Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần I
6
Đoàn xe dừng lại nghỉ đêm bên cạnh một nấm
kurgan [Nấm mồ,
các dân tộc thời cổ đắp to như cái gò] to bè bè, toàn cát vàng, chẳng
có cây cối gì cả.
Một đám mây từ phía tây bay tới. Mưa nhỏ giọt
dưới cái cánh đen ngòm của nó. Ngựa dã được đưa ra ao uống nước. Trên con đê,
những cây liễu buồn rũ rượi uốn lưng dưới làn gió. Một ánh chớp in hình méo mó
lên làn nước đầy rong xanh, sóng gợn lăn tăn như vẩy cá. Làn gió bủn xỉn vẩy xuống
vài giọt mưa, như ban của bố thí cho những bàn tay đen sì của mặt đất.
Sau khi bị chằng hai chân sau, những con ngựa
được thả cho đi ăn cỏ. Ba anh chàng bị cắt gác. Những người còn lại nhóm lửa,
treo nồi lên gọng xe nấu ăn.
Khristonhia được trao cho việc nấu nướng. Hắn
vừa ngoáy cái muỗng trong nồi vừa kể chuyện cho mấy anh chàng Cô-dắc ngồi quanh
nghe:
- Có một cái kurgan cao đại khái cũng như
cái này. Mình bèn nói với ông cụ nhà mình, ông cụ nay đã mồ yên mả đẹp: “Cha
ơi, nếu không có phép tắc gì mà cha con ta cứ moi ruột cái kurgan ra, thì ông
ataman [Ataman
là cái tên mà dân Cô-dắc ở nước Nga thời Nga Hoàng dùng để gọi các thủ lĩnh được
bầu ra ở tất cả các cấp. Đứng đầu toàn Quân khu sông Đông thì có ataman quân
khu. Đứng đầu các trấn có các ataman trấn. Khi một chi đội Cô-dắc ra trận thì
có bầu một ataman đặc biệt, gọi là ataman hành binh. Theo nghĩa rộng thì ataman
có nghĩa là thủ lĩnh. Sau khi tầng lớp Cô-dắc sông Đông hoàn toàn mất hết quyền
tự trị, danh hiệu ataman của tất cả các quân khu Cô-dắc được trao cho Đông cung
thái tử. Trên thực tế, các quân khu Cô-dắc là do các ataman được bổ nhiệm chỉ
huy. (Lời chú của bản tiếng Nga)]
có làm rầy rà không nhỉ?”.
- Nó đang tán phét cái gì ở đấy thế? -
Stepan hỏi. Anh ta vừa ở chỗ những con ngựa trở về.
- Mình đang kể chuyện mình và ông cụ nhà
mình đi tìm của đây. Ông cụ nhà mình đã mồ yên mả đẹp rồi, cầu Chúa cho cụ được
hưởng phúc nơi thiên đường.
- Hai cha con cậu tìm của ở đâu thế?
- Chỗ ấy là sau cái khe Fechisovaya đấy cậu
ạ. Mà cậu cũng biết cái kurgan Merkulov chứ?...
- Phải, phải... - Stepan ngồi xổm bỏ một
hòn than nhỏ lên lòng bàn tay lăn đi lăn lại hòn than, chẩu môi mãi mới châm được
điếu thuốc.
- Thôi mình kể nốt nhé. Ông cụ bèn bảo
mình: “Thôi được, Khristonhia ạ, cha con ta đi đào cái kurgan Merkulov đi”. Vốn
là ông cụ nhà mình đã được ông nội mình cho biết rằng trong kurgan có giấu của.
Nhưng của chôn thì đâu phải bất cứ người nào cũng có thể được hưởng. Ông cụ nhà
mình bèn cầu Chúa: “Lạy Chúa cho tôi được của, tôi sẽ dựng một ngôi nhà thờ thật
đẹp”. Thế là cha con mình quyết chí đi đào kurgan. Kurgan là đất công của trấn,
cho nên chỉ còn lo về phía lão ataman. Trời sẩm tối thì cha con mình ra đi. Chờ
đến khi trời tối hẳn, cha con mình buộc chân sau con ngựa cái rồi mang xẻng bò
lên đỉnh kurgan, và bắt đầu đào thẳng từ trên đỉnh xuống. Đào mãi được một cái
hố chừng hai ác-sin. Chỗ ấy không là đất, mà phải nói là đá mới đúng: kurgan đắp
quá lâu đời nên đã rắn chắc. Người mình ướt đẫm cả. Ông cụ nhà mình luôn miệng
cầu nguyện, còn mình thì anh em ạ, các cậu có tin được không, trong bụng cứ sôi
sùng sục... Mùa hè thường hay ăn uống bậy bạ như thế nào thì các cậu cũng biết
đấy: hết sữa chua lại nước kvas [Một thứ nước uống vị hơi chua làm bằng bột, bánh mì, hoa
quả]. Bụng đau thắt, tưởng chết ngay được... ông cụ nhà mình nay đã
mồ yên mả đẹp rồi, cầu Chúa cho cụ được hưởng phúc nơi thiên đường, ông cụ nhà
mình bèn bảo mình: “Hừ, Khristonhia, mày thật là một của rác rưởi! Tao thì cầu
nguyện mà mày thì có cái ăn vào bụng cũng không giữ lại được. Tao không thể nào
thở được nữa rồi”. Rồi ông cụ nhà mình lại nói: “Thôi cút xuống dưới chân
kurgan kia, không tao lại cho một xẻng chặt phăng đầu mày đi bây giờ. Đồ chết
tiệt, mày đến làm cho bao nhiêu của đều lẩn hết xuống đất mất thôi!”. Mình nằm
dưới chân kurgan, bụng đau nhoi nhói như kim châm. Nhưng ông cụ đã quá cố nhà
mình hồi ấy thật là quái quỷ xương đồng da sắt! Cụ vẫn cắm cúi đào một mình. Cụ
đào, cụ bới cho tới khi thấy một tấm đá phẳng. Cụ bèn gọi mình lên. Mình luồn một
cái thuốn xuống dưới, bẩy tấm đá ấy lên... Và các cậu ạ, các cậu hãy tin mình.
Hôm ấy trăng sáng, bên dưới tấm đá lóng la lóng lánh những...
- Thôi đi Khristonhia, cậu chỉ bịa! - Petro
không nhịn được nữa. Anh chàng vừa nói vừa mỉm cười, vê vê bộ ria.
- Sao lại “bịa”? Cút mẹ cậu đi đằng nào thì
đi! - Khristonhia xốc xốc cái quần rộng thùng thình, đưa mắt nhìn tất cả mọi
người đang nghe. - Không, mình không bịa đâu? Lạy Chúa tôi, đúng như thế đấy!
- Ừ thế thì cậu kể hết cho ngành ngọn đi
xem nào!
- Thế là các cậu ạ, cứ thấy lóng la lóng
lánh. Mình nhìn kỹ thì ra toàn là than cháy dở. Trong hố tất cả có tới bốn mươi
mera ấy. [một
mera bằng khoảng 26,24 lít]. Ông cụ nhà mình liền bảo: “Khristonhia ạ,
mày thử mò xuống bới ra xem nào”. Mình bèn mò xuống, đào đào bới bới mãi cái của
tội của nợ ấy cho đến lúc mặt trời mọc. Sáng ra, mình ngước mắt nhìn lên thì thấy
ngay lão, lão đã lù lù ở đấy rồi.
- Ai cơ chứ? - Tomilin đang nằm soài trên tấm
áo ngựa cũng phải chú ý.
- Lão ataman chứ còn ai nữa. Lão tới đó
trên một chiếc praletka. [một thứ xe ngựa kiểu nhẹ, bốn bánh, có hai chỗ ngồi].
“Ai cho phép chúng mày làm thế, hai thằng liều lĩnh bừa bãi này?”. Hai cha con
mình cứ là ngậm tăm. Lão bèn giữ cả hai rồi bắt lên trấn. Năm kia tòa án ở
Kamenskaia đã có trát gọi, nhưng ông cụ nhà mình đoán trước được chuyện ấy, nên
cụ đã kịp về chầu Chúa trước rồi. Họ bèn làm lấy lệ một tờ giấy chứng thực rằng
ông cụ không có tên trong danh sách những người còn sống nữa.
Nồi cháo bốc khói nghi ngút, Khristonhia nhấc
xuống rồi đến bên chiếc xe để lấy cùi dìa.
Stepan chờ Khristonhia lấy cùi dìa về rồi mới
hỏi:
- Thế sau đó ông cụ nhà cậu làm thế nào? Hứa
hẹn cất một tòa nhà thờ rồi không xây nữa, có phải không?
- Stepan ạ, sao cậu xuẩn thế, chỉ được một
đống than mà cũng xây nhà thờ à?
- Đã hứa rồi thì phải làm chứ?
- Than với củi thì chẳng có điều kiện điều
kiếc gì cả. Còn như được của thật...
Tiếng cười rộ làm rung cả ngọn lửa.
Khristonhia đang cắm cúi với cái nồi cũng phải ngẩng cái đầu ngốc nghếch, rồi
chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cũng phá lên cười khồ khồ, át cả tiếng mọi
người.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét