Erskine
Caldwell
Mắt Rê chớp
chớp không tin, chằm chằm đưa mắt qua cái nắp kính, nhìn bức thư một lúc lâu.
Sau đó, tay run run, anh mở hộp thư, lấy ra chiếc phong bì màu hồng. Khi bắt
đầu đọc thư, vẻ buồn bã trên bộ mặt thuôn gầy của anh dần tan biến, anh bắt đầu
mỉm cười. Rồi đột nhiên, anh nhét bức thư vào túi, lao ngay ra khỏi phòng bưu
điện...
Theo thói
thường ai mà chả thích nhận thư, song chắc chẳng có người nào trong thị trấn
Nước Lặng lại thích nhận được thư gửi hơn là Rê Bơphin. Tuy vậy, Rê là người
nhận được thư tại hộp thư của anh ở phòng bưu điện ít hơn bất kỳ ai.
"Khỉ
gió thật!” – Rê thường thốt lên như vậy, vẻ buồn bã hiện trên gương mặt thuôn
gầy khi anh nhìn lại lần cuối hộp thư của mình, rồi rời phòng bưu điện. Những
lúc như thế, cả cái thân hình cao, xương xẩu của anh rũ xuống, thất vọng:
“Lần này, vẫn không có thư, nhưng trong lòng, mình tin tưởng một ngày nào đó sẽ nhận được một bức thư”.
Tất nhiên, vì chẳng có họ hàng thân thích để trao đổi thư từ và không quen biết người nào ở ngoài thị trấn Nước Lặng, cho nên bản thân anh cũng chẳng có lý do gì để viết một bức thư.
“Lần này, vẫn không có thư, nhưng trong lòng, mình tin tưởng một ngày nào đó sẽ nhận được một bức thư”.
Tất nhiên, vì chẳng có họ hàng thân thích để trao đổi thư từ và không quen biết người nào ở ngoài thị trấn Nước Lặng, cho nên bản thân anh cũng chẳng có lý do gì để viết một bức thư.
Trường hợp ngoại
lệ duy nhất đã xảy ra một lần từ nhiều năm trước. Hồi đó, Rê khoảng 13 tuổi –
anh đã viết một lá thư gửi cho một cô nàng, nàng kiều diễm biết bao. Anh kết
thúc bức thư bằng cách xin cưới nàng, nhưng anh không nhận được thư trả lời.
Giống như một
số lớn các thị trấn nhỏ khác, thị trấn Nước Lặng với số dân khoảng năm trăm
rưởi, không nằm cạnh đường sắt hoặc quốc lộ lớn, do đó mỗi ngày chỉ có một
chuyến thư tới.
Chiều chiều,
trừ chủ nhật, chiếc xe ôtô từ Oliơn tới, dừng lại trước cửa phòng bưu điện ở
quảng trường thị trấn. Anh lái xe mở cửa, quăng ra hai ba túi bưu kiện chứa đủ
các loại thư từ, báo chí, gói nhỏ. Xe thường đến lúc bốn giờ, và chỉ ít phút
sau, bác trưởng phòng bưu điện Xít Xtoni đã bắt đầu phân loại thư từ, xếp vào
các hộp thư có nắp kính.
Buổi chiều,
đúng vào giờ đó, Rê Bơphin bao giờ cũng khóa cửa hiệu của anh lại (anh kiếm
sống bằng cách chữa các loại máy thu thanh, đồng hồ báo thức, súng hơi trẻ em),
vội vã đi qua quảng trường, tới phòng bưu điện. Cố len thật sát tới hộp thư số
42 của mình, Rê Bơphin đứng ở chỗ đó lo lắng quan sát cái nắp kính nhỏ bé trên
hộp thư trong khi Xít Xtoni chậm rãi phân loại, chia thư từ trong ngày.
Trong lúc chờ
đợi, người ta đùa cợt và tán chuyện, nhưng Rê Bơphin hầu như chẳng nói một lời
nào trong khi đứng quan sát tuyệt vọng hộp thư số 42, cho đến lúc tận bức thư
cuối cùng được chia xong. Rốt cuộc, khi Xít Xtoni đã chia xong tất cả thư từ,
Rê bao giờ cũng đưa mắt nhìn hộp thư của mình lần cuối, rồi chậm rãi đi ngang
qua quảng trường, bộ mặt gầy cúi xuống thất vọng.
- Khỉ gió
thật! – Rê thường lẩm bẩm như vậy – Lần này vẫn không có thư.
Về tới cửa
hiệu, anh mở khóa cửa, bước vào nhà. Anh thường ngồi khom người trên ghế làm
việc cho tới tận khuya.
Trong thị trấn
có hai chàng thanh niên, tên là Gai Hogiơ và Ranphơ Bankin, thường nghĩ ra các
trò đùa cợt người khác. Một buổi chiều, sau khi quan sát Rê Bơphin lòng đầy hy
vọng đứng đợi thư, hai anh chàng bàn nhau, quyết định sẽ gửi cho Rê Bơphin một
bức thư ký một cái tên bịa đặt nào đó. Các chuyện đùa cợt của hai anh bạn này
bao giờ cũng đầy thiện ý, chẳng hề có ý định làm hại đến ai cả.
Thế là hai anh
chàng quyết định bảo mọi người đứng trong phòng bưu điện hãy quan sát Rê lấy
bức thư ở trong hộp của anh ta, rồi một người nào đó hỏi thật to xem có phải Rê
nhận được thư tình của một thiếu nữ không. Sau đó, một người sẽ giật bức thư ở
tay Rê và đọc to cho mọi người cùng nghe.
Gai và Ranphơ
đi vòng góc phố, tới tổng đài điện thoại có cô Grêxi Búc trực ban đêm.
Grêxi là một
phụ nữ đẫy đà, tóc sáng, hơi đứng tuổi, đã làm việc ở Công ty Điện thoại từ khi
tốt nghiệp trung học. Suốt những năm đó, cô ta vẫn sống độc thân. Bởi lẽ Grêxi
sống cuộc đời đơn độc, làm việc vào ban đêm và ngủ vào ban ngày, cho nên cô
biết hiện giờ cô ít có cơ hội gặp được một người đàn ông muốn lấy cô.
Hai anh bạn
Gai Hogiơ và Ranphơ Bankin đến nhử Grêxi viết thư gửi cho Rê, bởi họ muốn thư
được viết bằng nét chữ phụ nữ. Thoạt tiên, Grêxi trả lời không muốn dính dáng
gì đến mưu mô của hai anh chàng. Cô vừa nói vừa lắc đầu:
- Thật là độc
ác. Tôi không bao giờ làm một việc độc ác như vậy đâu.
- Chỉ là
chuyện đùa thôi mà, chị Grêxi ạ - Ranphơ cố giải thích – tất cả chỉ là để cho
vui thôi mà. Mọi người đều thích thỉnh thoảng diễn ra một chuyện đùa vui vô
hại. Cứ tưởng tượng đến cái cảnh sẽ diễn ra khi anh bạn Rê nhận được “tình thư
nhất bức” viết trên tờ giấy hồng của một nàng thiếu nữ Mơtơn, hoặc Giơxi, hoặc
Phơlơrơn nào đó nói rằng nàng thầm yêu trộm nhớ Rê đã lâu lắm rồi mà không thể
che giấu tình cảm được thêm một ngày nào nữa. Cái vẻ mặt buồn thiu của Rê sẽ
tan biến nhanh chóng đến mức không ai ở thị trấn này còn nhận ra được anh bạn
Rê nữa.
Rồi Ranphơ
tiếp tục năn nỉ - Hãy mạnh dạn lên, viết hộ chúng tôi lá thư đi. Chúng tôi
không cho anh bạn Rê hoặc bất kỳ ai biết chị viết lá thư đó đâu. Anh ấy chẳng bao
giờ biết được mà.
Đột nhiên,
Grêxi quay đầu, giấu mặt đi, nhưng không ngăn nổi dòng nước mắt tuôn trên gò
má. Hình như cả một cuộc đời đã trôi qua, kể từ khi chị nhận được một bức thư
của Rê Bơphin viết rằng anh say mê chị hơn bất kỳ thiếu nữ nào và mong muốn lấy
chị. Lúc đó, Grêxi vừa tốt nghiệp trung học và mới bắt đầu làm việc ở Công ty
Điện thoại, bởi vì còn mang tính vô tư của một cô gái mới lớn và không hề nghĩ
tới việc lấy ai khi còn trẻ trung như vậy, cho nên chị không trả lời bức thư.
Từ đó, suốt
trong bao năm, hai người thỉnh thoảng có gặp nhau và chẳng có gì hơn ngoài một
sự chào hỏi lịch sự. Mỗi lần nhìn thấy Rê, Grêxi đều thấy anh có vẻ buồn hơn,
cô đơn hơn. Trong mấy năm gần đây, có nhiều lần Grêxi muốn chạy đến với Rê,
quàng tay ôm cổ anh, xin anh tha thứ vì chị đã không trả lời bức thư. Nếu chị
đã trả lời, có lẽ họ đã sống chúng với nhau suốt những năm đó, và bây giờ không
ai còn cô đơn nữa.
- Nào chị
Grêxi – Gai Hogiơ năn nỉ - Chị hãy mạnh dạn lên, viết hộ chúng tôi lá thư. Nếu
chị không viết, chúng tôi sẽ phải tìm người khác đấy.
- Không! -
Grêxi nói nhanh, lau nước mắt ở mắt và má - Đừng làm thế! Tôi muốn viết bức thư
đó! Tôi không muốn để một người khác viết bức thư đó!
- Tuyệt lắm,
chị Grêxi – Ran phơ nói, vỗ vào vai Grêxi - Tôi biết chị thích chuyện vui đùa
mà. Nào, chúng ta bàn xem chị nên viết những gì nhé. Tôi nghĩ chị nên kể cho
anh bạn Rê là chị say mê anh ấy từ lâu rồi, chị muốn được thân mật hẹn hò với
anh ấy. Rồi chị có thể viết rằng nếu, anh bạn Rê không phản đối, chị muốn gặp
anh ấy càng sớm càng hay để tâm sự với một việc riêng liên quan đến hai người.
Chị làm cho anh bạn Rê nghĩ là chị thật lòng muốn xây dựng gia đình. Rồi chị ký
bất kỳ cái tên nào chị thích.
- Tôi cho rằng
tôi biết cần phải viết những gì - Grêxi chấp thuận - Tối nay, tôi sẽ viết và
sáng sớm mai sẽ bỏ vào hộp thư.
Sau khi hai
chàng thanh niên rời tổng đài điện thoại, Grêxi khóc một lúc lâu. Canh khuya
đêm đó, chị ngồi viết thư gửi Rê Bơphin và sáng hôm sau, khi rời tổng đài điện
thoại chị đến phòng bưu điện bỏ thư.
Gai Hogiơ và
Ranphơ Bankin đợi ở phòng bưu điện lúc bốn giờ chiều hôm ấy khi Rê bước vào,
đứng trước hộp thư của anh. Lúc đó, một đám người đông hơn thường lệ tụ họp
trong phòng bưu điện. Mọi người đều biết chuyện sắp diễn ra. Họ nháy mắt, hích
nhẹ nhau đầy vẻ hiểu biết, nhưng hầu như không ai nói một lời nào.
Xít Xtoni chưa
bắt đầu phân loại thư từ do xe từ Niu Oliơn chở đến, thì Rê đã nhìn thấy một
bức thư nằm trong hộp thư của mình, mắt anh chớp chớp không tin, anh chằm chằm
đưa mắt qua cái nắp kính, nhìn bức thư một lúc lâu. Sau đó, tay run run, anh mở
hộp thư, lấy ra chiếc phong bì màu hồng. Khi bắt đầu đọc thư, vẻ buồn bã trên
bộ mặt thuôn gầy của anh biến mất, anh bắt đầu mỉm cười. Rồi đột nhiên, anh
nhét bức thư vào túi, lao ngay ra khỏi phòng bưu điện, chẳng ai kịp nói gì hoặc
kịp ngăn anh lại.
Thoạt thấy sự
việc xảy ra như vậy, Gai và Ranphơ vừa chạy theo Rê vừa gọi anh quay lại phòng
bưu điện. Nhưng Rê vẫn vội vã vòng góc phố đi tới tổng đài điện thoại. Thường
lệ, phải đến sáu giờ tối Grêxi Búc mới tới làm việc, nhưng hôm nay chị đến từ
bốn giờ chiều Gai và Ranphơ chạy vào, thấy Grêxi ngồi trước bảng tổng đài và Rê
đứng bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc và sung sướng nhất trần đời mà
hai chàng thanh niên chưa hề thấy trên gương mặt Rê bao giờ.
Rõ ràng chưa
ai nói một lời nào, rõ ràng hai người quá xúc động đến mức không nhận thấy Gai
và Ranphơ đã có mặt trong phòng, quan sát họ. Lúc này, Rê với tay xuống, cầm
tay Grêxi, Grêxi đáp lại tức khắc bằng cách gục đầu vào người Rê, nước mắt lăn
trên gò má.
Gai và Ranphơ
ra khỏi phòng. Họ chẳng hề nói một lời cho đến khi ra tới đường phố.
- Cái chuyện
đùa này sao lại biến thành như thế này được nhỉ? – Ranphơ hỏi, bối rối lúc anh
và Gai trở lại phòng bưu điện – Mình cứ nghĩ chúng ta chắc là sẽ được một mẻ
cười anh chàng Rê thật thoải mái. Mình không hiểu sự việc đầu cua tai nheo sao
cả. Cậu có nghĩ rằng Grêxi Búc đã ký nhầm tên chị ấy không nhỉ?
- Đúng là
Grêxi đã ký tên thật của chị ấy, nhưng mình cho đó không phải chuyện nhầm lẫn.
Mình thấy xem chừng cả hai người đều muốn lấy nhau từ lâu lắm rồi, nhưng họ quá
rụt rè không dám nói năng gì cả. Mình đánh cuộc là nếu chúng mình không nghĩ ra
cái trò đùa viết thư thì hai người chẳng bao giờ ngỏ lời với nhau đâu.
- Mình chẳng
quan tâm – Ranphơ nói, tự lắc đầu một mình – nhưng lần sau nếu bày ra một
chuyện đùa nào, chúng ta phải đảm bảo chắc ăn. Đừng để người ta bắt đầu nói
rằng chúng ta không còn bày ra được những chuyện đùa vui vẻ nữa.
- Dù sao chăng
nữa, mình cũng rất vui mừng thấy chuyện này đã thành ra như vậy. Hơn nữa, không
có chúng ta, Rê chẳng bao giờ nhận được bức thư mà chắc chắn anh ta đã chờ đợi
mất một phần lớn cuộc đời.
Hết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét