Bây giờ, Ng,
cũng không nhớ tại sao hai người lại chọn cái thị trấn xơ xác ấy làm nơi gặp gỡ.
Mười năm trước họ không biết gì về nó, ngoài một địa danh bất chợt nhặt ra từ
trí nhớ mông lung, địa danh mơ hồ, gợi lên một vùng đất xa xôi ven biển. Dường
như sự lựa chọn ấy cũng tiền định, vì trong những giấc mơ cản đường thoát của
mình, Ng. luôn luôn thấy người ấy hiện ra trước mắt nàng giữa tiếng sóng gầm dữ
dội. Biển, biển sôi trào, và trái tim nàng cũng sôi lên như biển.
Trong mười
năm trời, năm nào họ cũng gặp nhau vào ngày tháng ấy, bên chân sóng ấy. Lần này,
Ng lại đến, y như trong lần đầu, nàng bước xuống xe và ngơ ngác nhìn ánh nắng
vàng hoe, lấm tấm bụi. Mỗi năm, thị trấn mỗi khác đi, những ngôi nhà như sinh nở
thêm, mái tôn, mái ngói xúm xít quanh bến xe. Mấy chiếc dù hoa sặc sỡ vừa mọc
đây đó, như những chấm màu vui vui trên khung cảnh lộn xộn của một vùng nửa
thôn quê, nửa phố xá. Chỉ có ngọn gió thổi qua đỉnh rặng phi lao là vẫn thế, đẫm
mùi nước mặn, mùi nồng nàn của ngàn khơi.