Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Màu thời gian – Đoàn Phú Tứ


Sớm nay tiếng chim thanh
Trong gió xanh
Dìu vương hương ấm thoảng xuân tình

Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần phi
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian xanh xanh

Tóc mây một món chiếc dao vàng
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương
Trăm năm tình cũ lìa không hận
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng

Duyên trăm năm dứt đoạn
Tình một thuở còn hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát.

(Đoàn Phú Tứ)
-------------
Tôi biết Đoàn Phú Tứ - nhà thơ qua chỉ một bài thơ này. Tôi biết ông nhiều hơn với tư cách một dịch giả
(Bạn gọi chơi phỏm, chiều viết tiếp)
Hôm qua đang tràn trề cảm hứng viết về tác giả Đoàn Phú Tứ - dịch giả Tuấn Đô thì bị mấy ông bạn rách việc lôi đi chơi phỏm. Vừa thức trắng đêm, lại thêm nỗi vợ càu nhàu nên tụt hết cả cảm xúc, chả biết viết gì nữa. Thôi đành đăng suông bài thơ của ông vậy.
Với thơ, ông tương tự Thôi Hiêụ bên Tầu. Thôi Hiệu nổi tiếng chỉ với một bài “Hoàng hạc lâu”, ông được Hoài Thanh xếp vào hàng “Thi nhân Việt Nam” với duy nhất bài thơ này.
Là thi sỹ, chỉ cần có được một bài thơ lưu truyền hậu thế là đủ an ủi 1 kiếp người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét