Sông Đông Êm Đềm
Tác giả: Mikhail Sholokhov
Dịch giả: Nguyễn Thụy Ứng
Nhà Xuất Bản Văn Học - 2005 (xuất bản lần
thứ 6)
Phần I
5
Nơi tập trung của trại được đặt ở thôn
Setrakov. Còn sáu mươi vec-xta nữa mới tới nơi. Petro và Stepan cùng đi một chiếc
britka [Xe ngựa
bốn bánh, có mui che một nửa]
Ngoài ra trên xe còn có ba chàng Cô-dắc khác, cũng người trong thôn: Fedot
Bodovskov, một anh chàng trẻ tuổi, mặt rỗ, nom hao hao như người Kalmys [Một dân tộc du mục
dòng Mông Cổ ở Sibiri], Khrisanf
Tokin, anh lính ngự lâm dự bị thuộc trung đoàn Atamansky, biệt hiệu là
Khrixtonhia. Ngoài ra còn anh lính pháo binh Tomilin Ivan đi Persinovka. Sau
khi cho ngựa ăn lần đầu, anh em thắng con ngựa hai véc-sốc [Ngựa hai véc-sốc
nghĩa là con ngựa cao hai ác-sin linh hai véc-sốc. Trong quân đội Nga hoàng,
người Cô-dắc phải nhập ngũ với một con ngựa riêng cao ít nhất là hai ác-sin
linh nửa véc-sổc. (Lời chú của bản tiếng
Nga). Một véc-sốc bằng 4,445cm]
của Khristonhia vào xe cùng với con ngựa huyền của Stepan. Ba con ngựa kia, vẫn
nguyên yên cương chạy sau xe.
Khristonhia cầm cương. Anh chàng này lực lưỡng
và nom có vẻ gà tồ cũng như phần lớn các thầy quyền thuộc trung đoàn Atamansky.
Khristonhia ngồi phía trước, lưng cong xuống như một cái bánh xe, che cả ánh
sáng không cho lọt vào trong xe. Thỉnh thoảng hắn lại cất cái giọng trầm ồm ồm
như sấm dọa hai con ngựa. Dưới tấm vải bạt mới căng làm mui. Petro, Stepan và
chàng pháo thủ Tomilin nằm dài hút thuốc.
Fedot đi bộ phía sau. Xem ra anh chàng này
không cảm thấy nặng nề chút nào trong khi dận cặp chân vòng kiềng kiểu Kalmys
trên con đường lầm bụi.
Chiếc britka của Khristonhia dẫn đầu cả
đoàn. Phía sau còn có bảy tám chiếc xe khác, chiếc nào cũng buộc thêm những con
ngựa, con thì có đóng yên, còn thì không.
Những tiếng cười, tiếng kêu, tiếng hát ngân
dài, tiếng ngựa hí, tiếng những cái bàn đạp bỏ thõng bên sườn những con ngựa
không có người cưỡi đập lách cách, tất cả các thứ tiếng ấy xoắn quyện lấy nhau
trên mặt đường.
Petro gối đầu lên những túi bánh khô, đưa
tay lên vê bộ ria vàng dài dài.
- Stepan này!
- Gì thế?
- Này! Chúng mình cùng hát một bài hát lính
nhé?
- Đang nóng chết đi được. Người ráo hoảnh
chẳng còn hột nước nào nữa rồi.
- Mấy thôn sắp tới không có quán rượu nào
đâu, đừng chờ đợi gì vô ích!
- Được thế thì cậu lấy giọng đi. Nhưng giọng
cậu cũng chẳng cừ gì cho lắm. Chà, cái thằng Griska nhà cậu mới có một giọng
cao rõ cao! Giọng nó vút lên, thít đi cứ như một sợi chỉ bạc, không còn ra tiếng
người nữa. Mình có choảng nhau với nó một trận ở ngoài bãi rồi đấy!
Stepan ngửa cổ, dặng hắng, rồi bắt đầu hát
bằng một giọng trầm nhưng sang sảng:
Còn
tinh mơ,
Ông mặt
trời đã ló...
Tomilin nhại điệu một người đàn bà. Hắn áp
tay lên má, hát bè phụ bằng một giọng thanh thanh, than vãn. Petro nhét một
chòm ria nhỏ vào miệng, mỉm cười nhìn anh lính pháo binh có bộ ngực rộng bè bè
đang gân cổ hát, làm cho mấy cái mạch máu trên thái dương hằn lên xanh xanh.
Nhưng
cô nàng quẩy nước,
Mãi
giờ cô mới thèm đi...
Stepan dựa đầu vào lưng Khristonhia rồi chống
tay xoay người, cái cổ to đần đẫn rất đẹp đỏ lên:
- Khristonhia, hát giúp mình với!
Cậu cả
đoán có chuyện gì,
Bèn
ra tàu ngựa tức thì đóng yên...
Stepan chuyển cặp mắt lồi lồi hấp háy cười
sang nhìn Petro. Petro bỏ mấy sợi ria trong miệng ra, bắt đầu hát hòa theo.
Cả cái miệng râu ria xồm xoàm của
Khristonhia cũng mở hoác ra, gầm lên, làm rung cả tấm vải bạt che xe:
Đóng
yên con ngựa màu huyền,
Đuổi
theo cô ả...
Khristonhia đặt đứng bàn chân không đi giày
dài hàng ác-sin của hắn xuống sàn xe, chờ Stepan bắt đầu hát lại. Stepan quay
khuôn mặt đầm đìa mồ hôi vào trong bóng rợp, dim mắt hát cầm chịch bằng một giọng
dịu dàng, ve vuốt. Giọng anh ta khi thì thít đi chỉ còn như tiếng thì thầm, khi
thì vút cao lên, rung lên như tiếng kim khí:
Cô em ơi, xin cô hãy né,
Cho ngựa anh được uống nước sông...
Rồi cái giọng oang oang như lệnh vỡ của
Khristonhia lại gầm lên, át tiếng tất cả mọi người. Trong mấy chiếc xe phía sau
cũng có những giọng cất lên hòa theo. Những bánh xe quay lọc xọc trên trục sắt,
những con ngựa thở phải bụi hắt hơi phì phì, bài hát vừa trường vừa mạnh, chảy
cuồn cuộn trên đường cái như nước lũ. Từ những ao đầm đang cạn dần trên đồng cỏ,
từ những bụi hương bồ cháy xém nâu nâu, thỉnh thoảng lại có một con dẽ mào bay
lên, cánh trắng lóa.
Con chim hối hả bay lới chỗ đất trũng,
nhưng chốc chốc nó vẫn còn ngoái cổ, giương hai con mắt xanh như ngọc thạch, nhìn
đoàn xe tải che mui trắng, nhìn những con ngựa đang nện vó xuống mặt đường, bốc
lên những đám bụi thơm hắc, nhìn những người đi bên vệ đường trong những chiếc
sơ-mi trắng sẫm lại như nhựa chưng vì bụi.
Con dẽ mào đã sà xuống một chỗ đất trũng,
đám lông đen trên ức nó đập vào bụi cỏ khô quắt bị chân thú rừng dẫm nát, thế
là nó không còn nhìn thấy những gì xảy ra trên mặt đường nữa. Nhưng trên đường
cái, những chiếc britka vẫn lọc cọc ầm ĩ, những con ngựa không được tháo yên
cương, mồ hôi tầm tã, vẫn miễn cưỡng lê bước. Chỉ khác trước một điều là có những
chàng Cô-dắc mặc sơ-mi xám chạy nhanh từ xe mình lên chiếc chạy đầu, vây quanh
nó mà cười ngặt nghẽo.
Stepan dướn thẳng người đứng trên xe, một
tay nắm lấy tấm vải bạt trên mui, một tay khoa lên loang loáng. Anh chàng liến
thoắng hát một điệu dồn dập, thôi thúc:
Chớ
xán gần tôi,
Chớ
xán gần tôi,
Người
ta lại bảo: anh yêu tôi.
Yêu
tôi,
Đi lại
với tôi
Nhưng tôi đâu phải con nhà tầm phơ...
Hàng mấy chục giọng hát thô mạnh vụt bay
lên, gầm lên, trải rộng trên bụi đường:
Nhưng
tôi đâu phải con nhà tầm phơ,.
Nhà
tôi danh giá có thừa,
Vốn
dòng Vorovsk
Vorovsk,
Vorovsk,
Tôi lỡ
phải lòng con cụ quận công...
[Ở đây có một hình thức chơi chữ “Vorovsky” dùng làm tính
từ có nghĩa là “của kẻ cắp”]
Fedot Bodovskov huýt sáo miệng. Hai con ngựa
khuỵu chân trước định thoát ra khỏi dây thắng. Petro nhoài người ra ngoài thùng
xe, vung tròn cái mũ cát-két, cười ha hả.
Stepan cười nhe hai hàm răng trắng lóa, vai
nhún nhún một cách rất tinh nghịch. Trong khi đó, bụi vẫn bốc lên trên mặt đường
như một ngọn gò di động: Khristonhia ngồi sụp xuống, xoay tròn như chong chóng,
nhảy điệu pri-xi-át-ca [Một kiểu khiêu vũ Cô-dắc, người nhảy ngồi sụp xuống rồi cứ
thế duỗi từng bên chân ở phía trước], với cái áo sơ-mi đã dài lại
không thắt dây lưng. Rồi đầu bù tóc rối, mồ hôi nhễ nhại, hắn nhăn mặt rên rỉ,
bắt chước một người phụ nữ Cô-dắc. Hai bàn chân không của hắn để lại trên làn bụi
đường xám mịn như lụa những vết chân to khó tưởng tượng.
------------
Còn tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét