Ba Chàng Ngốc
Tác giả: Chetan Bhagat
Người dịch: Ace Lê
NXB Hội Nhà Văn - 24/05/2014
Chương 21: Ngày Dài Nhất Đời Tôi (6)
Trước giờ tôi chưa bao giờ phải ngồi trong khoang xe cấp cứu cả. Thật rùng rợn làm sao. Cứ như thể cả một bệnh viện được ra lệnh phải thu xếp sơ tán ngay lập tức vậy. Nào dụng cụ y khoa, ống truyền dịch, dịch truyền, hộp y tế bày kín quanh hai chiếc cáng. Chẳng còn mấy chỗ cho tôi và Ryan đứng, khi Alok còn đang nằm nhoài trên cáng.
Thì với mười ba vết rạn xương, bạn được ưu ái nằm cáng là đúng thôi. Tấm ga vốn trắng toát, giờ đã phủ loang màu máu của Alok. Chẳng thể nhận diện được người nằm đó chính là bạn tôi, bởi hai mắt cậu đang trợn ngược lên còn lưỡi thì thè lè như một ông cụ quên mang răng giả.
Sau này bác sĩ bảo bọn tôi rằng bốn cái răng cửa đã bay mất rồi. Tứ chi Alok bất động, hệt như nửa người bên phải bị liệt của bố cậu ấy, gối bên phải của cậu gập theo cái kiểu khiến ai nhìn cũng sẽ ngỡ cậu không có xương. Cậu nằm im lìm, và nếu phải đánh cược thì tôi sẽ cược là cậu đã đi tong rồi.
- Nếu Alok vượt qua được nạn này thì tớ sẽ viết hẳn một cuốn sách về những ngày điên rồ của chúng mình. Nhất định đấy, - tôi thề.
Một kiểu lời hứa vớ vẩn ta tự hứa với bản thân khi đầu óc đang rối như mớ bòng bong và cơ thể rã rời sau suốt năm mươi tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt… Xe cứu thương chở chúng tôi tới AIIMS, bệnh viện lớn nhất Delhi.
Máu me và hai đêm thức trắng đã khiến tôi tê dại. Tôi không biết ai là người đã gọi cấp cứu, và ai là người đã chọn bệnh viện. Có thể đó là tay bảo vệ. Tất cả mọi người xung quanh tôi đều có vẻ gấp gáp. Phòng cấp cứu của AIIMS chật cứng y bác sỹ. Đây là một bệnh viện công, nên có rất nhiều nhân viên nhưng dịch vụ thì chẳng là bao.
Ryan hét vào một vài người, giục họ vào việc.
- Chín tầng à? - một người khênh cáng hỏi, chắc là đang nghĩ bụng không biết việc vác cái cáng nặng này sang phòng hồi sức có phải là vô ích không. Ông bác sĩ bảo bọn tôi chờ ngoài phòng hồi sức. Chết tiệt, tôi đã ngán việc chờ đợi lắm rồi.
Tôi ngồi ngoài trên một chiếc ghế đầu gỗ. Họ hàng các bệnh nhân cấp cứu ngồi quanh tôi: nào mẹ, con gái, con trai, và các ông bố. Tôi cố chống lại cơn buồn ngủ, nhưng chẳng ích gì. Trưa hôm sau, Ryan đánh thức tôi dậy. Cả nửa người bên trái của tôi tê dại.
- Cậu ấy sẽ sống! Bác sĩ bảo nặng lắm, nhưng cậu ấy sẽ sống!
- Hả? Bằng cách nào? Ý tớ là thật á?
- Ừ, cậu ấy ngã đập mông xuống, lại trúng ngay cái đài phun nước cạnh tòa nhà học viện. Cậu có tin được không? Bác sĩ nói là cặp mông dày và gần hai chục cen ti mét nước đã làm giảm độ va đập.
Cảm ơn trời vì Alok là một ông béo. Và cảm ơn trời họ đã xây cái đài phun nước vô tích sự ấy ở bên cạnh tòa nhà học viện. Mười một vết rạn ở chân và hai ở tay không phải là quá tồi.
Cứ xét theo sức ăn của Béo thì chắc cậu ấy sẽ chỉ mất một ngày để liền xương thôi.
- Tớ cứ nghĩ cậu ấy sẽ toi rồi, tớ thực sự đã nghĩ vậy đấy. - Tôi ôm chầm lấy Ryan, rồi bắt đầu khóc nức nở. Tôi không biết tại sao lúc đó mình lại hóa thành Alok. Thật xấu hổ, nhưng ở bệnh viện thì thế cũng không sao. - Cậu ấy tỉnh chưa?
- Chưa hẳn. Nhưng phần lớn là vì đã hai ngày rồi cậu ấy chưa chợp mắt. Mình đi cấu mông cậu ấy đi, - Ryan nói.
Chúng tôi đi vào phòng hồi sức thì thấy Alok đang nằm ngủ.
- Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, - cô y tá ra dấu cho chúng tôi im lặng.
Hai đứa đành ra về, và bắt xe buýt về Kumaon. Trên đường về, Ryan quay sang tôi.
- Cậu biết không, tớ nợ Béo nhiều lắm.
- Thật à? - tôi hỏi.
- Nếu không phải vì cậu ấy thì chẳng khi nào tớ thèm học để đạt được mức năm phẩy đâu, - Ryan nói.
Tôi đồ là Ryan nói đúng. Nhờ có Alok mà bọn tôi mới đụng đến sách. Và giờ đây khi cậu ấy đang nằm đó, chúng tôi lại chẳng còn quyển sách nào để học cả.
- Cậu nghĩ cậu ấy sẽ hồi phục chứ? - Ryan hỏi.
- Chắc chắn rồi Ryan ạ, chắc chắn đấy, - tôi ôm Ryan. Lần đầu tiên, tôi thấy Ryan nặng chứ không phải khỏe. Cậu ấy ôm lại tôi còn chặt hơn.
- Tớ xin lỗi nhé Hari, - Ryan nói với giọng run run như cố kìm nước mắt. - Tớ xin lỗi.
- Không sao đâu, bọn mình sẽ vượt qua chuyện này, - tôi đáp.
Tất cả chúng tôi đều cần thời gian nghỉ ngơi. Và chúng tôi có thời gian - tận bốn tháng - để nghỉ ngơi cho đến khi nào chán thì thôi.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét