Những chiều mưa Boston, thành phố bên bờ Đại Tây Dương, tôi
thường ngồi nhớ lại Thái Bình Dương, nhớ những ngày trên biển, nhớ Manila,
Palawan, nhớ những người không may mắn như tôi. Dọc bờ biển đó, tôi lắng nghe
những câu chuyện vượt biên bi thảm như những viên đá nghìn cân đè nặng lên số
phận của đồng bào bất hạnh, để rồi những tháng năm sau, tôi ghi lại trong Em bé
Việt Nam và viên sỏi, Thưa mẹ chúng con đi, Vĩnh biệt em Thu Cúc và nhiều bài
thơ khác.
Trần Trung Đạo
- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em