B. Vaxiliép
Tên anh chưa có trong danh sách
Chương 10
Một lần nữa anh lại không tính được ngày tháng. Anh nằm
trong bóng tối dầy đặc, lắng nghe tiếng chuột gặm bánh mà không sao đủ sức nhỏm
dậy để cất bánh vào chỗ kín hoặc cố nhớ hôm này là ngày mấy. Anh không biết
mình sẽ sống được bao lâu trong tình trạng không có nước, không có thức ăn, thu
mình trong tấm áo khóac và tấm áo độn bông. Khi hơi tỉnh lại, anh cố lê đến chỗ
có nước, uống ừng ực rồi lại đắm chìm trong cơn mê kỳ lạ. Tỉnh dậy, anh lại uống
nước. Cuối cùng, anh lê đến cạnh bàn, tìm đường và tìm những miếng bánh chưa bị
chuột ăn. Anh bốc đường cho vào miệng và nhai bánh mặc dù không thấy đói gì hết.
Nhưng anh cứ phải ăn bởi vì lúc này bệnh anh đã lui và anh phải đứng dậy.