ vấp vào bậc thềm khi đẩy cánh cửa. Ngay lúc đó,
hai cánh tay mát dịu choàng lấy cổ anh ta, một giọng nói vừa vương giả vừa đầy
tình người kêu lên:
- Webb! Ôi! Anh Webb!
- Anh đã cư xử như một tên khốn kiếp, - Webb Yeager nói.
- Suỵt! - Santa nói. - Thế anh đã trông thấy chứ?
- Anh đã trông thấy, - Webb nói.
Có trời biết họ nói cái gì. Có lẽ bạn sẽ đoán ra được vì đầu
óc mẫn tuệ của các bạn đã lĩnh hội được đầy đủ các tiền đề và khai đề của câu
chuyện này.
- Em cứ đội vương miện, - Webb nói, - và hãy quên tất cả,
nếu có thể được... Anh đã hành động như một con chó rừng mạt hạng...
- Suỵt! - Santa nhắc lại, đặt ngón tay lên môi ông hoàng...
tế.- Ở đây không có nữ hoàng. Anh có biết em là ai không? Là Santa Yeager, đệ
nhất phu nhân của một vương quốc. Anh theo em vào đây.
Cô kéo chồng vào buồng ở gác hai. Giữa buồng, Webb trông
thấy một chiếc nôi, trong đó một chú bé đỏ hỏn, khỏe mạnh, lanh lợi đang bi ba
bi bô, hát theo kiểu của nó một điệu hát chào mừng cuộc sống.
- Ở đây không có nữ hoàng, - Santa nhắc lại. - Hãy nhìn đức
vua kia. Nó có đôi mắt của anh đấy, anh thấy không. Xin Đức ông hãy quỳ xuống
chào hoàng thượng đi!
Nhưng người ta bỗng nghe thấy tiếng đinh thúc ngựa loảng
xoảng ngoài hàng hiên và Bud Turner xuất hiện. Con mắt lơ đãng như không nhìn
ai, giọng lạnh băng, anh ta nhắc lại câu hỏi thường lệ, vẫn câu hỏi đó mà, một
ngày nọ đáng ghi nhớ, anh ta đã nêu lên, cách đây chừng một năm:
- Chào! Tôi vừa tới. Phải đưa chúng đến chỗ Barber hay
là...
Vừa lúc đó, anh ta trông thấy Webb và sững lại, miệng há
hốc:
- Ba-ba-ba-ba-ba! - nhà vua nằm trong nôi vừa kêu vừa đấm
vào không khí.
- Bud, anh vừa nghe thấy ông chủ nói đấy, - Webb Yeager nói,
như anh đã nói cách đây một năm, nhưng lần này thì lại nở một nụ cười hết sức
cởi mở.
Có thế thôi. Chỉ xin nói thêm rằng ông già Quinn người chủ
trại Rancho Seco, khi đi thăm đàn bò “Sussex vương giả” mua của Santa Yeager đã
hỏi người quản lý mới của ông ta.
- Ký hiệu của trại Nopalito là gì nhỉ, Wilson ?
- X gạch Y, - Wilson
nói.
- Tôi cũng nhớ là như thế, - Quinn nói. - Nhưng nhìn con bò
cái trắng kia kìa: nó mang một ký hiệu khác, một trái tim trong có hình chữ
thập. Ký hiệu gì thế nhỉ?
---------------
Chú thích:
(1) habeas corpus: tên một đạo luật nổi tiếng ở Anh (1679)
bảo đảm quyền tự do cá nhân của công dân Anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét