Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần II
14
Viên trung úy kỵ binh Evgeni Litnhitki làm
sĩ quan trung đoàn ngự lâm cận vệ Atamansky. Trong một cuộc đua ngựa của sĩ
quan, hắn đã ngã ngựa, gãy mất cánh tay trái. Ở bệnh viện ra, hắn xin nghỉ phép
về Yagonoie ở với bố một tháng rưỡi.
Viên tướng già sống một thân một mình ở
Yagonoie. Lão đã góa vợ từ lâu. Vợ lão đã qua đời tại một nơi ở ngoại ô Varsava
trong những năm tám mươi thế kỷ trước. Vốn là kẻ địch nhằm vào viên tướng Cô-dắc,
nhưng lại bắn phải vợ lão cùng gã đánh xe và làm chiếc xe bốn bánh thủng lỗ chỗ
ở nhiều nơi, còn viên tướng thì thoát chết. Vợ tướng Litnhitki chết đi để lại
cho lão thằng Evgeni năm ấy mới lên hai. Sau đó chẳng bao lâu viên tướng về
hưu. Lão chuyển đến ở Yagonoie và bắt đầu sống một cuộc đời khắc khổ, cách biệt
hẳn với giới thượng lưu. (Đất đai của lão gồm bốn ngàn đê-xi-a-chin nằm trong tỉnh
Saratov. Số đất này đã được triều đình cắt đất lập ấp cho đời tứ đại của lão
sau khi ông này tham gia cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc vĩ đại năm 1812).
Khi Evgeni lớn lên, tướng Litnhitki gửi hắn
vào học trường võ bị, còn mình thì tự quản lý lấy công việc làm ăn: lão chăn
nuôi gia súc giống tốt. Lão mua được ở trại nuôi ngựa của hoàng đế những con ngựa
giống chạy nước kiệu hay, cho nhảy những con ngựa cái tốt nhất mua ở nước Anh
và ở trại ngựa giống Provansky vùng sông Đông, cuối cùng gây được một giống
riêng. Trên phần đất mà lão được chia với tư cách là dân Cô-dắc và trên các khoảnh
mua thêm, lão nuôi những đàn ngựa và trồng lúa mì (bằng tay người khác).
Mùa xuân và mùa thu lão thường đem đàn chó
đi săn và thỉnh thoảng lại đóng chặt cửa cái phòng khách màu trắng, ở lì trong
đó để túy lúy càn khôn hàng tuần. Cái bệnh đau dạ dày ác nghiệt làm tình làm tội
lão rất nhiều; vì thế bác sĩ hết sức nghiêm khắc cấm lão nuốt các thức ăn mà
lão đã nhai: lão chỉ nhai, mút lấy nước, rồi nhổ bã vào một cái đĩa nhỏ bằng bạc.
Venhiamin, gã hầu phòng trẻ tuổi, dân mu-gích [nông dân không phải dân Cô-dắc],
luôn luôn đứng bên cạnh lão, đưa hai tay chìa cái đĩa bạc cho lão nhổ.
Venhiamin là một gã dở hơi dở người, da
bánh mật. Không phải là tóc mà là một đám nhung đen nhánh mọc lên trên cái đầu
tròn xoe của gã. Lão đã hầu cụ chủ Litnhitki sáu năm trời. Đầu tiên, hồi mới phải
cầm cái đĩa bạc đứng bên cạnh ông tướng, gã đã không khỏi buồn nôn mỗi khi nhìn
thấy lão già nhổ ra những miếng bã thức ăn xám xịt, nhai nát nhừ. Nhưng rồi gã
cũng quen dần.
Kẻ ăn người ở trong dinh cơ, ngoài
Venhiamin còn có mụ nấu bếp Lukeria, ông cụ chăn ngựa già yếu hom hem Xaska,
chàng chăn bò Tikhol, chàng đánh xe Grigori vừa mới đến làm cùng với Acxinhia.
Lukeria là một mụ da thịt nhẽo nhợt, rỗ nhằng rỗ nhịt, mông to tầy dành, toàn
thân tương tự như một đống bột bánh vàng chưa lên men. Ngay hôm đầu, mụ đã đuổi
không cho Acxinhia bén mảng tới bếp lò.
- Bao giờ sang hè, cụ chủ thuê người làm
thì cô hãy thổi nấu, còn bây giờ thì một mình tôi xoay sở cũng xong việc.
Công việc của Acxinhia là lau sàn nhà mỗi
tuần ba lần, cho gà vịt chim chóc ăn và quét dọn sân gà vịt cho sạch sẽ. Nàng mới
bắt tay vào làm việc đã tỏ ra rất siêng năng, cố làm vừa lòng tất cả mọi người,
kể cả mụ Lukeria. Grigori làm việc phần lớn thì giờ cùng với ông lão chăn ngựa
Xaska trong cái tàu ngựa rộng thênh thang dựng toàn bằng những khúc gỗ tròn.
Ông cụ đã sống đến lúc râu tóc bạc phơ, nhưng vẫn cứ là Xaska với cái tên hồi
nhỏ. Chẳng ai muốn làm cụ vừa lòng bằng cách gọi cụ với tên chính thức kèm tên
theo bố còn họ của cụ là gì thì có lẽ ngay lão già Litnhitki cũng chẳng biết,
dù cho cụ đã sống ở nhà lão hơn hai chục năm rồi. Hồi còn trai trẻ, cụ Xaska
đánh xe ngựa, nhưng đến khi gần đất xa trời, sức kiệt mắt kém, cụ phải vào làm
trong tàu ngựa. Người cụ loắt choắt, râu tóc toàn một màu bạc trắng có chút ánh
xanh lá cây (ngay đến hai tay cụ cũng mọc đầy những cái lông bạc). Từ hồi cụ
còn nhỏ, mũi cụ đã bị một nhát vồ đập tẹt dí. Lúc nào người ta cũng thấy cụ hấp
háy hai con mắt ngây thơ, nhằng nhịt những vết nhăn đỏ, nhìn mọi vật xung quanh
với nụ cười hồn nhiên của con nít.
Hồi đi lính, một lần quá chén (cụ Xaska vốn
là một dân “moskan”* ở Bogutra), cụ đã không uống vodka mà vớ nhầm một chai nước
cường toan**. Dòng hóa chất nóng bỏng như lửa đã gắn chặt môi dưới ông cụ xuống
cằm, rồi chảy thêm đến đâu là để lại đến đấy một cái sẹo chéo hồng hồng, râu
không mọc được nữa, nom rất nhộn. Cứ như có một con thú quái đản liếm qua chòm
râu của cụ Xaska một cái, và cái sẹo chính là dấu vết cái lưỡi ráp như lưỡi
giũa của nó.
*[Moskan là cái tên mà dân Ukraina và dân
Belorussia thường dùng để gọi binh lính, nhân viên chính quyền và dân Nga một
cách khinh bỉ]
**[Một dung dịch hóa học gồm một phần acide
nitric và ba phần một chất muối làm cho dung dịch hòa tan được vàng]
Cụ Xaska rất hay uống vodka, và mỗi lần có
tí tửu vào là cụ lại lang thang trong sân trang trại, cứ như chính mình là ông
chủ của dinh cơ này. Chân nam đá chân chiêu, cụ đến đứng trước cửa sổ phòng ngủ
của cụ lớn, rồi giơ một ngón tay lên ngoáy ngoáy một cách tinh quái trước cái
mũi buồn cười của cụ.
- Micolai
Alechxeit! Micolai Alechxeit đâu thế hử? - Cụ gọi rất to, rất oai.
Nếu lúc ấy lão địa chủ già đang ở trong
phòng ngủ thì thể nào lão cũng ra đứng ở cửa sổ.
- Lại tọng phễnh bụng rồi phải không, cái
thằng ma men vô tích sự này! - Giọng lão ở trong cửa sổ đưa ra ồm ồm như sấm.
Cụ Xaska xốc xốc cái quần đang muốn tụt xuống,
nheo mắt, mỉm cười láu lỉnh. Nụ cười hiện lên theo một đường chạy chéo qua khắp
mặt ông lão: từ hai con mắt bên trái nheo nheo chếch xuống đến vết sẹo hồng hồng
hằn lên từ mép bên phải, nom đến là ngang ngược, nhưng lại rất dễ thương.
- Micolai
Lechxeit, quan lớn ạ, ta biết rõ quan lớn lă-ă-ắm đấy nhé? - Cụ Xaska nói rồi
giơ thẳng ngón tay khô quắt, đen thui thủi lên doạ. [“Micolai” là hình thức xàm xỡ để gọi
“Nicolai”, còn “Lechxeit” là cách gọi tắt “Alexeevich”]
- Thôi đi ngủ đi cho tỉnh rượu, - Lão địa
chủ đứng trong cửa sổ mỉm cười làm lành, rồi đưa cả năm ngón tay ám khói thuốc
lá lên vê bộ ria chảy xệ.
- Chẳng ma quỷ nào lừa nổi lão Xaska này
đâu! - Cụ Xaska vừa cười vừa bước tới bên hàng rào. - Micolai Alechxeit ạ, lão... lão thì cũng như ta thôi. Hai chúng
mình thật như cá với nước. Cá lặn xuống đáy sông, còn hai ta thì... thì ra sân
đập lúa. Mà cả ta lẫn lão đều giàu sang phú quý như thế này này! - Cụ Xaska dạng
chân, dang rộng hai tay. - Khắp quân khu sông Đông này, ai mà không biết hai
chúng mình? Hai chúng mình... - giọng cụ Xaska bỗng trở nên bi thảm và thấm
thía. - Ta với quan lớn, quan lớn ạ, thì mặt nào cũng đều tốt đẹp, chỉ phải hai
cái mũi của chúng mình cứ thum thủm đấy thôi!
- Tại sao thế? - Lão địa chủ cười đến tái
xanh tái tím, râu ria rung loạn xạ; lão ngạc nhiên hỏi cho rõ.
- Vì vodka chứ còn sao nữa? - Cụ Xaska nói
rành rọt từng tiếng, nháy mắt lia lịa và thè lưỡi ra liếm dải nước bọt chảy
theo vết lõm của cái sẹo hồng hồng. - Này, Micolai
Alechxeit ạ, đừng rượu chè nữa đấy, nếu không hai chúng mình đều bỏ mẹ cả
thôi, bao nhiêu của chìm của nổi đều khánh kiệt hết thôi!
- Thôi này, nốc thêm vào cho hết say!
Lão địa chủ ném qua cửa sổ một đồng hai
mươi kopeik, cụ Xaska đón bắt rất lẹ, rồi giấu đồng tiền vào lần lót của cái mũ
cát-két.
- Thôi tạm biệt ông tướng nhé, - Cụ chào
xong thở dài bỏ đi.
- Nhưng đã cho ngựa uống nước chưa? - Lão địa
chủ vừa hỏi vừa mỉm cười trước. Lão đã biết cụ Xaska sẽ trả lời những gì.
- À cái thằng quỷ ghẻ! Thật là đồ chó đẻ! -
Cụ Xaska đỏ mặt tía tai gầm lên, giọng phá ra. Cơn phẫn nộ làm cụ như lên cơn sốt
rét. - Thằng Xaska này mà quên không cho ngựa uống nước à? Sao lại có chuyện
như thế được. Dù chết đến nơi, lão cũng bò lết đem được cho mỗi con một thùng
nước giếng, thế mà nó lại dám nghĩ như vậy? Cũng ra cái điều!
Cụ Xaska giơ nắm tay lên dọa, vặc rầm lên một
trận rồi bỏ đi. Nhục nhã oan ức đến thế thì chịu sao nổi?
Người ta tha thứ cho cụ Xaska hết thảy: cả
cái bệnh rượu chè lẫn cái thói suồng sã bừa bãi với cụ chủ, vì kiếm đâu ra một
người coi ngựa làm thay nổi cụ Xaska? Mùa đông cũng như mùa hè, cụ đều ngủ dưới
mái tàu ngựa, trong một khoang nhốt ngựa bỏ không. Không ai chăm sóc ngựa được
như cụ, cụ vừa coi ngựa vừa là một ông lang chữa thuốc cho ngựa. Mùa xuân, hễ đến
tháng Năm, khi các giống cỏ ra hoa cụ lại đi kiếm cỏ dấu, đi đào những rễ cây
thuốc ngoài đồng, trong những khe khô và khe nước. Trên tường tàu ngựa treo rất
cao những bó đủ mọi thứ cỏ khô: cỏ tảo xuân chữa bỏng, cỏ mắt rắn chống nọc rắn,
cỏ hắc diệp dùng khi ngựa gãy chân, một thứ cỏ trắng mọc dưới gốc những cây liễu
trong rừng, rất khó nhận ra, dùng khi ngựa bỗng trở nên trái tính. Ngoài ra còn
rất nhiều thứ cỏ khác không tên không tuổi để chữa cho ngựa những lúc trái nắng
trở trời.
Ở tàu ngựa, nơi cụ Xaska ngủ trong khoang
buộc ngựa, mùa đông cũng như hè, lúc nào cũng phảng phất một mùi hương ngai
ngái, lờm lợm, lơ lửng trong không khí như cái mạng nhện. Cụ nằm trên chiếc giường
ván trải mảnh áo ngựa, lớp rơm đã nén lâu rắn như đá và cái áo choàng bằng dạ
thô của cụ. Ngoài cái áo choàng hôi sú nặc mùi mồ hôi ngựa này và tấm áo da thuộc
ngắn, gia tài của cụ Xaska chẳng còn gì khác.
Tikhol, gã Cô-dắc môi dày, khỏe mạnh nhưng
hơi ngớ ngẩn, cùng ở với mụ Lukeria. Tuy chẳng có bằng chứng gì, nhưng gã cứ
ghen bóng ghen gió với cụ Xaska. Chừng mỗi tháng một lần, gã lại nắm lấy khuy
áo chiếc sơ-mi nhớp nhúa của cụ Xaska, kéo cụ ra sau nhà.
- Này bố già, bố đừng nhòm ngó vợ tôi đấy!
- Chuyện ấy thì nói thế nào bây giờ nhỉ? -
Cái nháy mắt của cụ Xaska đầy ý nghĩa.
- Nên thôi đi, bố già ạ! - Tikhol van vỉ.
- Nhưng anh bạn thân mến ạ, lão lại thích
những ả mặt rỗ đấy. Chẳng cần cho lão một cốc rượu, cứ đem đến cho lão một ả mặt
rỗ là được rồi. Cái bọn khốn nạn ấy, chúng nó càng rỗ nhằng rỗ nhịt lại càng
yêu anh em mình.
- Bố đã sống đến ngần này tuổi rồi thì cũng
phải biết xấu hổ chứ? Làm như thế là có tội đấy. Mà bố còn là thầy thuốc, bố biết
chữa bệnh cho ngựa, biết lời thiêng...
- Lão là thầy thuốc về tất cả các mặt đấy.
- Cụ Xaska vẫn khăng khăng.
- Nên thôi đi, bố già ạ! Không thể làm như
thế được đâu.
- Này người anh em ạ, mụ Lukeria này nhất định
sẽ về tay lão cho mà xem. Cậu hãy chia tay với nó, với con mụ thổ tả ấy đi. Lão
sẽ chiếm lấy mụ! Mụ cũng như một cái bánh trứng có nho khô ấy mà. Chỉ vì nho
khô đã bị nạy đi cả cho nên mụ mới hơi rỗ một chút như thế thôi. Lão vốn yêu những
mụ như thế!
- Thôi cầm lấy này... nhưng chớ có làm vướng
chân tôi đấy, tôi thì giết. - Tikhol vừa nói vừa thở dài móc trong túi thuốc ra
vài đồng xu đồng.
Chẳng tháng nào không có một lần như thế.
Cuộc sống ở Yagonoie lên mốc lên meo trong
một bầu không khí đờ đẫn ngái ngủ. Cái trang trại hẻo lánh này nằm trong một
khe núi khô, xa các đường cái, sang thu rồi là chẳng còn dính líu đi lại gì với
trên trấn cũng như với các thôn. Mùa đông, trên ngọn gò dựa lưng vào khu rừng,
nhô ra như một mũi cát trên mặt biển, đêm đêm thường có những đàn chó sói qua
mùa đông trong khu rừng Đen chạy ra gào hú, làm cho những con ngựa hết cả hồn
vía. Những lúc như thế, Tikhol lại vác khẩu súng hai nòng của lão địa chủ vào rừng
bắn đùng đoàng vài phát. Còn mụ Lukeria thì quấn tấm chăn vải thô quanh cặp
mông to bè bè như tấm gang đậy lò, nín thở chờ nghe tiếng súng. Mụ đăm đăm nhìn
vào bóng tối, hai con mắt sưng húp trên cặp má bánh dầy rỗ nhằng rỗ nhịt. Lúc
này, đối với mụ, gã Tikhol dở hơi và hói đầu của mụ là một chàng dũng sĩ đẹp
trai dũng cảm tuyệt vời. Rồi đến khi cánh cửa của nhà đầy tớ mở bật ra cho
Tikhol vào cùng với một đám hơi nước mù mịt, mụ lại nhường cho gã một chỗ trên
giường, rồi vừa lẩm bẩm những lời âu yếm nựng nịu, vừa sung sướng ôm lấy gã nhân
tình đang rét run như cầy sấy.
Mùa hè, ở Yagonoie đến khuya vẫn còn lao
nhao tiếng những người đến làm công. Lão địa chủ gieo khoảng bốn mươi
đê-xi-a-chin những thứ lúa khác nhau, vì thế phải thuê thợ gặt. Mùa hè, năm thì
mười họa, Evgeni lại về trang trại. Hắn lang thang ngoài vườn và trong khu rừng
sát ven ấp, sống những ngày chán ngán, sáng sáng mang cần câu ra ngồi lì bên bờ
ao. Người hắn thấp, nhưng ngực nở nang, tóc để theo kiểu Cô-dắc với một bờm tóc
chải sang bên phải. Bộ quân phục sĩ quan may rất khéo bó sát người hắn.
Hồi mới cùng Acxinhia đến trang trại, mấy
ngày đầu Grigori cũng thường hay lên chơi với cậu chủ. Venhiamin bước vào nhà đầy
tớ, nghiêng cái đầu có bộ tóc đen như nhung, mỉm cưởi.
- Lên nhà đi, Grigori, chỗ công tử ấy, công
tử cho gọi cậu đấy.
Grigori bước vào, đứng lại ở chỗ cái đà
ngang cửa. Công tử Evgeni Nicolaevich hơi nhe hàm răng to nhưng thưa, giơ tay
chỉ một cái ghế dựa:
- Anh ngồi xuống đi.
Grigori ngồi xuống mép ghế.
- Anh có thích những con ngựa của nhà ta
không?
- Những con ngựa tốt lắm. Con xám rất tốt.
- Anh hãy lấy nó đi cưỡi nhiều hơn một
chút. Nhưng chú ý đừng phóng nước đại.
- Cụ Xaska đã dặn tôi rồi.
- Còn con Kreput thì thế nào?
- Con hạt dẻ ấy à? Nó thì vô giá. Nhưng
móng bắt đầu có vết rồi đấy, phải đóng móng lại mới được.
Cậu công tử nheo cặp mắt sắc ngọt hỏi:
- Nhưng đến tháng Năm này anh phải đến trại
lính cơ mà?
- Đúng thế đấy ạ.
- Tôi sẽ nói với ông ataman, anh sẽ không
phải đi.
- Xin cảm ơn quan lớn lắm.
Hai người nín lặng một lát. Viên trung úy cởi
cúc cổ áo quân phục, gãi gãi cái ngực trắng hếu như ngực đàn bà.
- Thế nào, anh không sợ thằng chồng của
Acxinhia đến lấy lại nó trong tay anh à?
- Nó bỏ rồi, không lấy lại nữa đâu.
- Ai nói với anh thế?
- Hôm lên trấn mua đinh đóng móng ngựa, tôi
có gặp một bà con trong thôn. Người ấy nói Stepan dạo này rượu chè không còn biết
trời đất là gì nữa. Nó bảo: “Tôi không thiết gì đến con Acxinhia nữa, nó không
còn đáng một đồng xu nhỏ. Mặc xác nó, tôi sẽ kiếm được một đứa khá hơn nhiều”.
- Acxinhia là một cô nàng đẹp đấy. - Viên
trung úy vừa nói vừa mơ màng nhìn cao hơn con mắt của Grigori, một nụ cười dâm
đãng nở trên môi hắn.
- Kể ra cũng được, - Grigori đồng ý rồi cau
mày.
Hạn nghỉ phép của Evgeni đã sắp hết. Hắn đã
có thể bỏ băng đeo, dễ dàng giơ tay, nhưng vẫn chưa gập được khuỷu.
Mấy ngày cuối cùng, hắn rất hay xuống la cà
dưới gian Grigori ở trong nhà đầy tớ. Acxinhia đã quét vôi lại căn phòng mốc
meo bẩn thỉu lau rửa các khung cửa sổ, lấy gạch vụn sát kỹ sàn nhà. Căn phòng
nhỏ trống huếch trống hoác nhưng tươi vui tràn ngập không khí ấm cúng của nơi
có mặt người đàn bà. Hơi nóng tỏa ra từ cái bếp lò chôn dưới đất. Viên trung úy
khoác lên vai chiếc áo măng-tô ngắn may kiểu Romanov bằng dạ xanh da trời rồi
láng cháng xuống nhà đầy tớ. Hắn cứ nhằm những lúc Grigori bận chăm nom cho ngựa
mới mò tới. Đầu tiên hắn tạt vào nhà bếp, pha trò vài câu với mụ Lukeria rồi
quay ra để rẽ vào nửa nhà bên kia. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đẩu kê bên cạnh bếp
lò, gù hẳn lưng xuống và nhìn Acxinhia chằm chằm bằng hai con mắt tươi cười rất
vô liêm sỉ. Thấy Evgeni có mặt trong phòng, Acxinhia mất hết bình tĩnh, đôi kim
đan trên chiếc bít tất đan dở rung lên trong tay nàng.
- Acxuska, chị ở đây thấy thế nào? - Viên
trung úy hỏi rồi hà một hơi thuốc, khói xanh um cả căn phòng nhỏ.
- Xin cám ơn quan lớn.
Acxinhia ngước nhìn lên bắt gặp cặp mắt
trong suốt của viên trung úy, thấy trong đó nói lên không cần dùng lời tất cả dục
vọng của hắn. Nàng đỏ bừng mặt. Acxinhia cảm thấy bực bội khó chịu mỗi khi nhìn
thấy hai con mắt nhạt mầu, trần truồng của cậu chủ Evgeni Nicolaevich. Nàng trả
lời không đầu không đũa các câu hỏi vô vị của hắn, và chỉ tìm cách mau chóng bỏ
đi chỗ khác.
- Tôi phải đi đây. Còn đổ thóc cho vịt.
- Chị ngồi thêm một lát nào. Còn kịp chán.
- Viên trung úy mỉm cười hai chân hắn run bắn lên trong cái quần cưỡi ngựa may
rất sát.
Hắn lân la hỏi mãi Acxinhia về cuộc đời của
nàng trước kia. Hắn cố ý dùng những âm trầm của cái giọng hệt như giọng của bố
hắn, trong khi đó hai con mắt sáng, trong như nước suối của hắn cứ nói lên những
điều thô bỉ, vô liêm sỉ.
Làm xong công việc, Grigori trở về nhà đầy
tớ. Tên trung úy dập tắt ngay ngọn lửa vừa nãy còn bừng bừng trong mắt hắn, mời
Grigori hút điếu thuốc rồi bỏ ra ngoài.
- Nó ngồi đây làm gì thế? - Grigori không
nhìn Acxinhia, hỏi giọng khàn khàn.
- Em làm thế nào mà biết được? - Nhớ lại cặp
mắt tên trung úy, Acxinhia bật cười, một tiếng cười chẳng tự nhiên chút nào. -
Nó vào trong này, ngồi xuống ở chỗ kia kìa, anh Griska ạ, anh hãy xem, cứ như
thế này này, - Nàng bắt chước kiểu tên trung úy ngồi, lưng còng xuống rất giống.
- Và nó cứ ngồi mãi ngồi mãi, làm em đến buồn nôn. Mà hai đầu gối nó thì nhọn
hoăn hoắt, nhọn ơi là nhọn.
- Và em thì tiếp chuyện nó, phải không? -
Grigori cau mày đầy vẻ bực tức.
- Em thiết gì cái thớ nó!
- Này liệu liệu đấy, kẻo tôi chỉ búng một
cái là cho nó bắn ra ngoài thềm ngay.
Acxinhia mỉm cười nhìn Grigori và không thể
nào hiểu được là chàng nói thật hay nói đùa.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét