Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Chiếc chuông của Ông - Phyllis Caldwell

Pappy là một ông già vui tính. Ông có mái tóc bạc trắng luôn được cắt và chải gọn gàng. Mắt ông xanh, tuy đã phai màu vì năm tháng vẫn tỏa ra một hơi ấm từ bên trong. Gương mặt ông rất buồn rầu, nhưng khi ông cười, ngay cả những nếp nhăn cũng dịu đi và cùng mỉm cười theo ông.
Ông có tài huýt sáo và thường vui vẻ huýt sáo mỗi ngày trong khi phủi bụi hay quét cửa tiệm cầm đồ của ông. Mọi người quen ông đều tôn trọng và kính nể ông. Không ai biết được ông có một nỗi buồn bí mật đằng sau sự vui vẻ đó.
Đa số khách hàng của ông không trở lại để lấy lại món đồ của mình, và ông không bán được nhiều, nhưng ông không quan tâm. Với ông, cửa hàng là một sự giải trí đem lại niềm vui nhiều hơn là một phương tiện kiếm sống.

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Ở Paris - I. Bunin

Khi ông đội mũ - lúc đi ngoài phố hay khi đứng trong tàu điện ngầm - khi mái tóc hung đỏ cắt ngắn lởm chởm, lốm đốm bạc của ông không lộ ra ngoài, qua vẻ tươi tắn của khuôn mặt gầy cạo nhẵn, qua dáng đi ngay ngắn và vóc người dong dỏng trong chiếc áo bànhtô dài bằng vải không thấm nước, người ta cứ ngỡ ông chưa quá bốn mươi. Thế nhưng đôi mắt ông lại chứa đựng một nỗi buồn khô khan, và ông thường chuyện trò, cư xử như một người đã nếm trải nhiều điều cay đắng trong đời.
Có thời, ông đã thuê một trang trại ở Provence và nghe nhàm tai vô số chuyện tiếu lâm của vùng này, nên đôi khi, trong những câu chuyện thường là ngắn gọn của mình, ông thích chêm vào đôi mẩu chuyện đùa Provence với giọng mai mỉa. Nhiều người biết chuyện ông bị vợ bỏ từ khi còn ở Constantinopol, và từ hồi ấy đến nay, ông vẫn sống với vết thương lòng đeo đẳng. Chưa bao giờ ông thổ lộ bí mật về vết thương lòng này với ai, nhưng thỉnh thoảng lại vô tình nhắc tới nó, - khi câu chuyện có liên quan đến phụ nữ, ông thường nói với giọng khó chịu:

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

Buổi Chiều Mời Em Uống Rượu - Yên Sơn

Mời em
            nhấp chén rượu suông
Gọi trăm nỗi nhớ,
                          lòng vương vấn
                                                  lòng
Xin em hát khúc núi sông
Cho đêm rực rỡ nắng hồng ban mai
Nợ cơm áo
                 gánh oằn vai
Giấu trong tim cõi trần ai
                                     nhục nhằn

Mời em nhắp chút phù vân